Triệu Quốc Đống không còn gỉ để nói, tính cách của Tiểu Âu rất ngang bướng, gì cũng dám nói, đã xác định gì là không quay đầu lại.
Thấy Triệu Quốc Đống chỉ lắc đầu, Dương Thiên Bồi cười nói:
- Quốc Đống, cậu đừng nhăn nhó như vậy. Người ta mong còn không được cơ mà. Tiểu Âu theo anh thấy thì chú nhất định đã khuyên nhưng không tác dụng.
- Bồi ca, anh cũng biết em đã nói với Tiểu Âu bao lần rồi nhưng đâu có tác dụng gì.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng mà nói.
- Em không biết làm sao bây giờ? Chỉ mong ngày nào đó cô ấy gặp người thích hợp hơn cả.
- Nếu Tiểu Âu không chạm vào thì sao?
Dương Thiên Bồi hỏi tiếp.
- Thì em có thể biết làm gì? Cô ấy muốn sống như thế nào là tự do của cô ấy, cùng lắm em nuôi cô ấy.
Triệu Quốc Đống cắn răng nói.
- Thế giới bây giờ thay đổi quá nhanh, ai biết 10 năm tới sẽ như thế nào.
- Hừ, Quốc Đống, cậu nói giỏi nhỉ. Tiểu Âu là con gái có thể cô đơn với chú cả đời sao? Sau này chú lấy vợ thì Tiểu Âu sẽ như thế nào?
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Chú không có ý tưởng nào khác sao?
Triệu Quốc Đống có chút cảnh giác mà nhìn Dương Thiên Bồi:
- Bồi ca, có phải là Cổ thúc nói gì với anh?
Triệu Quốc Đống tin bản thân Tiểu Âu sẽ không hề nghĩ nhiều như vậy.
- Ai, lão Cổ không phải lo Tiểu Âu cứ tiếp tục như vậy cả đời cũng không phải là cách. Tiểu Âu nếu cứ như vậy thì chú cũng phải có gì đó cho cô bé đó chứ?
Dương Thiên Bồi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh không phải nói tiền hay gì đó. Nhà lão Cổ bây giờ đâu thiếu tiền. Hay là sau này Tiểu Âu muốn có con thì chú để Tiểu Âu ra nước ngoài sinh con.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng:
- Bồi ca, anh có phải là thay đổi tư tưởng không thế? Anh cảm thấy như vậy được không? Là ý của Cổ thúc hay là ý của anh?
Dương Thiên Bồi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Chú đừng có châm chọc anh, còn không phải do chú tạo nghiệt sao? Anh và lão Cổ khuyên Tiểu Âu không có tác dụng, mong Tiểu Âu tìm người khác nhưng có được không? Chuyện nam nữ phải tình nguyện, Tiểu Âu không hứng thú thì anh và lão Cổ có thể làm gì? Lão Cổ vì thế mà suốt ngày nhăn nhó, anh phải khuyên lão Cổ đó.
- Bồi ca, đừng nghĩ cách đó. Tiểu Âu còn trẻ, chuyện sau này như thế nào thì sao có thể biết trước. Biết đâu mai Tiểu Âu tìm được người thích hợp hơn thì sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói:
- Chúng ta đừng nghĩ xa như vậy có được không?
- Hừ, ai bảo chú làm như vậy chứ? Chú nghĩ xem, Tiểu Âu quá ngang bướng, không biết chơi đến khi nào mới chịu yên.
Dương Thiên Bồi nằm vào trong nước rồi thản nhiên nói:
- Cũng may anh có con trai, nếu gặp chuyện này thì không buồn chết mới lạ.
- Tiểu Chí năm nay thi đại học phải không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, sang năm, nó bây giờ đang tranh thủ học để thi vào trường tốt một chút.
Nhắc tới con trai, tâm trạng Dương Thiên Bồi vui vẻ lên nhiều.
- Anh có định cho nó ra nước ngoài học không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tạm thời thì chưa, xem đã.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói.
- Anh bây giờ quá bận, không có thời gian quản nó.
Hai người đang nói chuyện thì bốn cô gái kia đi vào mời bọn họ đứng lên ra ngoài mát xa.
Hai cô gái cởi quần cộc ướt ra cho Triệu Quốc Đống, sau đó hai người cầm khăn lau khô người cho hắn, rồi đổi quần khác. Triệu Quốc Đống nằm lên giường theo ý hai cô gái. Một cô bò lên trên khẽ đấm lưng cho hắn, một cô khác thì quỳ gối bên giường bóp chân, tay cho hắn.
