Vẻ mặt của Lê Vĩnh Thiên lập tức sầm xuống.
“Vĩnh Thiên, con không định tìm bọn họ gây sự đó chứ!?” Lê Tuyết Tương thấy vẻ mặt u ám của Lê Vĩnh Thiên thì lo lắng hỏi.
“Mẹ, con tự có chừng mực, mẹ đừng quản nhiều như vậy.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, mẹ không quản, con cứ tự quyết định là được.” Lê Tuyết Tương thỏa hiệp.
“Vâng vâng, mọi người cứ nghỉ ngơi cho lại sức, chờ cấp cứu xong cho Triệu Đình Vũ thì con sẽ gọi quân y điều trị cho mọi người.” Lê Vĩnh Thiên dặn dò.
“Chúng ta chỉ là vết thương nhỏ thôi không cần phải điều trị, sẽ tự lành.” Lê Tuyết Tương từ chối.
Advertisement
Tối hôm qua bà bị Da Dương và Tôn Tử đánh đến nỗi thương tích khắp người lại kiên quyết không đi bệnh viện mà chỉ bôi một ít rượu thuốc, hiện giờ vết thương vẫn vô cùng rõ ràng.
“Vậy không được, bị thương thì phải chữa trị, chữa càng sớm càng tốt.” Đương nhiên Lê Vĩnh Thiên sẽ không để mẹ và em gái mình bị tổn thương mà không được trị liệu.
“Thôi được, chữa thì cứ chữa vậy. Chủ yếu là vết thương của em gái con thôi, cái thân già của mẹ không sao cả.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ, mọi người cứ ở đây chờ con một lúc, con đi xử lý vài việc.” Lê Vĩnh Thiên dặn dò.
Advertisement
Vì vậy, Lê Vĩnh Thiên dẫn Hà Ngọc Vinh và vệ sĩ xuống tầng.
Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc ở cùng nhau trông coi Lưu Đại Thông và quân y cấp cứu cho Triệu Đình Vũ.
Lê Vĩnh Thiên xuống tầng đi thẳng đến chỗ Lại Nhi.
Lại Nhi vì cứu mẹ và em gái anh mà chiến đấu quên mình, thân thể chịu tổn thương nghiêm trọng, anh phải đi hỏi thăm một chút.
Vừa rồi có rất nhiều tướng sĩ không đi cùng Lê Vĩnh Thiên lên tầng, bởi vì lâu Lạn Vĩ không chứa được nhiều người như vậy.
Những tướng sĩ không lên tầng đều canh phòng xung quanh lâu Lạn Vĩ.
Khi Lê Vĩnh Thiên đi đến bên cạnh Lại Nhi thì cô cũng đúng lúc tỉnh lại.
Lại Nhi mở mắt ra thấy hộ soái bảo vệ Lê Vĩnh Thiên đang đứng trước mặt, lập tức bị dọa giật mình.
“Hộ soái…” Lại Nhi cực kỳ kích động, giãy giụa muốn đứng dậy hành lễ với Lê Vĩnh Thiên.
Cô gia nhập vào tổ đặc công Shadow cũng chưa từng nhìn thấy hộ soái bảo vệ đứng đầu Long quốc – Lê Vĩnh Thiên, bây giờ đột nhiên được gặp mặt, bảo sao cô không kích động được đây?
Lê Vĩnh Thiên là chiến thần có một không hai của Long quốc, là thần tượng được mọi người lính tôn sùng, có thể gặp được nhân vật thần thánh như vậy một lần đã là cực kỳ vinh hạnh!
Lê Vĩnh Thiên thấy Lại Nhi muốn đứng dậy thì vội vàng nói: “Lại Nhi cô đừng kích động, cô bị thương nặng vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”
“Vâng, hộ soái.” Lại Nhi đành nằm xuống.
Mọi người thấy cuối cùng Lại Nhi đã tỉnh lại đều vô cùng vui mừng.
“Lại Nhi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, vừa rồi làm chị sợ muốn chết.” Trương Minh Nguyệt thấy Lại Nhi đã tỉnh, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tổ trưởng, chị cũng đến rồi ạ!” Lúc này Lại Nhi mới nhìn thấy tổ trưởng Trương Minh Nguyệt cũng đang ở đây.
