Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 47




- Anh hôm nay nói chuyện với bọn họ, bọn họ có yêu cầu gì?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Yêu cầu vẫn là như vậy. Bọn họ cho rằng mình là nhân viên văn phòng, hậu cần cũng phải được đối xử như nhân viên quản lý, kỹ thuật.
Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng mà nói.
- Những người này quen sống an nhàn, sung sướng, nhiều năm không xuống phân xưởng làm việc. Bây giờ ngài muốn bọn họ xuống làm việc chân tay thì không muốn làm.

- Bọn họ trước đó còn miễn cưỡng chấp nhận cải cách, sao bây giờ đột nhiên gây sự. Anh cảm thấy trong này có nguyên nhân khác không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, chuyện này hắn cần phải coi trọng. đây vốn là chuyện bình thường nhưng nếu lên Ủy ban nhân dân tỉnh thì nó lại có ý nghĩa khác hẳn.

Hoắc Vân Đạt ngồi im mà suy nghĩ, có lẽ đang nghĩ xem trả lời như thế nào.
- Tôi nghe người Văn phòng quận nói một tuần trước có mấy người lấy danh nghĩa Đảng viên của Nhà máy Ngũ Kim đến phản ánh rồi được Bí thư Lăng tiếp. Không biết Bí thư Lăng tiếp lúc đó làm như thế nào. Đương nhiên đây chỉ là phán đoán chủ quan của tôi. Tôi chỉ là lo Bí thư Lăng vì không rõ tình hình thực tế của Nhà máy Ngũ Kim nên ..

Triệu Quốc Đống run lên, vẻ mặt lại không chút thay đổi. Lăng Tiêu, hắn to gan như vậy?

Hoắc Vân Đạt đi ra, Triệu Quốc Đống đứng lên đi lại trong văn phòng. Lăng Tiêu làm như vậy là có ý gì? Muốn mượn Thư Chí Cao mà ảnh hưởng đến uy tín của mình? Có ý gì?

Triệu Quốc Đống đúng là không hiểu.
….
Ứng Đông Lưu có thói quen 6h30 sáng dậy đi bộ nửa tiếng, sau đó rửa mặt, ăn sáng, rồi đi bộ năm phút đến trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh.

Thư ký sẽ pha trà Thiết quan âm mà y thích trước đó năm phút, sau đó đưa các văn bản theo mức độ khẩn, thường đến cho y, y sẽ phê duyệt giao cho các vị Phó chủ tịch tỉnh khác. Có những thứ các Phó chủ tịch tỉnh xin ý kiến của y, cần y quyết định. Tất cả không đầy nửa tiếng nhưng Ứng Đông Lưu đều cố gắng xem hết. Nếu không có hội nghị gì thì y sẽ dành nửa tiếng đọc báo.

Một văn bản làm Ứng Đông Lưu phải nhíu mày. Nội dung viết rất hay, số liệu gần như được liệt kê cụ thể, ít nhất từ điểm này có thể thấy người viết rất chú tâm.

Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, Chánh văn phòng ký rồi mời Chủ tịch cho ý kiến.

Lại là một vấn đề khó khăn.

Ứng Đông Lưu biết bây giờ có nhiều người chú ý đến hành động, lời nói của mình. Mỗi lời nói của mình luôn được mọi người suy xét, nhiều người cảm thấy lời nói của mình trong hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh là muốn giựt khoảng cách với Ninh Pháp. Khi toàn Đảng, toàn quốc nói phát triển kinh tế thì y có vẻ đi ngược xu thế.

Ứng Đông Lưu đứng lên đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài một chút cho thư giãn đầu óc.

Văn bản kia nói về vấn đề cải cách nhà máy, vấn đề phản ánh khá khách quan và chọn hai nơi làm ví dụ. Một là Vinh Sơn, một là Ninh Lăng.

Quận Tây Giang – Thị xã Ninh Lăng tiến hành cải cách toàn bộ 12 nhà máy trực thuộc quận. Chính quyền sẽ rút khỏi các nhà máy, trong đó có ba nhà máy thương mại, chín nhà máy công nghiệp, đã cải cách năm, còn có bảy nhà máy đang chuẩn bị tiến hành.

Vinh Sơn tiến hành cải cách Xí nghiệp Máy tiện, một nhà máy đi đầu trong sản xuất công nghiệp của Thị xã, tiếng hô phản đối rất mạnh, nghi ngờ tài sản quốc gia bị tổn thất.

Dân oán? Miệng Ứng Đông Lưu giật giật. Trong văn bản không có từ này, chỉ là nói khi cải cách xuất hiện vấn đề làm người ta khó hiểu. Nhất là Xí nghiệp Máy tiện Vinh Sơn cùng với hai nhà máy vốn có hiệu quả kinh doanh tốt ở Quận Tây Giang Thị xã Ninh Lăng.

Ứng Đông Lưu cũng không tin, nếu tính toán ra rất nhiều thứ là lời đồn thổi, nhưng chuyện này lại không thể bỏ mặc.

Không điều tra sẽ không có quyền lên tiếng. Mặc dù bản thân Ứng Đông Lưu nghiêng về ý kiến trong văn bản đưa ra, nhưng y cảm thấy mình cần thận trọng hơn nữa.

