Sau khi Ngụy Hiểu Lam rời đi, Triệu Quốc Đống lưu Hoắc Vân Đạt lại mà dặn dò, nhắc y không được phạm sai lầm về kinh tế khi cải cách nhà máy. Hoắc Vân Đạt liền tỏ vẻ mình tuyệt đối không phạm sai lầm cấp thấp này. Chỉ là nếu muốn làm tất cả nhân viên bình thường và nhân viên quản lý của các nhà máy đều hài lòng là rất khó khăn.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc chia số cổ phần cho nhân viên quản lý nhiều hơn là điều làm mọi người tranh cãi. Nếu như không làm cho nhân viên quản lý thấy mình được đối xử tốt thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của các nhà máy. Mà trên thực tế các nhà máy loại nhỏ càng khiến cho nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật có tác dụng chủ đạo. Bọn họ nếu không thấy có lợi thì sau khi cải cách sẽ vỗ mông rời đi, nhà máy nhất định rơi vào khó khăn. Đây là điều Triệu Quốc Đống không muốn thấy. Hắn thà bị mang tiếng cũng muốn cho mấy nhà máy hoạt động bình thường.
Trong Hội nghị thường ủy vừa rồi chính là một bài toán thử, Triệu Quốc Đống cũng đoán được trong Hội nghị thường vụ Thị ủy càng gặp khó khăn lớn hơn nữa.
Trong Hội nghị thường vụ Quận ủy hắn là Bí thư nên có thể khống chế được tình hình. Nhưng ở Hội nghị thường vụ Thị ủy thì hắn xếp cuối cùng, có thể nói sức ảnh hưởng của ai cũng hơn hắn. Nếu muốn qua cửa trên Thị ủy là rất khó khăn.
Đương nhiên trong Hội nghị thường vụ Thị ủy không thể ngăn cản việc cải cách nhà máy ở Tây Giang, cùng lắm yêu cầu đảm bảo ổn định xã hội.
Mới đầu còn chưa thấy nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống mới thấy khổ sở khi kiêm hai chức. Tây Giang quá nhiều việc cần hắn quan tâm, nhưng bên Khu Khai Phát thì hắn cũng không thể không quản.
Phương án về trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của Công ty Quốc Điện đã sắp hình thành, chỉ là ở ngay tỉnh An Nguyên đã có ba Thị xã, thành phố cạnh tranh, trên tỉnh cũng khó có thể chọn ai, chỉ có thể giao hết lên trên do Bộ năng lượng và Công ty Quốc Điện xác định.
Kỳ Dư Hồng rời đi làm cho Ninh Lăng thoáng thiếu hụt, Thư Chí Cao bởi vì chưa xác định rõ thân phận nên muốn lĩnh vực thì sợ xảy ra chuyện, chỉ có thể cố gắng làm công việc không mạo hiểm mà thôi. Cũng may việc tranh thủ Công ty Quốc Điện lại do Khu Khai Phát phụ trách.
Thư Chí Cao khá hứng thú với hạng mục này, có lẽ y cho rằng nếu như hạng mục này được xác định sẽ là bàn đạp khiến y lên làm Bí thư Thị ủy, nhưng Triệu Quốc Đống biết hy vọng này là quá xa vời.
Hai tuần đã trôi qua nhưng trên tỉnh vẫn không có tin tức gì. Theo Triệu Quốc Đống thấy thì Tỉnh ủy đã bác bỏ việc Thư Chí Cao làm Bí thư Thị ủy, mà nhất định sẽ chọn người từ cơ quan trực thuộc tỉnh hoặc thành phố khác tới. Nếu Tương Uẩn Hoa có thể đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy thì quá tốt nhưng Ninh Pháp đã loại trừ khả năng này.
Chẳng qua Qua Tĩnh hình như đã hứa với Tương Uẩn Hoa rằng có cơ hội thích hợp sẽ một lần nữa đưa Tương Uẩn Hoa đến Thị xã nào đó nhận chức.
Ai đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy vẫn là bí ẩn. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Thư Chí Cao gần như không có cơ hội.
An Đô tháng tư có thời tiết rất tốt, các cô gái có thể mặc áo mùa xuân mỏng. Lục Nhị bên cạnh cũng không ngoại lệ. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ngắn bên ngoài, bên trong là áo sơ mi màu trắng cổ chữ V, thắt lưng tinh xảo lộ ra ngoài, chiếc quần dài bên dưới càng tôn thêm đôi chân thon dài của cô.
Lục Nhị mặc dù không mặc đồ hàng hiệu nhưng phối hợp vào trông rất dễ nhìn.
Lô Miễn Dương đã lên Bắc Kinh trước hai hôm, bây giờ là thời khắc cuối cùng, có thể thành công hay không thì sẽ được biết trong hai ngày tới.
