Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cố nhịn cơn tức trong lòng xuống. Hắn vốn không nhìn ra Trần Đại Lực lại có bản lĩnh khiến Hoàng Côn coi trọng như vậy. Hắn đứng ngoài để nghe thêm một chút.
- Ha ha, Trưởng ban Trần đừng nói linh tinh. Người ta bây giờ là Lãnh đạo thị ủy, hơn nữa nếu nói có quan hệ thì phải với họ Trình. La Băng trời sinh đã lạnh nhạt nên không ai hứng thú. Ha ha.
Lữ An Bang cũng bắt đầu nói loạn, có lẽ cảm thấy Triệu Quốc Đống đã rời khỏi Hoa Lâm, mà Hoàng Côn lại mâu thuẫn với Triệu Quốc Đống, y liền không sợ nữa.
Triệu Quốc Đống lúc này cảm nhận rõ ràng đánh rắn không chết bị rắn cắn. Tên Lữ An Bang này lúc xây dựng công trình cầu Quế Khê và khu Hà Đông thì chỉ làm qua loa, Triệu Quốc Đống vốn muốn điều chỉnh nhưng thấy y tuổi đã cao nên tha cho một đường, không ngờ tên này lại dám làm nói xấu hắn như vậy.
- Lão Lữ, nói chuyện phải chú ý chừng mực.
Lỗ Đạt lên tiếng.
- Ha ha, Bí thư Lỗ, tôi nói là thật. Nghe nói La Băng cùng Phó Trưởng phòng kia quan hệ mật thiết, nhưng Phó Trưởng phòng kia cũng có nhiều lời đồn đoán mà.
Lữ An Bang bỉ ổi mà nói, trong đó không giấu nổi vẻ dâm đãng. Triệu Quốc Đống đúng là không nhìn ra và thấy tên này quá giỏi đóng kịch.
Triệu Quốc Đống vẫn không nghe thấy tiếng của Hoàng Côn, Mao Bình có lẽ đã rời đi. Vị Trưởng ban Khương kia có lẽ là Khương Đại Duy của Ban Tuyên giáo Thị ủy, ngoại hiệu Kim thượng tướng, tức là danh tướng Khương Duy thời Tam Quốc nhưng trên thực tế ám chỉ y rất háo sắc, thường xuyên đến mấy chỗ ăn chơi, hơn nữa cũng có tiếng xấu trong Ban Tuyên giáo. Chẳng qua nghe nói người này có ông chú tốt, là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh bân. Trưởng ban tổ chức cán bộ - Trưởng ban Cừu cũng có quan hệ mật thiết với chú y.
- Ha ha, không ngờ Chủ nhiệm Lữ cũng chú ý đến mấy việc này. Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy sau khi anh đến Hoa Lâm khiến không khí Hoa Lâm dễ dàng hơn. Lão Trần là người cương trực khiến công tác tuyên truyền của Hoa Lâm đã tăng lên. Khi Triệu Quốc Đống còn ở Hoa Lâm, tôi và Trưởng ban Mao đều không muốn tới Hoa Lâm, là vì sao? Bởi vì đến Hoa Lâm kiểm tra công việc xong rồi về luôn. Đừng nhìn Giản Hồng bây giờ đã là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, nhưng tôi thấy cũng mặt lạnh như La Băng. Đều là đồng chí, đều vì công việc, ăn bữa cơm sao sa sầm mặt như vậy? Đây là làm người ta mất hứng. Ra vẻ kiêu kỳ, có giỏi thì lên tỉnh, Trung ương làm mới là có bản lĩnh.
Giọng the thé vang lên, Triệu Quốc Đống nhận ra đó là Phó trưởng ban Tuyên giáo Khương Đại Duy.
Triệu Quốc Đống không nghe thấy giọng của Hoàng Côn nên có chút ngạc nhiên và vui mừng. Ít nhất vị Bí thư huyện ủy này còn không kém cỏi đến mức đó, hắn cũng không cần ở lại đó. Chẳng qua hắn đang định đi thì nghe thấy một người lạnh nhạt nói.
- Lão Khương, mỗi người có tác phong làm việc riêng. Bí thư Triệu có tác phong làm việc của mình. Tôi mặc dù nhìn nhận vấn đề khác anh ta, nhưng cũng không có nghĩa tôi chối bỏ hoàn toàn ý nghĩa công việc của anh ta. Bí thư Triệu giỏi làm kinh tế, chỉ là tôi làm Bí thư huyện ủy chứ không phải Chủ tịch huyện, tôi thấy công việc của Huyện ủy và Ủy ban huyện phải phân công rõ ràng thì có lợi hơn.
Nghe xong câu này Triệu Quốc Đống lậu tức rời đi.
