Một tháng trước tết chính là thời gian bận nhất, vừa phải đợi cơ quan cấp trên đến kiểm tra, vừa phải bố trí kiểm tra cấp dưới, các loại báo cáo, tài liệu tổng kết, lời phát biểu không ngừng ra lò. Mà Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng lập tức tổ chức hội nghị, cán bộ nhà nước đúng là bận không thể quay đầu.
Triệu Quốc Đống không ngừng chạy tới Khu Khai Phát, Quận ủy Tây Giang rồi sang Thị ủy thì thấy toàn người qua lại, ai cũng bận rộn.
Nếu so sánh thì hắn có vẻ rảnh hơn một chút.
- Bí thư Triệu, Cục trưởng Hạ - cục Chiêu thương Thị xã đến.
Lệnh Hồ Triều khẽ mở cửa mà nói:
- Ngài thấy có nên mời Chủ tịch Hoắc tới không?
- Chủ tịch Tằng cùng Trưởng ban Bành có nhà không? Nếu có mời cả hai người này tới chỗ tôi.
Triệu Quốc Đống bỏ tài liệu trong tay đến. Nói về lý hắn không nên quan tâm công việc cụ thể bên chính quyền, nhưng bây giờ không được. Tằng Lệnh Thuần có nhân phẩm tốt nhưng tiếp xúc lâu khiến Triệu Quốc Đống dần cảm nhận chỗ thiếu hụt của đối phương.
Nếu Tằng Lệnh Thuần chỉ là một Phó chủ tịch phụ trách Văn hóa, giáo dục, nông nghiệp thì còn đủ tư cách, thậm chí xuất sắc. Nhưng làm Chủ tịch phụ trách một quận thì tính cách yếu ớt của y còn kém hơn Đường Diệu Văn nhiều.
Chính xác mà nói đám người Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ có thể làm loạn sau khi Trương Thiệu Văn rời đi chính là do tính cách quá mềm yếu của Tằng Lệnh Thuần. Nhất là Tằng Lệnh Thuần lại dùng cách thỏa hiệp chứ không cố tranh đấu, ngay cả khi xác định chính ủy Công an quận cũng là do Lạc Dục Thành cố gắng cạnh tranh và Vương Ích cùng Quế Toàn Hữu phản đối nên Tằng Lệnh Thuần mới cứng rắn lên một chút.
Mà để Dương buồn bực nhất là vị Phó chủ tịch thường trực Hạ Đồng. Tính cách tên này tương tự Tằng Lệnh Thuần, hơn nữa chỉ sợ hơn chứ không kém. Cũng không biết chỗ dựa sau lưng Hạ Đồng là ai lại khiến cả Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân phản đối việc điều tên này ra khỏi Tây Giang, còn thăng chức làm Phó chủ tịch thường trực.
Tướng vô năng khiến ngàn quân chết trận. Triệu Quốc Đống không nói Tằng Lệnh Thuần vô năng, nhưng năng lực của Hạ Đồng là thứ mà Triệu Quốc Đống không hề coi trọng. Một Phó chủ tịch thường trực phải có năng lực tổng hợp. Anh có năng lực tốt thì có thể khống chế toàn cục, năng lực anh kém thì dễ sinh loạn. Nếu Hạ Đồng phụ trách mảng công nghiệp hoặc nông nghiệp hoặc công việc cụ thể nào đó thì Triệu Quốc Đống cũng không yên tâm.
Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với Hạ Trung Thiên thì Tằng Lệnh Thuần, Hoắc Vân Đạt và Bành Nguyên Hậu tiến vào .
- Bí thư Triệu, tôi sợ không đi Thượng Hải được. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – Trưởng ban Hàn tuần tới có thể đến Vĩnh Lương, Thông Thành và Ninh Lăng kiểm tra công tác tuyên truyền. Nếu đến Ninh Lăng thì rất có thể đến Tây Giang. Trưởng ban Mao hôm qua gọi yêu cầu tôi chuẩn bị mấy điểm, trong thời gian này tôi đang cùng Trưởng ban Phan thực hiện nên sợ không đi được.
Bành Nguyên Hậu vừa đi vào đã nói.
- Trưởng ban Hàn?
Triệu Quốc Đống nói:
- Có phải là Trưởng ban Hàn Độ điều từ Phó bí thư Thị ủy An Đô lên không?
Hàn Độ là chú hai của Hàn Đông. Khi Triệu Quốc Đống còn ở Giang Khẩu thì người này được điều từ Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn sang làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký An Đô. Sau đó Kha Khắc lui, Hàn Độ thay thế làm Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô.
Tháng trước nhân sự Tỉnh ủy xuất hiện biến hoá. Phan Viên Triêu chính thức điều đến Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh làm Phó chủ nhiệm. Nguyên Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Qua Tĩnh được điều làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà Hàn Độ được điều lên làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo.
- Bí thư Triệu biết Trưởng ban Hàn?
Bành Nguyên Hậu có chút giật mình. Y chỉ biết Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với Tương Uẩn Hoa, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại biết Trưởng ban Hàn. Trưởng ban Hàn mới đến Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chưa đầy tháng, lại là cán bộ phát triển từ Lam Sơn, nhiều người trên tỉnh không biết vị Trưởng ban Tuyên giáo này.
- Ha ha, chỉ có duyên gặp mặt vài lần. Khi đó Trưởng ban Hàn còn làm Trưởng ban thư ký Thị ủy An Đô.
Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng. Hàn Đông đến bây giờ vẫn chưa tìm đối tượng. Hắn nghe nói người nhà cô đã giới thiệu mấy người nhưng Hàn Đông đều không hài lòng, sau đó liền không tìm nữa, không biết có phải do hắn hay không?
