Long Uy Chiến Thần

Chương 1044: Về Đà Lạt




Hai mươi chiếc máy bay vận chuyển và một trăm chiếc phi cơ chiến đấu bắt đầu trùng điệp bay về thành phố Đà Lạt.

Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi và Lê Ngọc Khiết lần đầu tiên ngồi lên máy bay vận chuyển quân sự, hơn nữa còn có rất nhiều phi cơ chiến đấu theo hộ tống, trong lòng rất háo hức.

…..

Vào lúc này, trong nghĩa trang liệt sĩ thành phố Đà Lạt, tất cả các quan tài của các liệt sĩ toàn bộ đã được hạ táng xong xuôi.

Quốc vương Long Quốc ngựa chạy không ngừng vó chạy về sân bay quân sự thành phố Đà Lạt.

Anh ta muốn ngồi phi cơ bay về Long Đô, chuẩn bị tiếp nhận sự đầu hàng của Lang Quốc.

Advertisement

Vì quốc vương Long Quốc muốn quay về Long Đô. Bộ trưởng Ngụy Nghiêm cùng các vị quan chức văn hóa, quân sự đương nhiên phải đi theo đồng hành.

Hộ soái Trấn Nam Trần Kiện bốn sao, sĩ quan chiến đấu Vũ Hải ba sao, và tất cả các đại tướng cấp cao trong khu vực chiến đấu của thành phố Đà Lạt, tất cả đều đi theo hộ tống quốc vương Long Quốc ra sân bay.

Ngụy Nghiêm biết ngay lúc này có lẽ con gái mình đã bị Lê Vĩnh Thiên xử tử, trong lòng cực kỳ bi thương, tâm trạng vô cùng suy sụp.

Hơn hai mươi phút sau, phi cơ chiến đấu của Lê Vĩnh Thiên đã đáp xuống sân bay quân sự của thành phố Đà Lạt.

Vào lúc này, quốc vương Long Quốc cùng với các vị quan chức cũng đúng lúc vừa đi tới sân bay quân sự của thành phố Đà Lạt.

Advertisement

Lê Vĩnh Thiên vịn tay giúp mẹ mình Lê Tuyết Tương xuống máy bay, Chu Nhược Mai cùng với Lê Tịnh Vi đi theo sát phía sau.

Các bác sĩ quân y đem Triệu Đình Vũ và Lại Nhi cũng đưa ra khỏi máy bay.

Lê Ngọc Khiết đi theo cán cứu thương của Triệu Đình Vũ, theo sát như hình với bóng.

Trương Cường cũng bị đưa ra khỏi máy bay.

Sau đó, quân đội đã hộ tống Lê Vĩnh Thiên ra khỏi sân bay.

Từ xa, Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương, Chu Nhược Mai và những người khác đã nhìn thấy quốc vương Long Quốc và các quan chức văn hóa, quân sự đều đang ở sân bay!

Lê Vĩnh Thiên có chút ngạc nhiên, không ngờ lúc này lại gặp được quốc vương Long Quốc ở sân bay.

Lúc Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi nhìn thấy quốc vương Long Quốc và rất nhiều nhân vật lớn huyền thoại đang ở sân bay như vậy, lập tức vô cùng căng thẳng hồi hộp.

“Vĩnh Thiên, quốc vương Long Quốc cùng với các vị quan chức cấp cao làm sao lại có thể xuất hiện ở sân bay này?” Lê Tuyết Tương nhỏ giọng hỏi.

“Quốc vương Long Quốc có thể là vừa đúng lúc này phải quay về Long Đô, nên tình cờ xuất hiện ở sân bay. Những vị quan chức văn hóa, quân sự này có lẽ là đến sân bay để tiễn quốc vương Long Quốc.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vậy phải làm sao đây? Nhìn thấy quốc vương Long Quốc và các nhân vật lớn quan chức cấp cao làm mưa gió một vùng, mẹ thật sự rất căng thẳng!” Lê Tuyết Tương nói.

“Mẹ, người không cần phải lo lắng. Đừng quên con trai mẹ bây giờ là đệ nhất hộ soái hộ quốc Đại Long, mà mẹ cũng là mẹ của đệ nhất hộ suất hộ quốc. Nếu như chúng ta đã ở đây gặp được quốc vương của Long Quốc, vậy chúng ta hãy đi qua chào quốc vương Long Quốc một tiếng!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được rồi, vậy chúng ta hãy đi qua đó.” Lê Tuyết Tương nói, dù sao thì  cũng đã gặp quốc vương Long Quốc, nếu không qua chào hỏi một tiếng thì sẽ rất bất lịch sự.

“Nhược Mai, em gái, chúng ta cùng đi qua chào quốc vương Long Quốc nào.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng.” Khi Chu Nhược Mai ở nghĩa trang liệt sĩ, cô ấy đã gặp qua quốc vương Long Quốc, cũng không sợ luống cuống. Cô thân là vợ của một hộ soái hộ quốc, về sau loại trường hợp này sẽ thường xuyên xuất hiện. Cô ấy phải có một trái tim mạnh mẽ, làm cho mình có thể bình tĩnh và dễ dàng đối mặt với mọi chuyện.