Triệu Quốc Đống gần như phải bế La Băng lên xe. Nhiệt độ bên ngoài khá lạnh, Bành Trường Quý rất nhanh chạy tới và giúp Triệu Quốc Đống đưa La Băng lên xe. Bành Trường Quý nhíu mày nói:
- Bí thư Triệu, đây có phải Trưởng phòng La không? Sao lại như vậy?
- Hừ, có người chuốc rượu, thời này phụ nữ làm chính trị đúng là không dễ.
Triệu Quốc Đống đặt La Băng lên ghế sau. La Băng lúc này đã tỉnh lại đôi chút nên muốn giãy dụa ngồi dậy, chẳng qua do men rượu quá nhiều nên không thể. Triệu Quốc Đống cởi áo khoác ngoài của cô ra, hắn có thể cảm nhận được giọt nước mắt của cô chảy xuống.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhưng không nói gì, hắn đóng cửa xe, máy điều hòa được bật lên.
- Đi, về Hoa Lâm.
Bành Trường Quý liền chạy đi bảo nhân viên phục vụ nói bọn họ thông báo với khách phòng kia rằng La Băng mệt nên được bạn đưa về Hoa Lâm.
Trình Nhược Lâm nhận được điện thoại của Triệu Quốc Đống liền vội vàng đến ra cửa chờ. Cô thấy Triệu Quốc Đống đỡ La Băng xuống liền vội vàng đi lên giúp.
- Sao vậy anh? Sao Băng tỷ lại bị như vậy?
La Băng oán trách nhìn Triệu Quốc Đống.
- Nhược Lâm, anh mà đi cùng có đến mức để chị ta bị vậy không? Chẳng lẽ anh chuốc chị ta?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận trừng mắt nhìn Trình Nhược Lâm. Hắn một bên đỡ La Băng nằm xuống ghế, một bên nhìn quanh nhà cô. Hắn và Trình Nhược Lâm cũng có một thời gian quan hệ nhưng hắn chưa tới nhà cô bao giờ.
Trình Nhược Lâm biết rõ nguyên nhân thì hơi đỏ mặt nói:
- Em chỉ biết hôm nay không có chuyện tốt. Hà Lương Tài gọi tới bảo Băng tỷ tham gia, Băng tỷ không muốn đi, sau đó Trần Đại Lực gọi nói Bí thư Hoàng tự mình điểm danh, nói lãnh đạo của Ban Tuyên giáo nhất định phải đi. Băng tỷ hôm nay bị cảm nhưng không đi không được. Đám người kia sao lại vui vì việc này? Đều là đồng nghiệp mà làm như vậy sao?
- Nhỏ giọng chút, đừng để đồng nghiệp nghe thấy.
- Băng tỷ ở phòng đối diện với em, trên tầng là Trưởng phòng cũ, nhà bọn họ không có ai vì mang con về quê rồi.
Trình Nhược Lâm oán hận nói, nhưng cô cũng giảm giọng đi.
Trần Đại Lực là kẻ không ra gì, đến phòng em kiểm tra công việc thì bắt em và Băng tỷ phải đi cùng hắn, hắn là kẻ xấu xa làm người ta không nhịn được, mắt cứ nhìn chằm chằm vào các cô gái trẻ ở đài truyền hình, miệng chỉ muốn chảy nước.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, đúng như lời Hoàng Côn nói, mỗi người có tác phong làm việc khác nhau, Trần Đại Lực có thể lọt vào mắt Hoàng Côn tức là có năng lực, nếu không khi hắn làm Bí thư huyện ủy thì Trần Đại Lực cũng không thể làm tốt như vậy.
- Nhà La Băng có ai khác không?
Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua La Băng đang mê man trên ghế, mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, ngay cả tay cũng đỏ lên, đây là dị ứng đối với cồn.
- Còn có ai chứ? Nhà Băng tỷ không ở Ninh Lăng, người nhà chị ấy ở An Đô. Năm 89 tốt nghiệp đại học và được phân về Ninh Lăng.
Trình Nhược Lâm thở dài một tiếng:
- Chị ấy lại ly hôn, bố mẹ chị ấy nghe nói là phần tử trí thức, quan hệ của chị ấy với nhà cũng không tốt mấy. Em thấy cuối năm chị ấy chưa chắc đã về nhà.
Năm 89? Triệu Quốc Đống nghĩ một chút. Năm ấy không ít người bởi vì đầu óc nóng lên, lập trường không kiên định mà phải trả giá.
- Vậy nên làm như thế nào? Một mình em có thể lo cho La Băng được không?
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Một mình em? Vậy sao được? Băng tỷ to như vậy, em không đỡ nổi, còn cần anh mà.
Trình Nhược Lâm vội vàng lắc đầu nói:
- Cả người chị ấy toàn thứ nôn ra, anh giúp em đưa chị ấy vào phòng tắm, em tắm cho chị ấy, còn phải nấu canh giải rượu.