- Quốc Đống, cậu thấy sao?
Ngồi trong xe, Chương Thiên Phóng cười nói.
- Hoàng Côn rất vui rời đi. Tôi đưa y tới Hoa Lâm chỉ nửa tiếng là xong, trên bàn ăn y rất vui vẻ.
- Trưởng ban, anh nói là Tây Giang hay Khu Khai Phát? Nếu là Tây Giang thì hai mắt tôi tối đen, không biết như thế nào cả. Nếu như lần trước anh nói với tôi có thể thực hiện thì còn đỡ. Nếu không tôi dù có ba đầu sáu tay cũng không thể thực hiện.
- Xem ra trong lòng cậu đã có người, nhưng đứng có kéo hết người bên Hoa Lâm sang đó. Nếu không lão Hoàng và lão Đường không chửi ầm lên mới là lạ.
Chương Thiên Phóng cũng biết nếu Triệu Quốc Đống không có người giúp thì sao có thể triển khai công việc ở Tây Giang và Khu Khai Phát. Dù Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy nhưng thế lực bản địa của Tây Giang rất mạnh, Triệu Quốc Đống mới đến nên cũng có nhiều khổ sở.
- Tôi biết chừng mực mà, đến lúc đó nhờ Phóng ca nói giúp vài câu.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Tôi đúng là số khổ, nhà tư bản bốc lột công nhân cũng không như vậy.
Đại hội cán bộ Khu Khai Phát có quy mô nhỏ hơn Tây Giang, trong bộ máy lãnh đạo thêm Triệu Quốc Đống là năm người. Triệu Quốc Đống là Bí thư đảng ủy, Lý Trạch Hải là Chủ nhiệm, hai Phó chủ nhiệm, một Ủy viên Đảng ủy kiêm Chủ tịch công đoàn, một Chánh văn phòng. Cơ cấu không khác mấy Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu mà Triệu Quốc Đống đã công tác trước đây.
Sau một phen giới thiệu, Triệu Quốc Đống liền đứng lên phát biểu.
- Vừa nãy tôi và Chủ nhiệm Trạch Hải đã trao đổi một chút, hơn nữa trước đó Bí thư Thị ủy Kỳ đã nói với tôi về sự phát triển của Khu Khai Phát. Ở đây tôi muốn nói một chút cái nhìn của mình về sự phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng. Nếu có gì không ổn thì mời mọi người chỉ điểm.
- Năm trước tôi lên trường Đảng tỉnh tập huấn thì đã đến thăm khu Khai Phát Bích Trì – An Đô cùng với Khu Khai Phát huyện Nam Xuân – Thành phố Kiến Dương, sự phát triển của bọn họ hơn xa chúng ta. Không chỉ là Ninh Lăng ngay cả Vĩnh Lương Nam Hoa cũng không thể bằng được bọn họ. Có thể nói quan niệm của bên phía An Tây hơn xa chúng ta. Có người nói trụ cột của bọn họ tốt, vị trí tốt, cơ sở tốt, tôi thấy nguyên nhân này tuy có nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu.
Triệu Quốc Đống vừa đưa lên đã nói như vậy làm cho không chỉ cán bộ, nhân viên Khu Khai Phát mà ngay cả Chương Thiên Phóng và bộ máy lãnh đạo Khu Khai Phát cũng có chút ngạc nhiên và tò mò, bọn họ rất muốn nghe Triệu Quốc Đống là người tạo ra “Kỳ tích Hoa Lâm” có cái nhìn gì mới
- Chính xác mà nói khi tôi đến hai Khu Khai Phát kia cũng đã tự đặt ra câu hỏi sao bọn họ có thể phát triển như vậy, mà Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta lại sống dở chết dở.
Câu nói sống dở chết dở mà Triệu Quốc Đống nói khiến ngay cả Chương Thiên Phóng cũng phải nhíu mày. Toàn bộ cán bộ của Khu Khai Phát cũng có chút không hài lòng.
- Có thể lời này của tôi làm mọi người thấy tổn thương, thấy bực bội, nhưng tôi có một câu muốn nói với mọi người. Nếu như tôi đến Khu Khai Phát mà thấy cán bộ, nhân viên không thể nhìn đúng vào khó khăn của chúng ta, cứ nghĩ mình đã làm rất tốt công việc, vẫn mơ vào giấc mơ tranh đoạt vị trí số hai từ dưới lên với Khu Khai Phát Thông Thành, vậy tôi sẽ đề nghị với Thị ủy, Ủy ban nhân dân tên xấu xa rút lui Khu Khai Phát, xác nhập vào Tây Giang hoặc Đông Giang.
Đây như quả bom ném vào mọi người, lập tức khiến hơn 30 cán bộ Khu Khai Phát bên dưới xôn xao, mấy tên thanh niên đã bắt đầu ra vẻ tức giận.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm xuống dưới. Trên đài ngoài Chương Thiên Phóng ra, mấy thành viên Ban quản lý cũng đều biến sắc.
- Mọi người có thể thấy tôi nói chuyện hơi quá, nhưng làm như thế nào một người mới nhận chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát đã muốn rút lui Khu Khai Phát, có phải là tôi kiêm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang nên không muốn làm việc ở Khu Khai Phát?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi nói tiếp:
- Nhưng tôi muốn hỏi mọi người ngồi đây, từ khi Khu Khai Phát thành lập đã thu hút được bao nhiêu vốn đầu tư, chiếm bao nhiêu đất, nộp bao thuế cho quốc gia, mà chúng ta có nhiều cán bộ như vậy, vậy tài chính quốc gia sẽ chi bao nhiêu? Nói cách khác đầu tư và thu về có tương xứng không?
