Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 54




Hội nghị lần này của Ninh Lăng là nhằm vào một loạt việc xảy ra ở Tây Giang. Làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên đó là Nghiêm Lập Dân nói một tràng dài ra vẻ mình là kẻ ghét ác như thù.

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười nhìn Nghiêm Lập Dân đang dùng động tác để thể hiện, đối phương nghĩ người bên dưới là đồ ngu hết hay sao?

Đinh Cao Thọ cuối cùng đã chọn để dựa vào Nghiêm Lập Dân. Hoặc là nói y bị Thư Chí Cao từ chối nên mới dựa vào Nghiêm Lập Dân. Lần này có thể coi như thoát cửa tử. Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ vấn đề của Đinh Cao Thọ.

Vấn đề của Đinh Cao Thọ nhiều vấn đề hơn so với Lôi Bằng, đương nhiên cũng phức tạp hơn. Triệu Quốc Đống tin chỉ cần Viện kiểm sát cẩn thận điều tra thì kết quả cũng không khác gì Tiền Trì Quốc.

Đương nhiên tại sao lúc này Nghiêm Lập Dân lại nhận Đinh Cao Thọ cũng làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Nghiêm Lập Dân không nên ngu ngốc như vậy chứ? Mặc dù Kỳ Dư Hồng đã nói không mở rộng phạm vi nhưng cũng không có nghĩa mọi chuyện dừng lại ở đây. Vấn đề đã lộ thì phải điều tra đến cùng, nếu không sẽ bị người mắng chửi.

Đinh Cao Thọ đã có vài vấn đề lộ ra, hơn nữa quan hệ cũng kém. Y và Tiền Trì Quốc tương đương nhau, bây giờ Tiền Trì Quốc bị bắt mà Đinh Cao Thọ không sao thì không chừng có người sẽ nhằm vào Đinh Cao Thọ. Ai muốn ngăn giúp Đinh Cao Thọ chính là chấp nhận mạo hiểm về chính trị.

Chẳng qua Đinh Cao Thọ còn thông minh hơn Tiền Trì Quốc nhiều. Mặc dù Viện kiểm sát nắm không ít manh mối nhưng Đinh Cao Thọ đã được người chỉ điểm nên biết cách sao thoát thân, làm thản nhiên nói tìm chứng cứ có lợi cho mình. Điều này cũng là nguyên nhân chính khiến Viện kiểm sát chỉ mơ hồ tiếp xúc một chút rồi không dám vọng động.

Hội nghị lần này có gần 1000 cán bộ từ cấp Trưởng phòng trở nên tham gia. Hội trường trung tâm Thị xã Ninh Lăng đã không còn chỗ trống. Hội nghị quy mô lớn như vậy là lần đầu Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng thực hiện. Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Chánh thanh tra tỉnh Lâu Quý Đình cũng đến tham gia.

Hội trường trung tâm chứa được cả ngàn người mà vẫn kín chỗ, theo quy định thì cán bộ các quận, huyện tham gia ngồi giữa, cán bộ các cục, các công ty thuộc Thị xã ngồi hai bên.

Lịch trình hội nghị cũng không quá phức tạp, Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lục Kiếm Dân chủ trì. Phó bí thư Thị ủy Nghiêm Lập Dân phát biểu, phó bí thư thị ủy, thị trưởng Thư Chí Cao cũng đứng lên phát biểu. Bí thư Thị ủy Triệu Quốc Đống phát biểu, cuối cùng là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đưa ra chỉ thị.

Triệu Quốc Đống rời mắt từ cán bộ Tây Giang sang bên Hoa Lâm. Hoàng Côn mặt mày bình tĩnh, Đường Diệu Văn như suy nghĩ gì đó, đám người Lỗ Đạt, Bàng Quân có vẻ mặt khác nhau. Triệu Quốc Đống nhìn Giản Hồng đôi chút rồi rời đi.

Vưu Liên Hương vẫn chưa có quyết định. Giản Hồng làm cô có ấn tượng tốt, chẳng qua xem ra cần làm sâu sắc hơn nữa. Hắn có lẽ phải nói giúp Giản Hồng. Bên Nghiêm Lập Dân thì không hy vọng nhưng Triệu Quốc Đống biết bây giờ là thời cơ tốt nhất, Nghiêm Lập Dân sẽ không chủ động gây chiến. Cho nên chỉ cần nói với Chương Thiên Phóng là được.

Chẳng qua chuyện này dù được Vưu Liên Hương gật đầu cho phép thì hắn cũng không được lộ tin với Kỳ Dư Hồng. Kỳ Dư Hồng thì phải do chính Vưu Liên Hương đi nói, nếu không sẽ phức tạp thêm.

Chẳng qua việc của Hoắc Vân Đạt thì hắn có thể đề xuất thẳng với Kỳ Dư Hồng. Bây giờ Tây Giang chấn động mạnh như vậy, tinh thần suy sụp, công tác sang năm càng khó khăn hơn. Hơn nữa nếu muốn đạt thành công trong cải cách thì nếu không có người có năng lực thì sao được.

Có đôi khi Triệu Quốc Đống nghĩ cơn gió lốc vừa rồi mới có lợi. Thứ nhất có nhiều vị trí trống, dễ dàng cho người lên. Nhất là ở bên Ủy ban Xây dựng, cục Giao thông, nếu như không có lý do thì anh cũng khó có thể điều chỉnh.