Mặc dù Triệu Quốc Đống rất tự tin nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến sự sống còn của Khu Khai Phát Ninh Lăng, hắn không thể bỏ được. Thư Chí Cao yêu cầu hắn lên Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống không thể không đi.
Lục Nhị chú ý thấy Triệu Quốc Đống có vẻ có tâm sự, ánh mắt không ngừng nhìn ra xa xa. Lục Nhị nghe nói thời gian gần đây các nhà máy Tây Giang đang cải cách, bảo sao hắn vẫn không quan tâm chuyện bên Khu Khai Phát, hầu hết đều ủy thác Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Lô chạy, đến lúc cuối cùng mới xuất hiện.
- Lục Nhị, đã tìm bạn trai chưa?
Triệu Quốc Đống vứt mấy chuyện phiền lòng ra ngoài vì biết chuyện sẽ không ngừng kéo tới, xử lý xong việc này, việc kia sẽ kéo tới.
- Chưa ạ, Bí thư Triệu, ngài hỏi việc này làm gì?
Lục Nhị cười hì hì nói.
- Làm gì ư, tôi quan tâm cuộc sống của cô không được sao?
- Em còn tưởng Bí thư Triệu muốn giới thiệu ai đó cho em.
Lục Nhị cười cười rất ngọt ngào.
- Cô còn cần tôi giới thiệu? Có không ít thanh niên ở Khu Khai Phát có ý với cô, tôi thường thấy một hai người đi xung quanh cô mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Bọn họ? Em bây giờ tạm thời còn chưa nghĩ tới việc này, em còn nhỏ nên chưa cần nghĩ tới.
Lục Nhị lắc đầu nói.
Có không ít nhân viên trong Khu Khai Phát theo đuổi Lục Nhị. Chẳng qua theo Lục Nhị thấy đồng nghiệp tuổi tương đương mình làm cô có cảm giác không tốt, thấy bọn họ thiếu gì đó. Hôm nay Triệu Quốc Đống hỏi, Lục Nhị mới mơ hồ cảm thấy mình luôn so sánh những người đó với Triệu Quốc Đống, mà luôn có kết luận tương tự là không chín chắn, không có sự nghiệp, nói tóm lại làm người ta không hài lòng.
Triệu Quốc Đống không biết Lục Nhị coi mình là đối tượng, hắn chỉ cảm thấy Lục Nhị nên tìm bạn trai mới đúng.
Công việc bên Khu Khai Phát đang đi vào quỹ đạo nhưng lượng công việc không giảm. Nhân viên của công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên đã đến Khu Khai Phát tiến hành làm thủ tục thuê đất, xây dựng nhà máy, điều này cũng làm hai công ty khác của tỉnh Tô tới khảo sát.
Lý Trạch Hải đã nói chắc chắn với các nhà đầu tư ba tỉnh Tô, Thượng, Chiết rằng Ninh Lăng nhất định sẽ được xây dựng trụ sở kia. Điểm này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao y lại tự tin như vậy. Nhưng Lục Nhị nói cho y biết Lý Trạch Hải nhận định Triệu Quốc Đống có thể đối phó được với tầm trên của Công ty Quốc Điện vì có quan hệ với Bộ Thương mại, Bộ năng lượng.
Triệu Quốc Đống đoán Lý Trạch Hải tin như vậy là biết một ít quan hệ mật thiết giữa hắn và Thái Chánh Dương, cho nên mới tự tin như vậy.
- Bí thư Triệu, em thấy ngài có tâm sự, có phải là lo không thể cạnh tranh được không?
Lục Nhị cẩn thận nói.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nhìn Lục Nhị đang có chút lo lắng.
- Tôi không lo điểm này, chúng ta đã cố gắng đến mức cao nhất, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà. Chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lục Nhị, cô không cần lo lắng, tôi tin trời không phụ lòng người. Cho dù chúng ta có thất bại thì với xu thế phát triển của Khu Khai Phát bây giờ thì Thị xã cũng không rút lui Khu Khai Phát. Dù có rút lui Khu Khai Phát thì cô cũng có thể sang văn phòng Thị ủy làm. Điểm này cô cứ yên tâm.
Triệu Quốc Đống hứa làm Lục Nhị rất yên tâm, nhưng cô thích làm việc ở Khu Khai Phát hơn. Đi theo bên cạnh Triệu Quốc Đống làm cô thấy mình như được đổi khác. So sánh với lúc mình bị xa lánh trước khi Triệu Quốc Đống tới hoặc là bị điều về Quận Đông Giang, Lục Nhị thấy đó là địa ngục. Bây giờ ngay cả Ngô Luân cũng cảm thấy Triệu Quốc Đống coi trọng cô khiến thái độ của y đối với cô đã thay đổi hẳn.
- Bí thư Triệu, em chỉ là hy vọng cố gắng của chúng ta có thể mang lại kết quả khiến người ta hài lòng.
Lục Nhị cười cười trông rất đẹp khiến Triệu Quốc Đống bớt phiền não hỡn.