Triệu Quốc Đống chú ý thấy đám người Đường Diệu Văn vừa xuống xe thì có ánh mắt hơi khác một chút, hắn nhìn theo thì thấy xe anV—60333 cũng đang đỗ ở đó, mấy chiếc xe khác cũng không lạ. Đó đều là xe Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm, còn có một xe Audi chắc là xe của văn phòng Thị ủy.
Triệu Quốc Đống có chút thú vị nhìn đám người Đường Diệu Văn. Ngoài Giản Hồng và Mễ Phong Hằng còn bình tĩnh, người khác đều đi chậm lại.
Đường Diệu Văn có chút hối hận sao chọn ở đây. Ai cũng nói Sơn trang Đường Hồ có phong cảnh đẹp vì thế y đã đặt một phòng vừa có thể đánh bài, vừa có thể ngồi trước hồ tâm sự. Bây giờ không ngờ Hoàng Côn lại có mặt ở đây.
- Diệu Văn, Bí thư Hoàng Côn có mặt ở đây, vào có thích hợp không?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý. Sơn trang Đường Hồ nằm trong địa bàn Quận Tây Giang, hắn đến là bình thường. Hơn nữa vì uống rượu nên Triệu Quốc Đống cũng đã gọi điện xin phép Vưu Liên Hương.
- Ha ha, Bí thư Triệu, chỉ cần ngài thấy bình thường thì chúng tôi có gì đâu. Ngài là Lão bí thư chiêu đãi cấp dưới thì sao chứ?
Đường Diệu Văn cười nói.
Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ, tên này đúng là giỏi đùn đẩy, đã biến thành hắn chủ động chiêu đãi bọn họ.
- Ha ha, cũng đúng, đi thôi, Lệnh Hồ, phòng ở đâu?
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng đi trước.
Thiết kế của Sơn trang Đường Hồ này rất đẹp, quy mô tuy không lớn nhưng có vẻ theo phong cách Tô Châu tới làm, nghe nói còn bỏ nhiều tiền mời mấy kiến trúc sư nổi tiếng đến thiết kế.
Một đám người đang đi vào thì thấy một đám người từ viện phía tây đi ra.
Tông Kiến đang dẫn theo đám người Hoàng Côn đi ra thì thấy một đám người đi tới thì có chút tức giận. Y đã nói với quản lý sơn trang là viện này không tiếp đón người ngoài, vậy đám người kia từ đâu ra?
- Ồ?
Từ này gần như được nhiều người dùng, mọi người đều cùng lúc thấy đối phương, sau đó đều há hốc mồm nói ra từ này, rồi ra vẻ vui mừng đi lên thân thiết bắt tay vỗ via, nói chuyện.
Một cấp dưới mời lão lãnh đạo, một là lão lãnh đạo mời cấp dưới mời lãnh đạo.
Sau khi hàn huyên vài câu, vẫn là Triệu Quốc Đống đi trước, Tông Kiến, Hoàng Côn và Đường Diệu Văn đi sau nửa bước, những người khác cùng đi vào.
Hai nhóm người được bố trí ở hai căn phòng lớn ở tầng hai, mỗi phòng rộng vài chục mét vuông, bên trong được trang trí thiết bị hiện đại, có Tv lớn, hệ thống loa vòm …
Vi Biểu và Tân Tồn Hoán đều thích đánh mạt chược, có thêm Đường Diệu Văn và Mễ Phong Hằng nên lập tức tụ tập lại. Ba người Giản Hồng, Hứa Bình, Thôi Thiên Cầm cũng kéo Hoắc Vân Đạt lại rồi ngồi đánh bài.
Triệu Quốc Đống chú ý thấy nước ở đây là nước loại bình to. Đến bây giờ đã sang giai đoạn mới về việc cạnh tranh bình nước to. Nước suối Thương Lãng đã tiến đánh vào thị trường Đông Bắc, Hoa bắc, Hoa đông, Hoa trung, Tây nam với quy mô rất lớn, nhưng thực ra mới là thành phố cấp tỉnh, các thành phố cấp hai thì tạm thời không có sức lực quan tâm.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên.
Nhắc đến là tới ngay. Là Trường Xuyên gọi tới. Y đang trên đường từ An Đô tớ Ninh Lăng. Có lẽ còn nửa tiếng nữa là tới Ninh Lăng.
Năm nay Tập đoàn Thương Lãng vẫn kinh doanh rất tốt, nhất là loại nước suối Thánh thủy đã tiến vào thị trường cao cấp, chỉ riêng giá thành tại nhà máy đã là 12 tệ, nó là biểu tượng của các cuộc gặp cao cấp.
Chiêu này của Tập đoàn Thương Lãng vừa ra khiến hai đối thủ cạnh tranh chính đều không ngờ tới, hơn nữa còn quá đột ngột khiến bọn họ trong lúc nhất thời không có cách đối phó. Vài tháng sau hai công ty này mới tỏ vẻ muốn đưa sản phẩm hàng cao cấp ra, chẳng qua khi đó Tập đoàn Thương Lãng đã chiếm đến trên 95% thị trường sản phẩm cao cấp.
