Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 4




Triệu Quốc Đống không gọi cho Quế Toàn Hữu vì chưa rõ hắn đến Khu Khai Phát hay là Tây Giang. Thứ hai Triệu Quốc Đống biết tin này chỉ một hai ngày là Quế Toàn Hữu biết.

Trên thực tế loại tin này truyền rất nhanh. Cùng ngày hôm đó các thành viên trong Huyện ủy Hoa Lâm như Đường Diệu Văn, Lỗ Đạt, Bàng Quân, Giản Hồng đều biết tin Triệu Quốc Đống được quyết định làm Thường vụ thị ủy Hoa Lâm. Đường Diệu Văn thậm chí còn biết Triệu Quốc Đống có thể điều tới Ban quản lý Khu Khai Phát làm Bí thư đảng ủy kiêm Chủ nhiệm.

Đường Diệu Văn đề nghị nhà khách Huyện ủy tổ chức nhân viên bộ máy tụ tập chúc mừng Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ dù sao chưa có văn bản chính thức nên khéo léo từ chối.

Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đã ngồi nói chuyện với nhau. Triệu Quốc Đống cũng nói rõ với Đường Diệu Văn là khả năng đối phương thay mình làm Bí thư huyện ủy gần như không có. Đường Diệu Văn cũng hiểu điều này. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng phân tích qua với Đường Diệu Văn về ai có thể thay thế mình.

Nếu Hoàng Côn đến làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm thì là lựa chọn tốt nhất. Tính cách Hoàng Côn khá dễ gần, không phải người quá mạnh, hơn nữa không có ưu thế về tuổi. Kỳ Dư Hồng nếu đặt Hoàng CônHoàng Côn ở Hoa Lâm, vậy chính là hy vọng Hoa Lâm dễ ra thành tích. Như vậy Hoàng Côn sẽ có tâm trạng như La Đại Hải, sau đó có thể thay La Đại Hải làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã.

Mà như vậy là quá tốt đối với Đường Diệu Văn. Hoa Lâm muốn ra thành tích thì Hoàng Côn nhất định phải nhờ Đường Diệu Văn trong hai ba năm. Như vậy sau đó Đường Diệu Văn không phải không thể được điều đến quận, huyện khác làm Bí thư.

Ngồi trong xe, Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Kỳ Dư Hồng. Trong cuộc nói chuyện này Kỳ Dư Hồng không nói rõ Triệu Quốc Đống đi đâu, chỉ xác định Triệu Quốc Đống sẽ rời khỏi Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống tỏ vẻ hy vọng ở Hoa Lâm nhưng Kỳ Dư Hồng đã nhắc hắn phải có cái nhìn ở góc độ khác. Hắn bây giờ không còn là một Bí thư huyện ủy mà còn là Thường vụ thị ủy, mặc dù chưa chính thức công bố nhưng hầu như mọi người cũng biết. Chính xác mà nói Triệu Quốc Đống phải đứng ở góc độ Thị ủy mà suy nghĩ.

Kỳ Dư Hồng khéo léo phê bình như vậy, Triệu Quốc Đống chỉ có thể cúi đầu nói chấp nhận phân công công việc của Thị ủy. Về phần đến Khu Khai Phát hay Tây Giang thì Kỳ Dư Hồng không nói rõ nên làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.

Cứ hết một quý là Thị xã sẽ tổ chức hội nghị tổng kết công tác kinh tế. Lần này Triệu Quốc Đống đến sớm hơn nửa tiếng.

Khi xe Triệu Quốc Đống tới trụ sở Thị ủy, Đường Diệu Văn sáng lên Thị xã làm việc đã sớm đứng trong sân đợi Quốc Đống.

- Bí thư Triệu, có phải hôm nay sẽ tuyên bố không?