“Vâng.” Lê Tịnh Vi trả lời, trong lòng cô lại rất lo lắng, quốc vương Long Quốc, đó là chủ của một đất nước, không phải ai cũng có cơ hội được nhìn thấy, cô ấy chỉ là một nữ sinh trung học cấp ba, làm sao cô ấy có thể không lo lắng được chứ?

Chu Nhược Mai biết Lê Tịnh Vi lo lắng, lập tức nắm tay cô cùng đi qua.

Vì vậy Lê Vĩnh Thiên và Lê Tuyết Tương, Chu Nhược Mai, Lê Tịnh Vi cùng nhau tới gặp quốc vương Long Quốc.

Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh, Trương Minh Nguyệt cùng những người khác cũng đi theo Lê Vĩnh Thiên.

Quốc vương Long Quốc đã sớm nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên đi xuống phi cơ. Khi anh ta thấy Lê Vĩnh Thiên đến đây, anh ta lập tức ở tại chỗ chờ.

Tất cả các bộ trưởng văn hóa và quân sự đều đang đứng chờ cùng với quốc vương Long Quốc.

“Mạt tướng tham kiến Long Vương!” Lê Vĩnh Thiên đi tới trước mặt quốc vương Long Quốc nói.

” Lê hộ suất miễn lễ, mọi việc đã làm xong rồi sao” Quốc vương Long Quốc hỏi

“Cảm ơn sự quan tâm của quốc vương, mọi việc đã làm xong, mẹ tôi đã thoát khỏi nguy hiểm, đây là mẹ của tôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Dân phụ Lê Tuyết Tương bái kiến quốc vương!” Khi Lê Tuyết Tương nghe Lê Vĩnh Thiên giới thiệu mình, mau chóng tiến lên chào hỏi quốc vương Long Quốc.

“Phu nhân miễn lễ, bà là mẹ của đệ nhất hộ soái hộ quốc ở Long Vương quốc, không phải là dân phụ.” quốc vương Long Quốc nói.

Thừa dịp đó Lê Vĩnh Thiên giới thiệu Lê Tịnh Vi với quốc vương Long Quốc,” Long Vương, người này chính là em gái của tôi Lê Tịnh Vi.”.

Quốc vương Long Quốc hơi sững sờ, Lê Vĩnh Thiên sao lại có thể có em gái, chẳng lẽ là Lê Tuyết Tương đã tái giá?

” Bái kiến quốc vương!” Khi Lê Tịnh Vi nghe Lê Vĩnh Thiên giới thiệu về mình, cô ấy cũng vội vàng chào quốc vương Long Quốc.

“Xin chào bạn học Tịnh Vi!” Quốc vương Long Quốc thân thiết nói.

“Thần là vợ của hộ soái Chu Nhược Mai, bái kiến Long Vương!” Lúc này, Chu Nhược Mai cũng bắt đầu chào hỏi quốc vương Long Quốc.

“Lê phu nhân miễn lễ” quốc vương Long quốc nói.

Sau đó, quốc vương Long Quốc còn nói thêm “Chúc mừng mọi người, cuối cùng người một nhà cũng đoàn tụ”.

Bộ trưởng văn hóa và quân sự cũng tiến lên chúc mừng Lê Vĩnh Thiên đã tìm thấy được mẹ mình.

“Chúc mừng Lê hộ soái, cuối cùng thì mẹ và con trai cuối cùng đã được đoàn tụ.”

Lê Vĩnh Thiên không chỉ tìm thấy mẹ, mà còn có thêm một cô em gái nữa, thật sự là đáng mừng.

……

“Cảm ơn mọi người!” Lê Vĩnh Thiên nói cảm ơn với tất cả mọi người.

Các quan chức bộ trưởng văn hóa và quân sự đều rối rít chúc mừng, chỉ có Ngụy Nghiêm rầu rĩ không vui. Lê Vĩnh Thiên được đoàn tụ với mẹ mình, còn ông ta thế nhưng lại mất đi một đứa con gái, làm cho ông ta phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

“Lê hộ soái, cậu đã giúp tôi thanh lý môn hộ rồi sao?” Ngụy Nghiêm vẫn còn ảo tưởng rằng Lê Vĩnh Thiên có thể tha mạng cho con gái mình, nên ông ta cố tình thăm dò.

” Bộ trưởng Ngụy đã để cho tôi giúp ông thanh lý môn hộ, tôi đương nhiên không phụ sự nhờ vả của ông, đã giúp ông thanh lý môn hộ.” Lê Vĩnh Thiên nhẹ nhàng nói.

Khi Ngụy Nghiêm nghe được Lê Vĩnh Thiên nói như vậy… thì ảo tưởng duy nhất của ông ta đột nhiên tan vỡ… sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, khóe miệng hơi run rẩy một chút.

“Làm phiền Lê hộ soái rồi, một người phụ nữ độc ác như Ngụy Thái Phượng cần phải bị hành quyết, răn đe cho người khác.” Ngụy Nghiêm căm hận Lê Vĩnh Thiên đến tận xương tủy, nhưng lại phải nói như vậy.

“Bộ trưởng Ngụy vì nghĩa diệt thân, tôi vô cùng bái phục.” Lê Vĩnh Thiên nói.