Tâm trạng Triệu Quốc Đống đang tốt lại bị lời này của Phù Quyên làm giảm bớt đôi chút. Bảo sao Kỳ Dư Hồng vẫn suy nghĩ về vị trí của hắn.
Nếu đẩy hắn đến Khu Khai Phát, sau đó cho hắn mục tiêu không thể đạt được vậy thì có khác gì đào hố chôn hắn. Vậy còn không bằng cố đến Tây Giang.
Sau khi hội nghị kết thúc chính là Hội nghị thường vụ Thị ủy. Triệu Quốc Đống lần đầu tham gia với tư cách thường vụ, chẳng qua chút thần bí đã nhanh chóng bị nội dung quét sạch.
Đề tài chính của Hội nghị thường ủy chính là nghiên cứu tinh thần của Đại hội đảng, kết hợp tình hình thực tế của Ninh Lăng, đẩy mạnh cải cách, giải phóng tư tưởng để kinh tế Ninh Lăng phát triển hơn nữa.
Sau khi Đại hội kết thúc tới Đại hội của tỉnh diễn ra rồi nhắn xuống bên dưới chỉ là vài ngày mà thôi. Thị xã cũng cần kết hợp tình hình thực tế của tỉnh mà tiến hành điều chỉnh, học tập.
Triệu Quốc Đống cố nhịn không cho mình ngáp. Nếu như có thể ngồi đây nghiên cứu chỉ thị tinh thần của Trung ương rồi áp dụng được vào công tác thực tế mới là lạ. Chẳng qua hình thức này ai dám không đi, nếu không giác ngộ chính trị của anh ở đâu/ Triệu Quốc Đống cũng hiểu nên chỉ có thể mang tai mà ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Sau khi Hội nghị thường ủy kết thúc, Kỳ Dư Hồng giữ Thư Chí Cao, Nghiêm Lập Dân lại để hỏi xem nên điều Triệu Quốc Đống tới Khu Khai Phát hay là Tây Giang? Thư Chí Cao và Nghiêm Lập Dân có cái nhìn khá thành thục, Kỳ Dư Hồng hy vọng muốn xem quan điểm của bọn họ mà mình có thể tham khảo.
Quan điểm của Nghiêm Lập Dân là để Triệu Quốc Đống đến Khu Khai Phát. Theo y thấy điều kiện Khu Khai Phát tốt, gánh nặng không nhiều, nếu tìm được con đường thì dễ đi vào quỹ đạo. Mặc dù khởi đầu chậm nhưng chỉ cần bộ máy ổn định thì hai ba năm có thể tiến lên mấy bậc thang.
Nhưng Thư Chí Cao lại có hướng để Triệu Quốc Đống tới Tây Giang. Lý do tình hình Tây Giang rất phức tạp, gánh nặng lịch sử nhiều nhưng trụ cột tốt, chỉ cần tìm ra điểm mấu chốt là mở được cục diện. Hơn nữa GDP Tây Giang cao nhất Ninh Lăng, một khi khởi động sẽ lôi kéo các nơi trong toàn tỉnh phát triển.
Sau một phen tranh luận, cuối cùng vẫn phải do Kỳ Dư Hồng tự quyết định.
Kỳ Dư Hồng đúng là rất mâu thuẫn. Nói thật bây giờ y đã bỏ qua sự không vui khi Triệu Quốc Đống đánh bay Sử Chí Hòa mà lên chức. Là Bí thư Thị ủy, y không thể chỉ nghĩ đến ân oán cá nhân, y coi trọng tiền đồ chính trị của mình hơn cả. Nếu Tỉnh ủy xác định Triệu Quốc Đống vào thường vụ, vậy dùng Triệu Quốc Đống như thế nào, làm thế nào để Triệu Quốc Đống tăng điểm cho tiền độ chính trị của mình mới là quan trọng nhất.
Nếu có thể, Kỳ Dư Hồng hy vọng Triệu Quốc Đống đến Tây Giang làm Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát. Chỉ là như vậy hơi quá, giống như Ninh Lăng không thể không có Triệu Quốc Đống vậy.
Nếu nói Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ thị ủy, người vui mừng nhất ngoài Triệu Quốc Đống thì kẻ tiếp theo chính là Quế Toàn Hữu.
Từ lần trước gọi điện cho Triệu Quốc Đống, Quế Toàn Hữu liền lập tức về Hoa Lâm gặp Triệu Quốc Đống.
Quế Toàn Hữu ở Tây Giang cũng không thoải mái. Làm Chánh văn phòng Quận ủy, Bí thư Quận ủy Trương Thiệu Văn vẫn không ưu ái y, nhiều chuyện quan trọng bị đẩy ra ngoài.
Trương Thiệu Văn đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, mà Bí thư Quận ủy mãi không xác định. Chủ tịch huyện Tằng Lệnh Thuần là cán bộ có tính cách khá ôn hòa.
- Bí thư Triệu, Tây Giang là một đầm lầy, không cẩn thận sẽ bị lún vào đó. Điều này tôi cảm nhận rất rõ ràng.
