Triệu Quốc Đống nằm đó mà thấy thoải mái, bên cạnh còn có mùi hương nhàn nhạt phả vào mũi.
Không biết qua bao lâu Triệu Quốc Đống mới từ trong mê man tỉnh lại. Trong đầu rất rõ ràng như không có gì không hay xảy ra lúc trước cả.
Lục Nhị mặc dù ngồi ở văn phòng nhưng tai vẫn nghe ngóng động tĩnh phòng đối diện, cứ cách tầm chục phút là cô lại sang nhìn một chút.
Lục Nhị vào phòng thì thấy Triệu Quốc Đống đang rót nước. Chiếc áo khoác màu đỏ làm Triệu Quốc Đống biết là của Lục Nhị. Cô không bật điều hòa mà đắp áo lên cho hắn, Triệu Quốc Đống biết cô rất giỏi quan sát.
- Lục Nhị, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu cô không cần khách khí là rót thay cho hắn. Hắn ngồi xuống rồi nói:
- Cô đến Khu Khai Phát bao lâu rồi?
- Em đến hơn bốn tháng.
Lục Nhị không biết sao Triệu Quốc Đống lại hỏi như vậy nên cô cẩn thận nói. Mặc dù Vưu Liên Hương đã nói với cô về việc biên chế sẽ được giải quyết, nhưng ô bây giờ vẫn thuộc bên phòng Giáo dục Quận Đông Giang. Bên Quận Đông Giang đang giục cô về làm việc.
Ngô Luận cũng hỏi hai lần, bảo Lục Nhị tự đến nói chuyện với lãnh đạo cục Nhân sự để giải quyết vấn đề. Nếu không được thì đành phải về Quận Đông Giang.
- Ừ, bốn tháng cũng không ngắn.
Triệu Quốc Đống cũng biết điều Lục Nhị lo lắng. Hắn trước đó không có cảm tình tốt với Lục Nhị. Chẳng qua cô gái này rất chăm chỉ và có khả năng, hơn nữa cũng được Vưu Liên Hương thích. Lục Nhị lại không quen ai ở Ninh Lăng, là cô gái không có chỗ dựa nên muốn có công việc tốt thì phải trả giá rất nhiều, nỗ lực rất nhiều, đây là điểm Triệu Quốc Đống có thể hiểu.
Lục Nhị có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống, trong lòng không nhịn được run lên. Triệu Quốc Đống hỏi như vậy là vấn đề gì? Là giải quyết vấn đề biên chế hay điều mình về lắng?
Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ câu nói của mình làm Lục Nhị lại khẩn trương như vậy. Hắn cảm thấy chuyện thu hút đầu tư thì Lục Nhị làm khá tốt, hơn nữa cô là con gái nên có nhiều điểm tận tâm và chi tiết hơn Lệnh Hồ Triều.
Vì thế Triệu Quốc Đống liền nghĩ giải quyết vấn đề biên chế cho cô, hắn gọi cho Cục trưởng cục Nhân sự - Kỷ Phục Ba. Trong thời gian này hắn và Chương Thiên Phóng khi dùng cơm thường gọi Kỷ Phục Ba theo, quan hệ cũng dần quen thuộc hơn.
- Lão Kỷ, lần trước tôi nói chuyện với anh thì có thể làm trước cuối năm không?
Triệu Quốc Đống đi thẳng vào vấn đề mà nói.
- Bí thư Triệu, chuyện gì vậy?
Kỷ Phục Ba ở bên kia có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống này nói không đầu không đuôi làm y trong lúc nhất thời không rõ.
- Ồ? Lần trước khi ăn cơm tôi đã nói mà, chẳng lẽ lão Kỳ bận nhiều việc nên quên ư?
Triệu Quốc Đống hơi lớn tiếng nói một chút.
Kỷ Phục Ba cảm thấy tâm trạng đối phương đang không tốt, lại nghĩ tới tin tức vừa nhận được rằng vị Bí thư Triệu này trong Hội nghị thường ủy bị Bí thư Nghiêm chèn ép nên nhất định là tức. Chẳng qua y đúng là không nhớ được là có việc gì.
- Ha ha, Bí thư Triệu, sao thế, không vui à, hay là tối nay mời khách. Gọi cả Trưởng ban Chương tới ngồi nói chuyện.
- Tôi không có tâm trạng ăn. Chuyện của tôi thì anh giúp tôi là được, hôm nào tôi mời anh. Lần trước tôi nói với anh về việc giải quyết một biên chế cho Ban quản lý Khu Khai Phát mà. Chẳng lẽ chuyện này anh còn cần xin chỉ thị của Trưởng ban Chương?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.
- Tôi còn tưởng chuyện gì, chỉ cần một câu của Bí thư Triệu là không vấn đề gì. Mai tôi bảo cục cho thêm một biên chế của năm là được mà. Ừ, điều từ đâu tới vậy?
Kỷ Phục Ba cười nói.
- bên ngành giáo dục Quận Đông Giang, đang chờ chỉ tiêu. Cứ quyết định như vậy đi, mai tôi bảo người đến làm thủ tục.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lúc nào rảnh thì anh gọi tôi, tôi và anh sang Thổ Kiều ăn đặc sản. Suốt ngày ở thành thị cũng chán rồi.