Hơn nữa hắn có thể mượn cơ hội lập uy, cũng khiến cho chính sách hắn phổ biến dễ được áp dụng, ai dám nói mông của mình không có vết. Nếu như để Ủy ban kỷ luật hoặc Thanh tra cầm kính hiển vi tới tìm thì sẽ ra một đồng lớn vấn đề.

Như bây giờ chẳng hạn Tiền Trì Quốc xong đời, Đinh Cao Thọ coi như thoát được đã là quá may mắn. Về phần Lôi Bằng, Triệu Quốc Đống đoán có lẽ Nghiêm Lập Dân không dễ bỏ qua Tây Giang, cái đinh này dù như thế nào đối phương cũng phải cắm ở Tây Giang. Dù sao nếu Tây Giang bị Triệu Quốc Đống hoàn toàn khống chế thì có khác gì một Trương Thiệu Văn thứ hai.

Bây giờ Ngụy Hiểu Lam bên Ủy ban quận là người được Triệu Quốc Đống đánh giá khá cao. Cô ta khôn khéo, có năng lực.

Triệu Quốc Đống có một suy nghĩ đó là muốn xem một lãnh đạo phụ trách công việc ra sao thì rất đơn giản, đó là xem trạng thái công việc của mấy phòng ban mình phụ trách ra sao là được ngay. Ở Tây Giang này sản xuất nông nghiệp không được coi trọng như các huyện khác, vì thế Ngụy Hiểu Lam làm được như vậy là không dễ. Nếu để Ngụy Hiểu Lam phụ trách mảng của Tiền Trì Quốc có lẽ là lựa chọn tốt.

Triệu Quốc Đống một lần nữa nhìn sang phía Tây Giang. Ngụy Hiểu Lam vẫn ngồi ở phía sau, lúc này có lẽ đang nghe Thư Chí Cao phát biểu.

Có lẽ mình nên bàn với Tằng Lệnh Thuần điều chỉnh phân công công việc của các Phó chủ tịch trước cuối năm. Hạ Đồng là kẻ chỉ biết vâng dạ không hiểu sao được lên vị trí Phó chủ tịch. Tên này không phải thân tín của Trương Thiệu Văn mà lên được như vậy là không dễ dàng gì.

Mấy Phó chủ tịch khác của quận thì Triệu Quốc Đống vẫn không hiểu rõ hết. Chẳng qua Chánh văn phòng Ủy ban quận Ngô Ứng Cương coi như đã lén dựa vào hắn. Thông qua Chương Thiên Phóng làm cầu nối, Triệu Quốc Đống không ngờ Ngô Ứng Cương lại dứt khoát như vậy, thấy Trương Thiệu Văn không còn thực lực như trước liền bí mật dựa vào Chương Thiên Phóng.

Chương Thiên Phóng ra mặt thì Triệu Quốc Đống không thể không coi trọng. Hơn nữa Ngô Ứng Cương cũng không phải đối tượng mà Ủy ban kỷ luật nhằm vào. Nếu mấy vấn đề nhỏ nhặt đều tra xét thì có lẽ Tây Giang không còn cán bộ lãnh đạo.

Triệu Quốc Đống ngồi trên đài mà suy nghĩ liên miên, người bên dưới cũng không kém.

Đinh Cao Thọ biết vô số người nhìn lướt qua mình. Hắn rất không muốn tham gia hội nghị này, nhưng hắn biết mình không tham gia có lẽ hội nghị chưa tan thì đã có rất nhiều lời đồn mình bị Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát bắt đi.

Chỉ một hai tuần ngắn ngủi mà hắn cảm thấy vất vả hơn mấy năm công tác cộng lại. Mặc dù không ai nói gì hắn, thậm chí ngay cả chuyện Tiền Trì Quốc cũng không ai đề cập trước mặt hắn. Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần vẫn cười nói với hắn như trước, nhưng ai cũng coi như Đinh Cao Thọ là kẻ đã xong đời.

Không chạm tay thì thôi, đã chạm tay thì nhất định bị bắt, lời này như con rắn quanh quẩn trên đầu hắn, làm Đinh Cao Thọ không thở nổi. Nhất là đám bạn quan hệ mật thiết như Tiền Trì Quốc, Tôn Định Trung, Lý Hiểu Bình cùng Mã Chiêm Bưu đều vào tù, cảm giác sợ hãi không biết ai người ta bắt mình vào lúc nào cứ quanh quẩn trong đầu hắn không đi.

Hắn không muốn ở lại Tây Giang một giây nào nữa. Nụ cười ấm áp của Triệu Quốc Đống cùng ánh mắt bình tĩnh của Tằng Lệnh Thuần như hai thanh kiếm có thể ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Vương Ích cùng Lạc Dục Thành như hai con sói đói cứ nhìn chằm chằm vào hắn, bao cảm giác quyền uy ngày nào giờ đã bay biến hết.

Vương Ích có chút phức tạp nhìn Triệu Quốc Đống ở trên. Bí thư Lục đã nhắc hắn phải làm tốt quan hệ với Triệu Quốc Đống, khi báo cáo công việc cũng phải chú ý phương thức, nhất là phải chú ý cảm nhận của Triệu Quốc Đống. Vương Ích không biết Bí thư Lục nghe được gì hay không. Lần này Ủy ban kỷ luật Tây Giang đã lập công lớn nhưng Vương Ích lại thấy Triệu Quốc Đống không còn tin mình như trước.