- Nói thẳng ra đó là tập trung thu hút đầu tư ở khu vực Chiết Giang và Bắc Kinh, tiến hành thu hút đầu tư các công ty sản xuất thiết bị ngành điện. Nói cho các công ty này rằng Ninh Lăng đã được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện xác định xây dựng trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện, chào đón bọn họ đến Ninh Lăng đầu tư. Như vậy chúng ta cũng có thể lấy hợp đồng mà chúng ta đã ký kết với các công ty sản xuất thiết bị này đưa cho Công ty Quốc Điện xem, để bọn họ thấy hoàn cảnh trụ cột của Ninh Lăng chúng ta đã nhanh chóng cải thiện. Như vậy cũng xúc tiến Công ty Quốc Điện xác định chọn Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói.
- Nhưng trong đó có một vấn đề. Các công ty sản xuất thiết bị kia không ngu, bọn họ nhất định thông qua các loại con đường xác định xem Công ty Quốc Điện đã xác định xây dựng trụ sở kia ở Ninh Lăng chúng ta hay không?
Chu Xuân Tú đặt câu hỏi.
- Điều này cũng khiến chúng ta cần làm chút công việc với Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện. Bọn họ nhất định sẽ không nói rõ mình xác định xây dựng trụ sở ở đâu nhưng tôi nghĩ khiến cho một số người lén tỏ thái độ đó là Ninh Lăng đúng là có sức cạnh tranh cao, như vậy không đi ngược nguyên tắc.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Về phần các nhà đầu tư thì chúng ta hoàn toàn có thể đưa ra vài kế sách, hoặc sáng hoặc tối nói quốc gia đã chọn Ninh Lăng chúng ta, chỉ là bây giờ chưa công bố mà thôi, chào mừng bọn họ tới khảo sát, ký hợp đồng sơ bộ thì cũng không tổn thất gì với bọn họ mà.
- Như vậy hình như hơi quá…
Chu Xuân Tú có chút do dự mà nói.
- Thị trưởng Chu, tôi biết anh lo nhưng bây giờ được làm vua thua làm giặc. Chúng ta nhất định phải đoạt được trụ sở này vào tay thì mọi việc xong. Như vậy có ai còn nói xấu chúng ta cơ chứ. Các công ty sản xuất thiết bị kia nếu thấy chúng ta có đủ điều kiện mà đầu tư vào thì chúng ta hoan nghênh, nếu không thích thì vỗ mông đi là tự do của bọn họ. Dù sao đầu tư hay không thì bọn họ cũng không tổn thất mà. Nhiều lắm tốn chút thời gian, chúng ta mất chút tiền chiêu đãi mà thôi.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói:
- thời buổi này chính là như vậy. Điều kiện của chúng ta kém thì không thể không ra vẻ mình tốt. Nói chúng ta lừa cũng tốt, tự đánh bóng mình cũng tốt, chỉ cần chúng ta không vi phạm pháp luật thì không có gì phải lo. Coi như bị nơi khác chỉ trích chúng ta dùng thủ đoạn không tốt thì sao? Chẳng lẽ bọn họ có thể quyết định vận mệnh của anh và tôi, có thể xử lý tôi? Vì phát triển thì ai không như vậy?
Dù là Kỳ Dư Hồng hay Thư Chí Cao thì đều có một cảm giác Triệu Quốc Đống này quá quỷ quyệt, đây đúng là một chiêu quá tàn nhẫn. Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận lời Triệu Quốc Đống nói là đúng. Trụ cột của anh kém mà muốn công bằng cạnh tranh với nơi khác thì nhất định sẽ bại trận. Như vậy phải có chiêu, đánh bóng cho mình, dùng chút mưu kế, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
- Bí thư Kỳ, tôi thấy chuyện này có thể thực hiện.
Thư Chí Cao rất kiên quyết nói:
- Nếu thật sự có chuyện thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều có thể gánh vác trách nhiệm. Vì phát triển thì đừng nói mấy việc đó, dù có sai lầm chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc thì Thị ủy và Ủy ban Thị xã đều phải gánh. Nếu không sao có thể làm người yên tâm mà đi làm việc.