- Trong cải cách gặp phải vấn đề thì phải chia rõ mà đối đãi, xuất hiện tình hình cũng cần nghiêm túc phân tích. Việc cải cách các công ty, nhà máy của tỉnh ta đang vào giai đoạn mới. Mờ Phó trưởng ban thư ký Dụ cùng với Thanh tra tỉnh, Ủy ban kinh tế tỉnh nghiên cứu việc này, lập tổ công tác điều tra, tổng kết kinh nghiệm, báo cáo với tôi. Ứng Đông Lưu.

…..

Triệu Quốc Đống lúc này đang tiếp tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên Giang Tô – Hứa Tĩnh Giang thì nhận được điện. Điện do Vương Phủ Mỹ gọi tới. Ủy ban nhân dân tỉnh đã thành lập hai tổ công tác điều tra việc cải cách các công ty nhà nước, mặc dù không có nói rõ nhằm vào vấn đề gì nhưng đã chọn Vinh Sơn cùng Ninh Lăng làm đối tượng.

Lý Trạch Hải và Lô Miễn Dương cũng nhận ra khi Triệu Quốc Đống nghe điện xong thì mặt hơi khó coi, chẳng qua rất nhanh khôi phục bình thường.

Lần này năm người Hứa Tĩnh Giang đến khảo sát lần cuối. Sau khi Công ty Quốc Điện chính thức ra ý kiến mang tính chỉ đạo xác nhận Ninh Lăng làm trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện khu vực Trung tây, công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên rất nhanh phái tổ công tác đến Ninh Lăng. Mà đoán người Hứa Tĩnh Giang đến Ninh Lăng chính là để làm thủ tục trao đổi cuối cùng.

Tối vốn còn có hoạt động nhưng Triệu Quốc Đống đã ủy thác Lý Trạch Hải và Lô Miễn Dương toàn quyền tiếp đón Hứa Tĩnh Giang. Hắn vội vã về Tây Giang. Hoắc Vân Đạt đã chờ hắn ở văn phòng.

- Vân Đạt, Ủy ban nhân dân tỉnh sợ rằng sẽ có tổ công tác đến Tây Giang chúng ta điều tra về việc cải cách các nhà máy.
Triệu Quốc Đống đúng là có chút khẩn trương. Ủy ban nhân dân tỉnh nếu chính phái tổ công tác tới thì không phải là nghiên cứu điển hình tiên tiến, tìm vấn đề sẽ là mục đích chính. Mặc dù Triệu Quốc Đống tin vào bản thân nhưng việc này dính tới nhiều người nên có chút phức tạp.

- Hả? Tổ công tác của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hoắc Vân Đạt có chút giật mình.
- Sao lại chọn Tây Giang chúng ta? Trên Thị xã đã biết chưa, hay là Thị xã tự đề xuất?

- Vân Đạt, anh nghĩ gì vậy?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Vân Đạt vì đối phương không nhận ra được tình hình.

Hoắc Vân Đạt lập tức có phản ứng.
- Bí thư Triệu, ngài nói tổ công tác này đến để tìm vấn đề?

- Hừ, tôi thấy là như vậy. Tôi không cho rằng kinh nghiệm cải cách nhà máy của Tây Giang đã hoàn thiện đủ để Ủy ban nhân dân tỉnh coi chúng ta là điển hình tiên tiến.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vân Đạt, có vấn đề gì không?

- Bí thư Triệu, ngài nói phương diện nào?
Hoắc Vân Đạt nói.
- Nếu nó tôi hoặc các thành viên tổ lãnh đạo cải cách thì tôi dám cam đoan không ai mưu lợi riêng. Nhưng ngài nếu muốn nói làm tất cả nhân viên các nhà máy cải cách đều hài lòng, không ảnh hưởng đến lợi ích một số người thì tôi dám đảm bảo không thể.

- Cái này lại không phải vấn đề, tôi tin thành viên tổ lãnh đạo sẽ không lấy quyền mà mưu lợi riêng. Về phần tổn thất lợi ích một số người, có người không hài lòng thì càng không sao cả. Cải cách nhất định sẽ làm người nào đó bị tổn thất, nguyên tắc của chúng ta là đảm bảo quyền lợi hợp pháp của hầu hết nhân viên, phải điều động tính tích cực của nhân viên các nhà máy, thành lập chế độ công ty, nhà máy hiện đại, xúc tiến các công ty, nhà máy tiến vào nền kinh tế thị trường, vậy là đủ.

- Bí thư Triệu, chúng tôi đã dựa theo ý của ngài mà làm tốt hai điểm này.
Hoắc Vân Đạt tự tin nói.

- Tôi lo chính là các nhà máy cải cách có sơ hở gì về pháp luật không, ví dụ như chính sách mà Tây Giang chúng ta đưa ra có thể khiến tài sản quốc gia tổn thất không? Tôi lo có người lấy việc này mà nói chuyện.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi thì không sợ, nhưng tôi không hy vọng quá trình cải cách của chúng ta bị tổ công tác cắt ngang. Cho nên chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ.