Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 3




Hoắc Vân Đạt rất giật mình nhìn Triệu Quốc Đống.

Thường vụ thị ủy? Không phải nói Thị ủy đề cử Sử Chí Hòa, Hoàng Côn là nhân viên dự bị sao? Tỉnh ủy không chấp nhận đề cử của Ninh Lăng mà chọn người khác, điều này Hoắc Vân Đạt chưa bao giờ nghe nói tới.

- Bí thư Triệu, ý của ngài là ngài sẽ rời khỏi Hoa Lâm?
Theo lý Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ thị ủy đó là bước tiến mà bao cán bộ cấp chính huyện không thể vượt qua. Mà vị Bí thư huyện ủy này mới 27 tuổi đã vượt qua, bây giờ tiến vào cấp phó giám đốc sở, đây là một điều chưa từng có trong lịch sử.

Quan trọng nhất chính là Triệu Quốc Đống thay đổi vị trí sẽ ảnh hưởng gì đối với mình? Triệu Quốc Đống vào Thị ủy tức là có quyền tham gia các quyết định, có thể nói sau này khi mình lên chức thì Triệu Quốc Đống sẽ có quyền lên tiếng. Hoắc Vân Đạt biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy – Chương Thiên Phóng, có quan hệ này hơn nữa Triệu Quốc Đống còn là Thường vụ thị ủy thì cũng làm khả năng của hắn được nâng cao.

Nhưng Triệu Quốc Đống lại đi khỏi Hoa Lâm, điều này có nghĩa Hoắc Vân Đạt mất cơ hội dựa vào Triệu Quốc Đống, mất cơ hội tăng cường quan hệ.

Triệu Quốc Đống đến Hoa Lâm đã được ba năm, có thể nói nơi đây có nhiều tình cảm với hắn, hắn cũng không muốn đi.
- Khi tôi mới tới thì Hoa Lâm còn nghèo khó, đến bây giờ tuy không dám nói Hoa Lâm thay đổi do tôi hết, nhưng coi như tôi bỏ ra không ít tâm huyết, có không ít tình cảm. Bây giờ sẽ rời đi, tôi thực lòng cũng không muốn.

- Bí thư Triệu, chẳng lẽ ngài lên làm Thường vụ thị ủy nhất định phải rời Hoa Lâm sao? Tôi nghe nói Tỉnh ủy bố trí thêm Thường vụ thị ủy ở các quận, huyện có kinh tế phát triển, mục đích là làm mẫu cho các nơi khác. Mà Hoa Lâm chúng ta chỉ cần giữ xu thế này thì trong hai ba năm nhất định sẽ vượt qua Tây Giang, làm lá cờ đầu của kinh tế Ninh Lăng là chuyện sớm muộn.
Hoắc Vân Đạt cũng biết khả năng Triệu Quốc Đống ở lại gần như bằng không, nhưng y vẫn không nhịn được mà nói.

- Vân Đạt…
Triệu Quốc Đống đang định nói chuyện thì có điện thoại gọi tới.

- Phóng ca, ha ha, cảm ơn. Tôi cũng mới biết, tôi sao dám giấu quan anh, không phải chờ có văn bản tới thì mới dám xác định sao? Ha ha, một ngày văn bản chưa xuống thì chưa tính. Đương nhiên, đương nhiên rồi, Phóng ca ra chiêu thì thằng em dù phá sản cũng phải tiếp. Nhất định như vậy đi.

Triệu Quốc Đống vừa đặt máy xuống thì lại có người gọi tới.
- Bí thư Lục, ồ, chuyện này ngài cũng biết rồi sao? Cảm ơn ngài đã quan tâm và ủng hộ tôi. Ừ, Bí thư Lục bố trí tôi đương nhiên sẽ đến, nhất định như vậy.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi dập máy. Một lần nói chuyện mà không ngừng có người gọi điện đến phá đám. Điện thoại một lần nữa đổ chuông.

- Quốc Đống, cậu được đó. Tôi nói Thị xã đề cử mà cậu không có động tác gì, ngoài việc tạo thế. Thì ra cậu đã sớm có hành động rồi, cậu quá âm hiểm.

Lam Quang cười phá lên nói.

- Động tác trên Thị xã như thế nào thì anh biết mà, không phải giống cách làm bên Miên Châu cùng Kiến Dương sao? Kinh tế trên hết, chỉ tiêu đệ nhất, trùng hợp là hai năm nay Hoa Lâm may mắn phát triển nhanh một chút nên lọt vào mắt Lãnh đạo tỉnh ủy. Lam ca không nên hại tôi như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống cũng theo địa vị thay đổi mà xưng hô khác hơn.

Lam Quang rất hài lòng với cách gọi của Triệu Quốc Đống, y cười nói:
- Quốc Đống, cậu đừng có ra vẻ với tôi. Sử Chí Hòa dễ bị đánh ngã như vậy sao? Bây giờ Bí thư Kỳ sợ là rất buồn bực mà. Được rồi, cậu lần này làm mất lòng quá nhiều người rồi. Cậu sang vị trí mới làm cho tốt, để Bí thư Kỳ nở mày nở mặt nếu không cậu chờ xem.

Triệu Quốc Đống cũng đang cân nhắc lời Lam Quang nói. Lam Quang và Lục Kiếm Dân không cùng phía, tác phong làm việc của hai người khác nhau. Lục Kiếm Dân đi lại gần với Thư Chí Cao, còn Lam Quang lại lắc lư. Anh rất khó biết y đứng phía nào. Chẳng qua có thể khẳng định Lam Quang có căng thẳng với Nghiêm Lập Dân.