- Tôi cũng không rõ, có lẽ là như vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói. Cơn hưng phấn đã trôi qua, người thay thế hắn là ai thì cũng có đủ người suy đoán. Ngay cả Chương Thiên Phóng cũng không rõ Kỳ Dư Hồng đang suy nghĩ cái gì. Chẳng qua Nghiêm Lập Dân có vẻ không có quyền lên tiếng trong vấn đề này. Xem ra lần này Triệu Quốc Đống đi đâu sẽ do chính Kỳ Dư Hồng tự quyết định.

- Ha ha, Bí thư Triệu, vậy không phải lát nữa ngài sẽ lên bàn Chủ tịch sao?
Đường Diệu Văn trêu một chút. Hai hôm nay y đã bình tĩnh lại nhiều. Hâm mộ thì hâm mộ nhưng điều cần làm vẫn phải làm. Hơn nữa Triệu Quốc Đống lên chức thì còn có thể nói giúp y vài câu. Nửa năm qua hai người quan hệ khá tốt.

- Điều này cũng khó nói. Chỉ là một thường vụ được giơ tay mà thôi nhưng có quyền lên tiếng như thế nào thì tôi rõ. Nhiều lắm chỉ là mang theo tai đi vào phòng hội nghị Thường vụ thị ủy, có thể sớm biết kết quả hơn người bên ngoài. Chẳng lẽ anh cảm thấy thêm tôi là có thể thay đổi quyết định của Thị ủy sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Bí thư Triệu, vì cái chức thường vụ giơ tay của ngài mà biết bao người cả đời tranh cũng không được đó.
Đường Diệu Văn mặc dù thừa nhận chức vụ Thường vụ thị ủy của Triệu Quốc Đống bây giờ khá nhẹ, nhưng tòa nhà nào chẳng phải xây dựng từ móng, không có bước đầu tiên thì sau anh sao có thể tiến thêm?

- Cái này coi như cơ duyên mà thôi.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Có thể gặp hoặc là nắm bắt cơ hội này, anh là có thể thay đổi mình. Nếu anh không bắt được thì có lẽ cơ hội sẽ không bao giờ nhìn tới anh nữa.

Đường Diệu Văn đang định nói chuyện thì cửa phòng hội nghị có một người phụ nữ xuất hiện:
- Quốc Đống.

- Bí thư Triệu, Trưởng ban thư ký Vưu gọi ngài.
Đường Diệu Văn nhìn ra Vưu Liên Hương.

- Ừ, tôi đi trước. Anh phải nhớ vào đúng giờ đó.

Triệu Quốc Đống cũng biết bây giờ Thị ủy chính là muốn mình quen trình tự. Vốn nên tổ chức Hội nghị thường ủy để gặp mặt, nhưng thứ nhất hai hôm nay không có thời gian, các thường vụ khó có thể đến đông đủ. Thứ hai Triệu Quốc Đống thì ai cũng biết, trong hội nghị công tác kinh tế này công bố cũng được mà.

Phía sau phòng hội nghị có một phòng nghỉ chứa được 20 người. Đây bình thường là phòng dành cho các Thường vụ thị ủy nghỉ ngơi.

Vưu Liên Hương vẫy vẫy Triệu Quốc Đống, hắn vội vàng đi lên nói:
- Vưu tỷ, tìm tôi có việc gì?

- Quốc Đống, cậu đúng là nhịn được đó. Vào đi, mọi người đều biết cậu, nhưng lần này đã khác. Ừ, cậu cũng phải quen theo quy định, nếu không sau này làm trò cười đó.
Vưu Liên Hương cười nói.

Triệu Quốc Đống theo Vưu Liên Hương vào phòng trong. Triệu Quốc Đống đã vào đây một hai lần nhưng đều là vào báo cáo công việc với lãnh đạo.