- Ha ha, Bí thư Triệu đi ăn cùng thì ăn gì tôi cũng vui.
Kỷ Phục Ba đương nhiên biết năng lực của Triệu Quốc Đống. Đừng nhìn hôm nay hắn bị chèn ép trong Hội nghị thường ủy, nhưng đây là điều bình thường. Một Thường vụ thị ủy mới lên mà có thể làm chủ Hội nghị thường ủy mới là không bình thường. Thường vụ thị ủy trẻ như vậy không chừng một hai năm sau sẽ lên làm Phó bí thư hay Phó thị trưởng thường trực, ai không muốn tạo quan hệ tốt.
- Được, hôm khác nói tiếp. Tôi thay mặt Quận ủy, Ủy ban Quận Tây Giang chào mừng lãnh đạo cục Nhân sự đến kiểm tra, chỉ đạo công việc.
Lục Nhị nghe cuộc điện thoại của Triệu Quốc Đống mà thấy đây như ngày hạnh phúc nhất của mình.
Bảo Xuân Hành đã nói sẽ giải quyết vấn đề biên chế cho cô, nhưng sau khi cô vào Ban quản lý Khu Khai Phát mới biết ai cũng có quan hệ, có thể điều vào Ban quản lý đã tốn công nhiều nên Bảo Xuân Hành muốn giải quyết vấn đề biên chế cho cô thì rất khó khăn.
Lục Nhị cũng biết Bảo Xuân Hành nói không sai. Khu Khai Phát có gần 30 người, gần như ai cũng có lai lịch. Cháu gái Phó thị trưởng nào đó, cháu trai của Phó bí thư Huyện ủy Thổ Thành…ngay cả lái xe cũng là em họ của một vị Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Thị xã.
Nhưng tất cả khó khăn của cô đã kết thúc chỉ sau một cuộc điện của người đàn ông trước mặt. Mặc dù Lục Nhị cố bảo mình tỉnh táo nhưng cô phát hiện mình không làm được. Cô muốn hét toáng lên, thậm chí còn muốn hôn đối phương. Phải biết rằng vì được như thế này cô đã phải cố rất nhiều. Bảo Xuân Hành thậm chí còn nói chỉ cần cô chiều hắn, hắn sẽ giải quyết cho cô. Nhưng cô đã nói nếu không giải quyết vấn đề biên chế cho cô, cô nhất định không có quan hệ kia với hắn.
Bây giờ đã xong, Lục Nhị thấy cả người run lên, muốn khóc, thậm chí cô muốn quỳ xuống cảm ơn đối phương.
Triệu Quốc Đống cũng thấy ánh mắt của Lục Nhị không ngừng biến ảo. Chẳng qua hắn không ngờ phản ứng của cô lớn đến như vậy.
- Lục Nhị, cô sao thế?
- Bí thư Triệu, ngài vừa rồi có phải nói chuyện điều động em không?
Lục Nhị hít sâu một hơi nhưng giọng vẫn run lên vì kích động.
- Ừ, mai cô sang cục Nhân sự, sau đó sang bên Quận Đông Giang làm thủ tục điều động.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Làm sớm một chút, cô cũng yên tâm công tác.
- Cảm ơn, cảm ơn Bí thư Triệu.
Lục Nhị không biết dùng lời gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa. Cô muốn nói gì đó nhưng lại thấy không biết dùng từ gì để diễn đạt.
- Cảm ơn gì chứ? Chuyện nhỏ mà, tôi còn phải cảm ơn chiếc áo của cô.
Triệu Quốc Đống cười cười cầm chiếc áo đưa cho Lục Nhị:
- Mùi hương đặc biệt của con gái đã thấm vào người tôi.
Tâm trạng Lục Nhị đã bình tĩnh hơn chút. Câu nói đùa của Triệu Quốc Đống làm cô xấu hổ. Dù sao chuyện này chỉ có người yêu làm, cấp dưới đắp cho cấp trên, nhất là thanh niên thì đúng là có chút mập mờ.
- Được rồi, Lục Nhị, cô làm cho nhanh. Ừ, mấy hôm nữa cô cùng Chủ nhiệm Lô đến Bắc Kinh, sau đó tới Thượng Hải trước, tôi sẽ theo sau. Chuyến đi lần này rất quan trọng, cũng là hoạt động quan trọng nhất của Khu Khai Phát Ninh Lăng và Quận Tây Giang, quan hệ đến kế hoạch thu hút đầu tư năm sau của chúng ta. Lục Nhị, tôi hy vọng cô nắm bắt cơ hội này mà rèn luyện, như vậy sẽ thuận lợi gánh vác trọng trách lớn hơn nữa.
Triệu Quốc Đống nói với giọng ấm áp làm Lục Nhị muốn khóc. So sánh với mấy vị Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm kia, lại nghĩ tới Ngô Luân không ngừng làm khó cô, Lục Nhị lần đầu cảm thấy vị lãnh đạo này tuy còn trẻ nhưng lại quan tâm tới mình.