Trong hệ thống chính pháp Lam Quang đã có vài điều chỉnh nhỏ, đây là nhằm vào bộ máy mà Nghiêm Lập Dân đã tạo ra từ trước. Ví dụ như đề bạt Trần Lôi làm Phó cục trưởng Cục Công an Thị xã.

Triệu Quốc Đống không biết Lam Quang đây là tỏ ý tốt với mình, hay là muốn đánh mạnh vào hệ thống công an Ninh Lăng. Cục trưởng Cục Công an Thị xã – Mã Nguyên Sinh được Nghiêm Lập Dân mạnh mẽ đề cử, mặc dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng Thị ủy vẫn thông qua. Trong hệ thống công an có thể nói Nghiêm Lập Dân đang khống chế hoàn toàn. Lam Quang gần như không cho tay được vào hệ thống công an Ninh Lăng. Nhất là Nghiêm Lập Dân còn làm Phó bí thư Thị ủy, Lam Quang muốn đứng vững trong hệ thống Chính pháp là không dễ.

Bây giờ Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân về cơ bản đi chung đường, nhất là khi Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân rõ ràng qua lại cùng nhau, Kỳ Dư Hồng càng phải liên minh với Nghiêm Lập Dân. Chỉ là như vậy cũng có không ít vấn đề.

Thứ nhất Nghiêm Lập Dân có quan hệ không tốt với mấy thường vụ khác. Dù là Chương Thiên Phóng, Vưu Liên Hương là người theo Kỳ Dư Hồng thì cũng chỉ có quan hệ bình thường với Nghiêm Lập Dân. Mà Kim Vĩnh Kiện, Chu Xuân Tú, Mao Bình càng đối đầu với y. Điều này làm Kỳ Dư Hồng muốn hợp nhất thế lực của Mạch Gia Huy có chút khó khăn.

Ngoài ra Nghiêm Lập Dân có quan hệ khá khẩn trương với cấp huyện. Lúc trước mạnh mẽ đề bạt trưởng phòng công an khiến không ít lãnh đạo chủ yếu cấp huyện phản đối. Nhưng động tác này khiến y có điểm trong Cục Công an Thị xã. Nhưng y cũng có mâu thuẫn với chính quyền huyện, mà Triệu Quốc Đống là ví dụ rõ nhất.

Lam Quang ở trạng thái này liền tỏ ý muốn đưa Trần Lôi lên, Triệu Quốc Đống cũng rất ủng hộ nhưng vẫn có điều cần suy nghĩ. Mà Lam Quang có lẽ cũng thấy thời cơ chưa tới nên chưa áp dụng vào thực tế.

Mấy cuộc điện thoại gọi tới, Hoắc Vân Đạt cũng có thể đoán ra Triệu Quốc Đống nói chuyện với ai.

Cách gọi “Phóng ca là rất thân thiết, Hoắc Vân Đạt nghĩ đó là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy – Chương Thiên Phóng. Bảo sao Triệu Quốc Đống cũng nói sau nay vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sau này Triệu Quốc Đống đi đâu muốn tạo uy tín thì phải điều chỉnh nhân sự. Mà cán bộ cấp phó huyện muốn điều động thì dù Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy thì không có Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy ủng hộ, vậy anh rất khó thực hiện.

Bí thư Lục, trên Thị ủy chỉ có một người họ Lục đáng được Triệu Quốc Đống gọi như vậy. Hoắc Vân Đạt cũng có thể đoán ra đối phương là Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lục Kiếm Dân. Từ cách nói chuyện hai người cũng có thêm một điểm trên công việc.

Về phần người cuối cùng họ Lam thì không nhiều mấy. Cả Thị xã chỉ có một họ Lam là Lam Quang. Nhất là câu Miên Châu Kiến Dương càng xác định thân phận của đối phương. Lam Quang không phải từ bên Miên Châu sang Ninh Lăng sao? Hoắc Vân Đạt cảm thấy quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Lam Quang tuy không thân bằng Chương Thiên Phóng nhưng quen thuộc hơn với Lục Kiếm Dân nhiều.

- Vân Đạt, chúng ta nói tới đâu rồi? Ôi, một cuộc nói chuyện mà bị phá ngang nhiều quá, mất hết cả hứng.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ nói.

Hoắc Vân Đạt cười cười đầy ẩn ý mà nói:
- Bí thư Triệu, thân phận của ngài bây giờ đã khác, bọn họ gọi tới đều là chúc mừng. Ừ, sau này ngài cũng là người cùng cấp với bọn họ.

- Ha ha, sao giống như thời phong kiến vậy nhỉ. Vân Đạt, anh học khoa Văn à?

- Tôi học khoa Lý, học là ngành máy móc, nhưng sau khi tốt nghiệp kiến thức trả thầy rồi. Mười năm rồi mà.
Hoắc Vân Đạt cười nói.

- Ồ, Vân Đạt, nếu có cơ hội thì anh nên học nhiều vào, đề cao một chút.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Tôi chắc không thể ở lại Hoa Lâm, nếu có cơ hội thì anh có muốn điều đi không? Ừ, tôi nói đây là rời khỏi Hoa Lâm.

Hoắc Vân Đạt do dự một chút rồi nói:
- Nếu Bí thư Triệu coi trọng Hoắc Vân Đạt tôi, tôi xin nghe Bí thư Triệu nói.

- Ừ, bây giờ sợ còn chưa được. Nói thật hợp tác với anh, tôi rất hài lòng. Ai cũng hy vọng có một đồng nghiệp hòa hợp với mình mà.