Hai cô gái khá chuyên nghiệp, Triệu Quốc Đống không chú ý hai cô như thế nào mà đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại thì đã thấy Dương Thiên Bồi mặc quần áo ngủ xem Tv, mấy cô gái kia đã sớm rời đi.
- Bồi ca, em ngủ bao lâu rồi?
Triệu Quốc Đống tỉnh lại mà thấy người rất thoải mái.
- Ừ, cũng gần 11h rồi. Chú thấy sao?
Dương Thiên Bồi cười nói.
- Được, em mới đầu tưởng rằng đi nhầm chỗ.
Triệu Quốc Đống ưỡn người mà nói.
- Chú muốn làm thì ở đây cũng có. Có đủ loại, có cả gái Nga.
Dương Thiên Bồi thản nhiên nói.
- Bồi ca, anh rơi sâu như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương. Theo hắn biết Dương Thiên Bồi không dính vào mấy vấn đề này, sao bây giờ nói chuyện lại thành thạo đến vậy?
- Cút ngay, cái gì là rơi sâu?
Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng.
- Người trong giang hồ mà. Nơi này trước anh cũng tới hai ba lần, sau đó phát hiện nhiều người thích. Anh và Tiểu Huy cũng phải làm hai chiếc thẻ với giá 100 ngàn để mời khách quan trọng tới đây. Chú đừng nói, hừ, đám khách tới đây chơi vui quên trời đất. Hôm nay anh và chú coi như tự tiêu tiền của mình.
- Xem ra nơi này không đơn giản, có thể đứng vững ở An Đô. Ha ha.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.
- Quy mô lớn như vậy, thủ đoạn kinh doanh như vậy, lại ở nơi đây, không muốn phát triển thì cũng khó. Chủ yếu phải xem duy trì được bao lâu.
- Người ta dám đầu tư vài chục triệu ở đây thì không sợ xảy ra chuyện. Hơn nữa chủ nơi này khá biết điều, chính thức vào cấp này chỉ là khách có thẻ vip mà thôi. Chú cho rằng ai cũng có thể tùy tiện tiến vào sao? Không chỉ là tiền đâu.
Dương Thiên Bồi cười nói.
- Càng như vậy thì người muốn đến càng nhiều. Giá không rẻ, hôm nay chúng ta cũng phải mất tầm năm ngàn.
- Hả? Đắt như vậy?
Mặc dù đã sớm chuẩn bị về tư tưởng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có chút giật mình.
- Chú nghĩ thùng nước tắm kia là rẻ sao? Nó có đủ loại thuốc quý làm người ta thoải mái đó.
Dương Thiên Bồi cười cười nhìn Triệu Quốc Đống:
- Có lẽ người trẻ tuổi thì không thấy gì nhưng người trung niên thì lại khác hẳn.
Dương Thiên Bồi không nói thì Triệu Quốc Đống còn không thấy. Hắn nghe xong thì mới thấy cả người đều dễ chịu.
- Bồi ca, thứ này có tác dụng thật sao?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Không phải là dụ người phạm tội đó chứ?
- Vậy là chú nghĩ linh tinh rồi. Ai bảo chú đi làm chuyện phạm pháp? Chú muốn làm gì thì làm, cần làm gì thì làm, câu lạc bộ bên cạnh có đủ mà, từ ca hát, nhảy múa, hát, về phần thứ kia thì chân tay, miệng là của chú, ai có thể ngăn cản. Nói tóm lại chú vào phải tiêu một khoản nhất định, còn về phần khác thì có việc gì ai có thể quản được.
Dương Thiên Bồi chớp mắt mà nói.
- Ha ha, thú vị, chủ nơi này đúng là thú vị.
Triệu Quốc Đống đang cân nhắc xem chủ nơi này dựa vào ai mà có thể mở được nơi này.
Khi hai người đi ra, Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là 11h30. Hắn định về chỗ Từ Xuân Nhạn nhưng đột nhiên nhớ đến lời Dương Thiên Bồi nói. Đối với Cổ Tiểu Âu thì hắn có vẻ đúng là quá lạnh nhạt, gần như chưa từng chủ động tìm cô, thậm chí cũng không chủ động đi ăn với cô. Dù là Từ Xuân Nhạn hay Trình Nhược Lâm thì hắn cũng không lạnh nhạt đến vậy.