- Ừ, tôi đồng ý với anh. Chuyện này lão Chu và Quốc Đống phải nắm chắc thời gian đi làm. Tôi đoán Công ty Quốc Điện chậm nhất sẽ đưa ra ý kiến trước Đại hội đại biểu nhân dân, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của bọn họ.
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta phải dùng mọi biện pháp mau chóng xúc tiến việc này, bây giờ chỉ còn hơn tháng là tới tết, tôi thấy chúng ta có thể lợi dụng thời gian này mà làm gì đó.
- Bí thư Kỳ, tôi dự định trước tết phân biệt lên trao đổi với Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện, sau đó dự định tới Thượng Hải tiến hành các hoạt động thu hút đầu tư. Bây giờ chúng tôi đang tích cực thu thập tài liệu về các công ty trong ngành này, tranh thủ trước tết làm xong hoạt động.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đến lúc đó mấy vị lãnh đạo có lẽ sẽ rảnh, như vậy cũng tiện đến chỉ đạo công việc.
- Ừ, Quốc Đống, làm tốt vào. Khu Khai Phát và Quận Tây Giang là cửa sổ của Ninh Lăng, nói khó nghe một chút chính là ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã, các quận, huyện khác đều nhìn vào. Cậu là Thường vụ thị ủy thì cũng phải làm ra thành tích nào đó cho các vị Bí thư, Chủ tịch khác thấy. Tôi và Thị trưởng Thư cũng rất chờ mong cậu chủ tịch tỉnh làm chúng tôi thấy sự vui mừng.
Kỳ Dư Hồng gật đầu nói:
- Đến lúc đó tôi và lão Thư sẽ xem tình hình rồi sẽ có người đến tham gia.
Đi đến văn phòng của Giản Hồng, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gõ cửa.
- Mời vào.
- Sao? Chị thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống cười cười đi vào mà nói.
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, mời lãnh đạo ngồi.
- Không cần khách khí như vậy, tôi chỉ là thuận tiện đến xem một chút mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Chắc bận hơn ở Hoa Lâm phải không?
- Vâng, đúng là bận hơn. Ba Phó trưởng ban thư ký có mảng phụ trách riêng. Trưởng ban thư ký Vưu phụ trách toàn cục cũng không nhẹ nhàng gì.
Giản Hồng lên trên Thị xã mới biết chênh lệch với huyện là như thế nào. Nhưng Giản Hồng lại thấy ánh mắt của mình tăng lên không ít. Cô cũng thầm nhắc mình phải tăng cường học tập, nhanh thích ứng hoàn cảnh.
- Không vấn đề gì đâu. VỚi năng lực của chị chỉ cần thích ứng một chút là được. Chức Phó trưởng ban thư ký chính là thử thách năng lực tổng hợp của chị, đây thực ra cũng không có gì khó đối với chị. Hơn nữa phía sau còn có Trưởng ban thư ký Vưu giúp cơ mà.
Triệu Quốc Đống cười cười xua tay nói:
- Được rồi, tôi không làm phiền chị nữa. Tôi chỉ là đến thăm chị mà thôi.
Giản Hồng cũng không khách sáo với Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu đúng là ít khi sang Thị ủy.
- Ừ, tôi không có thời gian, mới cả tôi thích ở Quận ủy Quận Tây Giang hoặc trụ sở Khu Khai Phát, thoải mái hơn.
Triệu Quốc Đống vừa đi ra thì gặp Chương Thiên Phóng.
- Quốc Đống, sao, quan tâm cấp dưới ư?
- Đúng thế, tôi cũng thuận tiện đến chào Trưởng ban Chương.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được đó, Bí thư Triệu có thể đến Ban Tổ chức cán bộ chính là vinh hạnh cho Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi.
Chương Thiên Phóng liền trêu chọc.
- Đi, đến chỗ tôi ngồi một chút.