Tòa nhà Tập đoàn Thương Lãng xây dựng với tiến độ khá nhanh, đã hoàn thành việc xây dựng ba tầng ngầm, trên mặt đất đã xây dựng tới tầng sáu.
Trường Xuyên mấy lần gọi đến đã nói với Triệu Quốc Đống về việc Tập đoàn Thương Lãng chuẩn bị tiến hành vào mấy ngành sản xuất ở Thượng Hải cùng Bắc Kinh. Chủ yếu là muốn đem lượng tiền mặt khổng lồ của Tập đoàn Thương Lãng chuyển vào ngành sản xuất sinh lãi cao. Mà theo y thấy thì thị trường bất động sản của Thượng Hải cùng Bắc Kinh, Hàng Châu đều có thể tiến hành. Mua đất rồi xây dựng, sau đó cho thuê. Cách này mặc dù hơi bảo thủ nhưng lại là lựa chọn rất tốt với Tập đoàn Thương Lãng mới thành lập được một thời gian. Nhất là mấy năm tới theo Triệu Quốc Đống nói thị trường bất động sản sẽ khá ảm đạm, đầu tư tài chính mua đất chính là hành vi đầu tư sáng suốt nhất.
Triệu Quốc Đống cũng đồng ý cách làm này của Trường Xuyên, nhất là Nước suối Thương Lãng và Công ty dược Thương Lãng phát triển rất nhanh, như vậy cũng cần đầu tư tiền lãi vào một số ngành tương đối ổn định mà chia sẽ nguy hiểm.
Trần Lôi và La Băng ngồi bên chú ý thấy Triệu Quốc Đống nghe điện xong rồi ngẩn ra. Triệu Quốc Đống không thích đánh bài, điểm này người Hoa Lâm đều biết. Trần Lôi và La Băng cũng không thích. Trần Lôi bởi vì nguyên nhân công việc nên không quen, mà tính cách La Băng lại không thích náo nhiệt.
- Bí thư Triệu, có phải có chuyện gì không?
Trần Lôi và Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt. Mặc dù Triệu Quốc Đống đã tới Ninh Lăng nhưng Trần Lôi chỉ cần lên Thị xã làm việc là sẽ gọi điện hỏi Triệu Quốc Đống có nhà không, có cơ hội là tới chơi.
- Không có gì, em trai tôi sẽ đến đây thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Bí thư Triệu là anh cả trong nhà?
Người Huyện Hoa Lâm gần như không biết tình hình gia đình Triệu Quốc Đống, chỉ biết Triệu Quốc Đống chưa kết hôn mà thôi.
- Ừ, tôi là con thứ hai, có chị gái nữa.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Ha ha, Bí thư Triệu đến Hoa Lâm nhưng chưa nghe ngài nói gì về tình hình gia đình.
Trần Lôi cười nói:
- Em Bí thư Triệu vẫn đang đi học?
- Không, thằng em hôm nay tới đã sớm đi làm, bây giờ mở công ty ở Thượng Hải, nó có tương lai hơn tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trần Lôi, La Băng, hai người sao không chơi?
- Tôi thì quen rồi, Trưởng phòng La thì hình như cũng không nghe nói là chơi bài bao giờ.
Trần Lôi nhìn La Băng. La Băng ở Hoa Lâm nổi tiếng là lạnh lùng nên không có mấy bạn bè. Chỉ là nghe nói cô ta lấy một người chồng trong quân đội, sau đó lại ly hôn và độc thân. Người phụ nữ xinh đẹp mà độc thân ở Hoa Lâm sẽ luôn bị đồn thổi, nhưng chỉ riêng La Băng thì không.
- Tôi không thích náo nhiệt cho nên không thích các hoạt động mang tính tập thể.
La Băng ngồi một mình ở một bên cách Triệu Quốc Đống và Trần Lôi ba mét.
- La Băng, cô như vậy là không được. Một người phải có sở thích và bạn bè. Con người là động vật xã hội, mặc dù có lúc cần ngồi một mình để suy nghĩ, để yên lặng, nhưng hầu hết các lúc cần ở bên bạn bè mà cảm nhận hương vị cuộc sống.
Triệu Quốc Đống trêu:
- Tính cách này sẽ không thích hợp với công tác tuyên truyền.
- Tính tôi vốn như vậy, không có biện pháp.
La Băng lắc đầu nói.
Mấy người đang nói chuyện thì cửa phòng được đẩy ra, Phó trưởng ban thư ký Thị ủy Tông Kiến cười ha hả đi tới:
- Bí thư Triệu, sao không chơi bài?
- Ha ha, lão Tông không quan tâm tới tôi nên không biết tôi không thích chơi bài, chỉ thích uống trà xem mọi người. Đây cũng là một loại hưởng thụ.