Quế Toàn Hữu uống ngụm rượu rồi thở dài nói:
- Trước đây ở Hoa Lâm thì không thấy, bây giờ đến Tây Giang mới hiểu thế nào là đầm rồng hang hổ.
- Ha ha, không đến mức như vậy chứ? Dù sao cũng là đất của Đảng mà, chẳng lẽ nói Tây Giang là thiên hạ của Trương Thiệu Văn, không ai có thể tiến vào sao?
Triệu Quốc Đống gắp miếng thịt bỏ miệng rồi nói.
- Cái này thì khác. Tằng Lệnh Thuần đến Tây Giang hơn nửa năm nhưng vẫn không thể triển khai công việc, đủ chuyện quấn vào người y làm y không còn tâm trí làm việc khác. Càng không cần nói tới phát triển kinh tế.
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói.
- Ồ, y không phải là một mình đó chứ? Chẳng lẽ không có Phó chủ tịch giúp sao?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Có sáu Phó chủ tịch huyện. Phó chủ tịch thường trực Đinh Cao Thọ, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Trương Thiệu Văn, căn bản không nể mặt Tằng Lệnh Thuần. Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch Hạ Đồng bị bệnh nên phải ở nhà. Trong bốn Phó chủ tịch còn lại thì Phó chủ tịch huyện Tiền Trì Quốc là một trong bốn Tứ Đại Thiên Vương, mắt cao hơn trán. Tằng Lệnh Thuần từng yêu cầu chỉnh đốn an ninh trật tự quận, y nói người Tây Giang vốn là như vậy muốn chỉnh đốn cũng khó.
Quế Toàn Hữu thở dài nói.
- Ồ, Tứ Đại Thiên Vương còn hai vị nữa là ai? Vậy không phải cũng có bát đại kim cương sao?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nhấp ngụm rượu. Xem ra Tây Giang này rất phức tạp, nó liên quan lợi ích vô số người.
- Hai người khác là Phó bí thư Quận ủy - Lôi Bằng, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tiếu Triêu Quý. Bát đại kim cương thì có Chánh văn phòng Ủy ban quận - ngô Ứng Cương, Trưởng phòng tài chính La Minh, Trưởng phòng Công nghiệp Mã Chiêm Bưu, Bí thư đảng ủy khu Việt Tú – Mạc Vinh, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng - Tôn Định Trung, Trưởng phòng giao thông Lý Hiểu Bình, Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm giám đốc đài truyền hình Vương Lệ Mai, Chánh án Tòa án Lưu Chí Hoa.
- Trương Thiệu Văn này đúng là bá đạo. Đám người kia không phải khống chế hết lực lượng và vị trí quan trọng của Đảng ủy và chính quyền sao? Ừ, tôi xem nào, cũng chỉ có Ủy ban kỷ luật là không dính vào.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đầu năm nay điều tới làm Phó bí thư Quận Đông Giang. Đây là thân tín của Trương Thiệu Văn, nếu không phải lên chức thì sợ khó dao động vị trí của y. Y vốn là một trong Tứ Đại Thiên Vương, sau đó do Tiền Trì Quốc thay thế. Lưu Chí Hoa cũng nhờ đó mà thành Kim cương.
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Trương Thiệu Văn làm được như vậy đúng là giỏi. Ai đến làm Bí thư hay Chủ tịch quận cũng khó chịu, nếu động là động hết, đều là nhân vật quan trọng, nếu xử lý hết sẽ khiến Tây Giang hỗn loạn.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Tằng Lệnh Thuần có thể chống lâu như vậy mà không xảy ra chuyện coi như là may mắn.
- Đúng thế, Tằng Lệnh Thuần coi như dễ gần, chuyện này cũng tự đứng ra gánh trách nhiệm, căn bản không hy vọng vào ai khác. Hơn nữa Trương Thiệu Văn đến làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì lại giống Thái thượng hoàng, không biết ai cho y quyền lực lớn như vậy.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Thị xã cũng không phải không biết tình hình này, Tằng Lệnh Thuần cũng phản ánh vài tình hình, Thị xã không biết là sợ ném chuột vỡ đồ hay thấy thời cơ chưa đến mà vẫn không có câu nói rõ ràng. Điều này làm Tằng Lệnh Thuần cũng buồn chán.
- Bí thư Triệu, nếu ngài tới Tây Giang thì phải chuẩn bị tư tưởng mới được.
- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Ích cùng bí thư đảng ủy công an Lạc Dục Thành thì như thế nào?
- Vương Ích đến chưa lâu, sau khi Quách Liên Hải đi ba tháng mới tới, trước làm Phó chánh thanh tra Thị xã, bình thường không nhìn ra gì, không nói nhiều, làm việc chăm chỉ, trong Hội nghị thường ủy gần như không lên tiếng. Lạc Dục Thành trước là Viện trưởng Viện kiểm sát quận, là người duy nhất dám chống đối Trương Thiệu Văn. Lúc ấy y và Mã Chiêm Bưu cạnh tranh chức Bí thư đảng ủy Chính pháp. Nhờ Bí thư Tương và Trưởng ban Mục cố gắng nên y mới tiến lên. Nghe nói điều này làm Trương Thiệu Văn đập bàn trong văn phòng Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy.