“Bây giờ chị đang viết cuốn sách có tên là ‘Minh Thanh, anh muốn cùng em sinh khỉ con’.” Nguyễn Tú Hằng vui vẻ nói.
Lê Tịnh Vi nghe vậy, lập tức sợ ngây người rồi.
Advertisement
Qua một lúc lâu, Lê Tịnh Vi mới hỏi: “Chị Tú Hằng, bút danh của chị có phải tên là Mai Thính Vũ không ạ?”
“Đúng vậy, sao em lại biết bút danh của chị gọi là Mai Thính Vũ?” Nguyễn Tú Hằng cũng có phần kinh ngạc hỏi.
Advertisement
“Bởi vì em vẫn luôn theo dõi sách của chị ạ. Thật không ngờ cuốn sách ‘Minh Thanh, anh muốn cùng em sinh khỉ con’ lại là do chị viết.” Lê Tịnh Vi hưng phấn nói. Lê Tịnh Vi chỉ biết bút danh của Nguyễn Tú Hằng, không biết tên thật của cô ấy, mãi cho đến bây giờ mới biết.
“Thì ra em là fan hâm mộ của chị hả?” Nguyễn Tú Hằng cũng rất vui vẻ, không nghĩ tới em gái của Lê Vĩnh Thiên lại là fan hâm mộ của mình.
“Vâng ạ, em chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt của chị. Các bộ Minh Thanh của chị viết em đều xem qua. ‘Minh Thanh, đêm nay xin hãy quên em đi’, ‘Minh Thanh một đêm nghe mưa xuân’, ‘Minh Thanh đêm qua lại gió đông’, ‘Minh Thanh một đêm thành hồi ức’ vân vân, em đều xem hết rồi. Chị viết sách quá hay luôn!” Lê Tịnh Vi kích động nói, không nghĩ tới có thể gặp được thần tượng mà mình sùng bái đã lâu ở nơi này. Tác giả nổi tiếng Mai Thính Vũ lại là bạn thân của chị dâu mình.
Lê Vĩnh Thiên nghe thấy Lê Tịnh Vi nói đã xem nhiều tác phẩm của Nguyễn Tú Hằng như vậy, trong nháy mắt đầu cũng đổ đầy mồ hôi rồi. Vừa rồi nhóc con kia còn nói lên lớp mười hai thì xem khá ít mà, bây giờ lập tức đã lộ tẩy ra rồi.
“Tuyệt quá, em xem nhiều sách của chị như vậy à. Quả nhiên là fan hâm mộ cuồng nhiệt của chị.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Đương nhiên rồi ạ, sách mới của chị ‘Minh Thanh, anh muốn cùng em sinh khỉ con’ chương mới ra hơi chậm ạ. Em còn muốn vác thanh đao đến tìm chị tâm sự đấy.” Lê Tịnh Vi nói.
Nguyễn Tú Hằng tức khắc đổ mồ hôi rồi, cứ nghĩ đến cảnh sau này có một fan hâm mộ bất cứ lúc nào cũng có thể vác thanh đao tới gõ cửa thúc giục đòi chương mới, thì mình làm sao mà sống đây hả?
“Gần đây bởi vì chiến tranh bùng nổ, khắp nơi đều trốn tránh khói lửa chiến tranh, chị cũng luôn nơm nớp lo sợ, cho nên chương mới ra hơi chậm. Có điều vừa nãy chị đã ra một chương mới rồi đấy.” Nguyễn Tú Hằng giải thích.
“Thật sao ạ? Vậy em phải lên mạng xem ngay lập tức mới được.” Lê Tịnh Vi vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đọc chương mới nhất của Nguyễn Tú Hằng đăng tải.
“Em xem cái gì mà xem, không được xem nữa, cái gì mà Minh Thanh anh muốn cùng em sinh khỉ con, vừa thấy tên sách thì đã biết thật rác rưởi rồi. Không được xem loại sách này.” Lê Vĩnh Thiên nghiêm túc nói.
Lê Tịnh Vi nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, lập tức không dám xem nữa, ỉu xìu ngồi ở nơi đó.
“Vĩnh Thiên, anh đừng hung dữ như vậy, anh và em gái vừa mới nhận lại nhau, anh nghiêm khắc như vậy sẽ dọa em ấy sợ đấy.” Chu Nhược Mai vội vàng xoa dịu nói.
“Đúng, anh hung dữ như vậy làm cái gì hả? Sinh khỉ con rất bình thường mà, tên khách của tôi sao lại rác rưởi chứ? Anh cho rằng mọi người đều giống như anh à, kết hôn với Nhược Mai lâu như vậy rồi, ngay cả một con khỉ con cũng không tạo ra được. Nếu mọi người đều trong sáng thuần khiết giống như hai người, loài người cũng sắp tuyệt chủng luôn rồi.” Nguyễn Tú Hằng bực mình nói.
Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai nghe được lời như vậy của Nguyễn Tú Hằng đều cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
“Đúng rồi, vợ chồng hai người các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao kết hôn lâu như vậy rồi vẫn không sinh một đứa trẻ?” Lúc này, Lê Tuyết Tương nhịn không được hỏi.
Lê Vĩnh Thiên không nghĩ tới anh chỉ nói tên sách của Nguyễn Tú Hằng thôi lại có thể kéo đến chuyện mình và Chu Nhược Mai sinh con rồi.
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến con, mẹ hỏi anh Vĩnh Thiên đi.” Chu Nhược Mai lập tức trốn tránh trách nhiệm.
Nghe thấy Chu Nhược Mai nói như vậy, ánh mắt của Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi đều dừng lại ở trên người Lê Vĩnh Thiên. Bọn họ đều cho rằng thân thể của Lê Vĩnh Thiên có vấn đề.
“Vĩnh Thiên, nếu như thân thể của con có vấn đề thì phải đi điều trị một chút. Con quen biết nhiều bác sĩ quân y như vậy, bọn họ chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho con.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó. Thân thể của con sao có thể có vấn đề được chứ? Con là vì việc nước quấn thân, cho nên mới đặt chuyện sinh con sang một bên.” Lê Vĩnh Thiên xấu hổ nói.
“Đây có phải là lý do hay không? Việc nước quấn thân và sinh con cũng không có xung đột gì mà, lẽ nào con việc nước quấn thân thì ngay cả ngủ cũng không cần à?” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ, chúng ta vừa mới đoàn tụ, trước tiên đừng nói vấn đề này nữa.” Thật sự Lê Vĩnh Thiên không có cách nào để giải thích chuyện này với mẹ của mình.
Kết hôn ba năm, không phải anh không muốn sinh, là Chu Nhược Mai vẫn luôn không để cho anh chạm vào. Sau đó, đợi đến khi Chu Nhược Mai cũng đồng ý rồi, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, anh cũng không có biện pháp nha.
“Mẹ muốn được ôm cháu sớm một chút. Chuyện này các con phải nhanh chóng lên.” Lê Tuyết Tương nói.