Hai vị Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao chưa tới, Nghiêm Lập Dân cũng chưa xuất hiện. Chu Xuân Tú và Lam Quang vì lý do nên không tham gia hội nghị. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng khá tích cực. Bắt đầu từ Lục Kiếm Dân, Kim Vĩnh Kiện, Chương Thiên Phóng, sang bên Ủy ban Thị xã là Hàn Phong, Mạnh Uyên, Phù Quyên đều đến đông đủ. Mọi người đều chúc mừng Triệu Quốc Đống lên chức.

Triệu Quốc Đống vốn định ra vẻ sợ hãi nhưng lại thấy hơi dối trá, vì thế thà thoải mái nhận lời chúc mừng còn hơn.

Thư Chí Cao đến trước, thấy Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói vài câu. Triệu Quốc Đống cũng ra vẻ cung kính lắng nghe, tỏ vẻ cảm ơn sự tin tưởng của Thị ủy, nhất định làm tốt công việc.

Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân cùng xuất hiện, hai người có lẽ đang thảo luận vấn đề gì đó, chẳng qua vẻ mặt hai người rất bình thường. Nghiêm Lập Dân thậm chí còn vừa cười vừa nói, không hề có vẻ bị ảnh hưởng khi Triệu Quốc Đống lên chức.

- Quốc Đống tới rồi à? Ồ, chị Vưu đã nói chuyện với Quốc Đống rồi chứ? Lát nữa trong hội nghị lão Nghiêm tuyên bố quyết định Thị ủy thì cậu lên trên ngồi.

Kỳ Dư Hồng gật đầu nói:
- Đứng ở vị trí khác thì phải học cách nhìn nhận ở góc độ mới, phải phục tùng đại cuộc.

- Cảm ơn Bí thư Kỳ đã quan tâm và nhắc nhở. Tôi nhất định nghiêm túc chấp hành quyết định của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Cần nói thì trước đó Kỳ Dư Hồng đã nói với hắn, đó chính là yêu cầu hắn nghiêm túc chấp hành quyết định của tổ chức, không được nói điều kiện.

Thấy Kỳ Dư Hồng đến, các Thường vụ thị ủy và Phó thị trưởng khác đều bắt đầu đi ra ngoài. Rất nhanh trong phòng chỉ còn Kỳ Dư Hồng và Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, còn mấy phút nữa sẽ họp thì tôi hỏi một chút. Cậu cảm thấy cậu thích hợp đến Ban quản lý Khu Khai Phát hay Tây Giang?
Kỳ Dư Hồng nghiêm túc nói:
- Quá khứ đã qua thì để nó qua đi. Bây giờ cậu đã là Thường vụ thị ủy, phải tuyệt đối nhất trí với Thị ủy, không nên gây chuyện hay giở trò. Tôi muốn nghe cậu nói thật.

- Bí thư, vấn đề này không tiện trả lời. Tôi chỉ có thể nói cá nhân tôi tới Khu Khai Phát, ở đó không có gánh nặng gì, các điều kiện cơ bản có đủ, chỉ là thiếu suy nghĩ phát triển rõ ràng, triển khai công việc ở đó thuận lợi cho tôi, hơn nữa tôi tin có thể nhanh chóng đạt được thành tích.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Hắn biết Kỳ Dư Hồng nói câu kia là có ý gì, đây cũng là điều hắn hy vọng. Hắn không muốn mình thành quân cờ của người.

- Ồ, vậy còn Tây Giang?

- Tây Giang có trụ cột tốt nhưng gánh nặng rất nhiều, vấn đề rất phức tạp, muốn giải quyết thì không phải một sớm một chiều là xong. Nhưng nếu có thể tìm được cách giải quyết mấy vấn đề này, nhất là tìm đường ra cho các công ty nhà nước khó khăn thì tôi nghĩ Tây Giang hoàn toàn có thể sáng tạo sự huy hoàng trước đây.

Triệu Quốc Đống nói làm cho Kỳ Dư Hồng phải suy nghĩ hai ba phút.
- Được rồi, tôi hiểu, cậu ra trước đi.