Thời gian hắn và Hàn Đông gặp không nhiều nhưng hàng tháng cũng gọi vài cuộc điện thoại, nói chuyện công việc, nói chuyện cá nhân, có lẽ khoảng cách xa làm hai người thả lỏng. Mà một khi ở bên nhau lại cảm thấy áp lực không nói thành lời.
Hàn Đông bây giờ đã là Phó Trưởng phòng ở Ban Tuyên giáo Thị ủy An Đô, là cán bộ cấp Trưởng phòng. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thở dài một tiếng, so với hắn đến huyện nghèo khó kiêm chức Phó chủ tịch, cùng với bao cán bộ đến 4, 50 tuổi mới lên được cấp Trưởng phòng thì Hàn Đông chỉ mất hơn bốn năm đã được như vậy là quá nhanh.
- Ha ha, vậy là việc tốt. Tôi nghe nói Trưởng ban Hàn có tác phong nghiêm cẩn, yêu cầu cao trong công việc. Sau này Tây Giang có gì cần tuyên truyền thì sẽ dễ nhờ Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy hơn.
Bành Nguyên Hậu không nhịn được xoa tay mà nói:
- Bí thư Triệu, lần này Tây Giang chúng ta đi Thượng Hải thu hút đầu tư không chừng có thể có Báo tỉnh, đài truyền hình đưa tin, như vậy sẽ tăng sức ảnh hưởng đó.
- Được rồi lão Bành, nếu thu hút đầu tư không có hiệu quả thì sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trưởng ban Hàn vừa nhận chức đã đến ba nơi nghèo khó ở An Đông, xem ra Trưởng ban Hàn rất coi trọng công tác tuyên truyền của ba Thị xã, nhưng việc thu hút đầu tư ở Thượng Hải là rất gấp, lão Bằng không đi thì ai đi?
- Chỉ có thể để Trưởng ban Lệ Mai. Đài truyền hình Tây Giang cũng có người đi, vừa lúc để Trưởng ban Lệ Mai dẫn đoàn.
Bành Nguyên Hậu cười nói. Sau khi Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đến đài truyền hình và Phòng thông tin, y lập tức nhận ra Triệu Quốc Đống đã thay đổi thái độ với Vương Lệ Mai. Vì thế y cũng thay đổi thái độ.
- Vương Lệ Mai đi?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng được, công tác tuyên truyền không thể chỉ dựa vào mình Ban Tuyên giáo, đài truyền hình và phòng Thông tin cũng không thể thiếu. Vậy lão Bành làm việc ở bên này, tôi thấy nếu chúng tôi kịp thời về thì có thể mời Trưởng ban Hàn ngồi uống vài chén.
- Vậy thì quá tốt, có đôi khi ngồi một chỗ ăn uống sẽ khiến dễ làm việc hơn nhiều, ít nhất có thể khiến Trưởng ban Hàn có ấn tượng tốt đối với Tây Giang chúng ta.
Bành Nguyên Hậu vui mừng nói. Nếu Triệu Quốc Đống có quan hệ với Trưởng ban Hàn từ trước, vậy sau này cttrcuar Tây Giang sẽ có nhiều chỗ tốt.
Vương Lệ Mai nhận được điện của Bành Nguyên Hậu giao việc thì rất vui mừng. Có thể cùng Triệu Quốc Đống đến Thượng Hải là cơ hội hiếm có. Nếu không phải Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đến và Bành Nguyên Hậu phải tiếp, chuyện tốt này sao rơi xuống đầu cô. Ít nhất cũng là Phan Xảo đi cùng. Đi một lần đã là một tuần, cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo không ít.
Thời gian này thái độ của Bí thư Triệu đối với cô thay đổi, điều này làm đám người trong phòng im lặng hẳn đi, không ai dám không chấp hành công việc cô sai. Nhất là khi Triệu Quốc Đống đến kiểm tra công việc đã đánh giá cao tác phong làm việc và năng lực của cô, nhấn mạnh bộ máy phải đoàn kết thì mới có sức chiến đấu. Lời này có nghĩa gì thì mấy tên Phó Trưởng phòng đều có thể nghe ra.
- Trưởng phòng Lệ Mai, giới thiệu về Tây Giang tốt nhất ghi thành đĩa và tập ảnh, như vậy dễ dàng cho chúng ta trình chiếu với các công ty. Tây Giang và Khu Khai Phát có xác định khác nhau, ưu thế khác nhau. Phòng phải chú trọng vào điểm này mà hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Lệ Mai chăm chú ghi chép lời Triệu Quốc Đống nói.
- Bí thư Triệu, người đài truyền hình sẽ phụ trách việc chụp ảnh, ghi hình chuyến đi này ở Thượng Hải, chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu. Đồng thời cũng ghi hình bên Chiết Giang và phát lên để xúc tiến cán bộ Tây Giang chúng tat hay đổi quan niệm.
Vương Lệ Mai bố trí như vậy làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Vương Lệ Mai này cũng có chút năng lực, không phải chỉ dựa vào hình thể mà kiếm cơm. Ít nhất cô có thể nhạy cảm nắm bắt ý đồ của hắn.
- Ừ, Trưởng phòng Lệ Mai, chị nói rất tốt, đúng là phải giới thiệu sự biến hoá bên Chiết Giang, Thượng Hải cho cán bộ, quần chúng Tây Giang chúng ta thấy. Hơn nữa còn để cán bộ Tây Giang thấy rõ sự chênh lệch lớn như thế nào, như vậy chúng ta mới có thể cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Nhiệm vụ lần này rất nặng, chị phải có kế hoạch cụ thể, vừa phải tuyên truyền chúng ta, vừa phải truyền kinh nghiệm của bên tỉnh bạn về Tây Giang.