-Tôi vừa hỏi Chủ nhiệm Lý, năm ngoái Khu Khai Phát Ninh Lăng mới thu được bao nhiêu, nộp thuế bao nhiêu? Chủ nhiệm Lý nói với tôi năm ngoái thu được tiền đầu tư là 48 triệu, giá trị sản lượng là 390 triệu, thu thuế được 27,8 triệu, có lẽ mọi người thấy thành tích này cũng được. Tôi nói với mọi người vài số liệu. Năm 94, tôi còn là Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu, Thành phố An Đô. Huyện Giang Khẩu là như thế nào, nếu so sánh với Ninh Lăng, Thương Hóa, Vân Lĩnh thì cũng không kém. Từ tháng một đến tháng sáu năm 94, Khu Khai Phát Giang Khẩu thu hút được 60 triệu, năm đó số tiền đầu tư trên 100 triệu. Mời mọi người nhớ kỹ đây chỉ là Khu Khai Phát cấp huyện, mà đó là ba năm trước.
- Theo tôi nhớ năm 94 ở Thành phố An Đô thì Khu Khai Phát cấp huyện có giá trị cao nhất là Hoa Dương đã thu hút được trên 300 triệu, giá trị sản xuất là trên một tỷ. Các đồng chí, đây là con số từ ba năm trước, mà bây giờ thì sao? Năm ngoái giá trị sản xuất công nghiệp của An Đô là sáu tỷ, thu thuế là 640 triệu.
Triệu Quốc Đống nói ra những số liệu này làm cán bộ Khu Khai Phát yên tĩnh lại. Mọi người đang suy nghĩ lời Triệu Quốc Đống nói. Một Khu Khai Phát cấp huyện ba năm trước đã vượt xa chỉ tiêu của Khu Khai Phát Ninh Lăng trong cả năm hai lần, đây chính là nỗi nhục quá lớn. Mà nỗi nhục này là cho mọi người tự mình làm ra.
- Không phải tôi tự khoe, thu hút đầu tư của Hoa Lâm năm nay cũng vượt qua 60 triệu, hơn nữa tôi có thể không hề nói quá với mọi người là do tôi bác hai hạng mục với số vốn vài chục triệu, nguyên nhân bởi vì điều kiện của hai hạng mục này quá hà khắc, theo tôi thì bảo vệ môi trường và hiệu quả kinh tế không thể không đi kèm với nhau.
Lại là một cú đánh quá mạnh vào đầu mọi người, làm mọi người không nhịn được kêu lên. Quá kiêu căng, quá bá đạo, quá rõ ràng, quá đáng, đây là không thèm để ý đến tự tôn của mọi người.
Nếu nói tình hình Giang Khẩu – Thành phố An Đô là quá xa xôi với mọi người. Như vậy Hoa Lâm là ở ngay trước mắt bọn họ. Mọi người lúc này mới nhớ tới đúng là vì người này tới Hoa Lâm mới khiến cho Hoa Lâm từ xếp có chút Ninh Lăng trở thành đứng đầu về các chỉ tiêu kinh tế của Ninh Lăng.
Không khí hội nghị lên rồi trầm xuống theo lời Triệu Quốc Đống nói, tâm trạng mọi người hoàn toàn bị những lời của Triệu Quốc Đống dẫn dắt. Chương Thiên Phóng thầm than tên này đã không còn là cán bộ kiêm nhiệm như hơn hai năm trước nữa. Lời này gần như là giẫm đạp lên sự tự tôn của mọi người.
Không vì gì khác, bởi vì có hắn nên Huyện Hoa Lâm mới có thể vượt lên đứng đầu Ninh Lăng.
- Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta có đường ra không? Nếu có thì đường ra ở đâu?
Câu này của Triệu Quốc Đống làm mọi người càng khó hiểu.
- Vấn đề thứ nhất tôi có thể trả lời mọi người. Có, nhưng vấn đề thứ hai thì đầu tiên phải giải quyết được hai điều. Thứ nhất là quan niệm, thứ hai là định vị.
Triệu Quốc Đống từ từ mà nói, những lời nói của hắn đã làm mọi người rất chú ý.
- Quan niệm, có lẽ mọi người nói lời này nói cũng như không. Có thể quan niệm mà tôi nói thì cách hiểu của mọi người là khác hẳn nhau. Không phải thay đổi tư tưởng, không phải khách hàng là thượng đế. Lời tôi nói không phải cái này. Quan niệm mà tôi nói là mọi người có thể hiểu được về công việc của Khu Khai Phát hay không? Khu Khai Phát chúng ta đang làm gì, có thể có người nói điều này quá đơn giản. Không phải là thu hút đầu tư sao? Thu hút đầu tư có mục đích gì? Đương nhiên là phát triển kinh tế, tăng nguồn thu thuế mà.
- Nhưng chúng ta làm như thế nào mới có thể thu hút đầu tư, tại sao các Khu Khai Phát khác có thể làm tốt như vậy, các công ty không ngừng tiến vào, mà chúng ta lại không ai tới? Là chính sách của chúng ta không tốt sao? Không, mọi người đều biết chính sách thì ở đâu chẳng như nhau. Vậy ưu thế về điều kiện trụ cột của Ninh Lăng kém? Tôi không cho rằng như vậy. Ninh Lăng có dòng Ô Giang, Thúy Hà và Tú Hà giao nhau, đường thủy phát triển. Quốc lộ 915 chạy ven sông, giao thông nhanh và tiện, có tài nguyên lao động phong phú, khí hậu thích hợp, có núi, có sông, đồng bằng. Điều kiện như vậy thì đi đâu mà tìm?