Vào văn phòng Chương Thiên Phóng, Triệu Quốc Đống liền trực tiếp nói chuyện của Hoắc Vân Đạt ra. Chương Thiên Phóng cũng biết Triệu Quốc Đống luôn nghĩ tới việc này. Chẳng qua muốn để Hoắc Vân Đạt lên làm Thường vụ quận ủy Quận Tây Giang thì cần kiểm tra. Chỉ mình Chương Thiên Phóng gật đầu là không thể. Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân cũng phải trao đổi.
- Quốc Đống, bên lão Nghiêm thì cậu đã nói chuyện chưa?
Chương Thiên Phóng xua tay ra hiệu thư ký đi ra. Nếu như Giản Hồng chính là do Vưu Liên Hương mạnh mẽ đề cử khiến Nghiêm Lập Dân chỉ có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng Hoắc Vân Đạt đến Quận Tây Giang làm Thường vụ quận ủy thì nói rõ đó là người Triệu Quốc Đống cần.
- Bên lão Nghiêm thì tôi không định nói chuyện, lão ta thích nói thế nào thì nói.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Ồ?
Chương Thiên Phóng ngẩn ra rồi nhìn thì thấy Triệu Quốc Đống không phải đang giả vời nên mới nói:
- Cậu nắm chắc y sẽ không gây khó cho cậu?
- Rất đơn giản, bây giờ Khu Khai Phát và Tây Giang đều đang sống dở chết dở. Thời gian trước mặc dù trừ mấy ung nhọt nhưng cũng bị thương tổn nặng nề. Bí thư Kỳ nếu muốn cho cả Khu Khai Phát và Tây Giang phát triển thì không cho tôi vài người giúp việc thì sao được? Tôi có ba đầu sáu tay cũng không chơi được ván cờ này.
Triệu Quốc Đống bĩu môi nói.
- Tôi dự định sẽ báo cáo riêng với Bí thư Kỳ về suy nghĩ bên Tây Giang, nhưng bên Khu Khai Phát cũng đang quá kém.
- Điểm này thì đúng, Bí thư Kỳ từ lớp tập huấn của Tỉnh ủy về thì có lẽ cảm nhận được áp lực rất lớn. Khi y nói chuyện với tôi về vấn đề nhân sự thì cũng nói không nên dựa vào khuôn mẫu, phải đề bạt người giỏi làm kinh tế, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.
Chương Thiên Phóng thở dài nói:
- Làm Bí thư Thị ủy ở Ninh Lăng cũng khó khăn, mỗi lần Lãnh đạo tỉnh ủy phê bình đều có mặt anh ta. Anh không làm ra thành tích thì lãnh đạo không cần biết anh có điều kiện khách quan gì, tất cả dựa vào số liệu. Mỗi lần lên tỉnh họp là tôi lại thấy Bí thư Kỳ khẩn trương. Đây không phải là sợ mà là Bí thư Kỳ nói tham gia hội nghị là khó chịu.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Chương Thiên Phóng mà nói:
- Anh nếu biết khó khăn còn không giúp anh em? Bây giờ sắp đến thiết kế năm, nếu nói thành tích công việc năm nay, tôi còn có thể lấy lý do mình mới tới, nhưng sang năm thì sao? Hàng quý đều có hội nghị tổng kết, tôi ngồi bên trên cũng nóng mặt. Chỉ sợ người bên dưới nói Khu Khai Phát và Tây Giang không phát triển gì, Triệu Quốc Đống tôi còn có mặt mũi ngồi trên đó sao?
Chương Thiên Phóng cũng nở nụ cười rồi vỗ mạnh vào vai Triệu Quốc Đống:
- Được rồi, đừng có lấy lý do. Tôi có thể gõ một chút, tốt nhất cậu nói thẳng với Bí thư Kỳ. Chẳng qua tôi nhắc cậu, yêu cầu của cậu mà được Bí thư Kỳ thỏa mãn rồi không làm tốt công việc, như vậy Bí thư Kỳ sẽ cho cậu một trận đó.
- Đến Tây Giang tức là không có đường lui, còn không nhân cơ hội đặt ra điều kiện thì không phải quá thiệt thòi sao?