Vừa rồi bởi vì sự hiện diện của hộ soái bảo vệ Lê quá thu hút, ánh mắt đầu tiên của cô chỉ nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên mà không chú ý đến Triệu Minh Nguyệt.
“Đúng vậy, biết em chiến đấu quyết tử một mình nên chị và hộ soái Lê cùng nhau đến.” Triệu Minh Nguyệt nói.
“Thì ra là thế, hiện giờ đã cứu được mẹ của hổ soái rồi chứ ạ?” Lại Nhi vội vàng hỏi.
“Đã cứu ra rồi, bọn họ đều bình an vô sự, lần này đúng là vất vả cho cô.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cứu được là tốt rồi, tôi còn tưởng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ.” Lại Nhi vui vẻ đáp.
“Cô lấy một địch ngàn, một mình quyết tử, giành thời gian quý giá cho tôi là đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi.” Lê Vĩnh Thiên khen ngợi.
Tiếp đó, Lê Vĩnh Thiên nói với Triệu Minh Nguyệt: “Tổ trưởng Triệu, đặc công xuất sắc như Lại Nhi nhất định phải khen thưởng xứng đáng, giao phó trọng trách.”
“Rõ, hộ soái Lê!” Triệu Minh Nguyệt đáp.
“Cảm ơn hộ soái Lê!” Lại Nhi được Lê Vĩnh Thiên khen ngợi lập tức vô cùng vui vẻ. Ý của Lê Vĩnh Thiên chính là bảo tổ trưởng thăng chức cho cô đó.
“Đừng khách khí, cô đã lập công lớn, đây là cô nên được.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lúc này, Lại Nhi nghiêng đầu nhìn thấy thi thể rải rác khắp nơi, biết là đám tay chân đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.
“Lại Nhi, hai đàn em của Đỗ Lượng tối qua đánh mẹ và em gái tôi tên là gì?” Lúc này, Lê Vĩnh Thiên lên tiếng hỏi.
“Đàn em kia của Đỗ Lượng, một thằng tên Da Dương, thằng còn lại tên là Tôn Tử.” Lại Nhi trả lời.
“Triệu Minh Nguyệt, bây giờ tôi giao cho cô một nhiệm vụ.” Lê Vĩnh Thiên nói với Triệu Minh Nguyệt.
“Có nhiệm vụ gì, xin hộ soái cứ giao phó!” Triệu Minh Nguyệt lập tức đứng nghiêm đáp.
“Ngay lập tức truy tìm Da Dương và Tôn Tử, gi3t chết tại chỗ!” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng ra lệnh.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Da Dương và Tôn Tử là đàn em của Đỗ Lượng, nối giáo cho giặc, hơn nữa còn đánh mẹ và em gái anh độc ác như vậy, Lê Vĩnh Thiên tuyệt đối không bỏ qua cho bọn chúng!
“Rõ!” Triệu Minh Nguyệt nhận lệnh, lập tức xoay người rời đi. Đối phó với hai tên đàn em của Đỗ Lượng thì chỉ cần một mình cô cũng thừa sức.
Lúc này, Hà Ngọc Vinh lên tiếng: “Hộ soái, nơi này thi thể rải rác khắp nơi, xử lý thế nào?”
“Nơi này có hơn một nghìn cỗ thi thể, để cục công an ở Vĩnh Thụy đến giải quyết đi! Lập tức liên hệ cho cục công an của thành phố Vĩnh Thuỵ, bảo cục trưởng của họ tự mình dẫn người đến xử lý!” Lê Vĩnh Thiên ra lệnh.
Anh lệnh cho cục trưởng của cục công an thành phố Vĩnh Thụy tự mình dẫn người đến xử lý là có mục đích khác.
Anh muốn cho người của cục công an thành phố này nhìn thấy kết cục của những thế lực xã hội đen trong khu vực quản lý của bọn họ, từ đó khiến bọn họ kinh sợ!
“Rõ!” Hà Ngọc Vinh lập tức gọi điện thoại liên hệ với cục công an thành phố Vĩnh Thụy.
“Alo, có chuyện gì?” Người của cục công an nhận điện thoại lười biếng hỏi thăm.
“Tôi là đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng – Hà Ngọc Vi!” Hà Ngọc Vi báo tên của mình trước tiên.