Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 91




Về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống liền vứt chuyện An Đô ra sau đầu.

Triệu Quốc Đống phát hiện cuộc sống của mình có thể chia làm đôi. Hoa Lâm là một, mà Thiên Phu, Thương Lãng là một bên. Nhìn hai bên như đan xen nhau, nhưng nếu cẩn thận phân tích thì liên quan không nhiều, nhiều lắm hắn chỉ là đứng giữa đưa ý kiến với bên kinh doanh mà thôi.

Triệu Quốc Đống không biết theo sự phát triển của mình thì bên kinh doanh có thể ảnh hưởng gì tới bên chính trị của hắn hay không. Có lẽ hắn mặc dù muốn tránh hiện tượng kia xảy ra nhưng không chắc đã được theo ý mình.

Triệu Quốc Đống cũng cố gắng tránh việc này xuất hiện. So với việc Tập đoàn Thương Lãng chuyển trụ sở lên Thượng Hải, so với việc công ty của Phòng Tử Toàn chuyển công việc chính sang bên Nội Mông, như vậy Triệu Quốc Đống liền hy vọng Tập đoàn Thiên Phu có thể tiến quân sang Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải.

Chỉ có hai nơi này mới là nơi đặt chân của người thành công. Mà trong mắt Triệu Quốc Đống thì Tập đoàn Thương Lãng và Tập đoàn Thiên Phu phải xác định mục tiêu đứng đầu trong ngành của mình.

Chẳng qua đây không phải điều cần nhất với hắn lúc này. Gấp nhất chính là làm như thế nào để đoạt được chức Thường vụ thị ủy kia vào tay. Mà nếu muốn đạt được mục tiêu này thì ngoài cố gắng lúc trước, hắn cũng phải duy trì công việc.

Tháng năm, khu du lịch tiến vào thời kỳ kinh doanh cực nhanh. Mặc dù chỉ là kỳ nghỉ ba ngày nhưng nó vẫn kích thích các du khách tới Hoa Lâm. Ba ngày tiếp đón du khách trên 10 ngàn, chỉ riêng ngày 1/5 đã đột phá trên 5000 người, vượt qua năng lực tiếp đón của các nhà nghỉ, nhà hàng.

May mắn là chính quyền Hoa Lâm được Triệu Quốc Đống nhắc nên đã chuẩn bị từ trước. Chính quyền huyện khẩn cấp điều động các hộ nông thôn xung quanh tổ chức cho khách nghỉ ngơi, hơn nữa còn tạm thời triệu tập xe công cộng đưa khách lên huyện thành.

- Lão Tần, xem ra sản nghiệp du lịch của Hoa Lâm chúng ta bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển rồi.
Triệu Quốc Đống một bên xem số liệu, một bên kích động nói:
- Ba ngày trên mười ngàn người, ha ha, đây là thượng đế. Chỉ riêng tiền thu phí đã trên trăm ngàn, còn chưa tính các cái khác.

- Bí thư Triệu, đây là tất nhiên. Bây giờ khu du lịch Kỳ Lân Quan núi Hốt Luân đều thu phí, một vé mười tệ, người địa phương vào đó được mấy lần. Theo tôi thấy trong mắt người địa phương thì anh muốn bọn họ bỏ mười tệ ra mua vé thì sợ không mấy người muốn. Nhưng du khách lại khác hẳn.
Tân Tồn Hoán cười nói. Y là Phó chủ tịch phụ trách mảng du lịch nên cũng thấy tự hào khi nó phát triển mạnh như vậy, hơn nữa nó vượt quá đánh giá của mọi người. Lúc đầu dự tính ba ngày nghỉ chỉ có khoảng 3000 người là đủ hài lòng rồi.

- Hơn nữa công ty tuyên truyền ra ngoài là chính, những người này tới còn ăn, ngủ nghỉ ở Hoa Lâm, hơn nữa các sản phẩm kỷ niệm cũng bán chạy. Thống kê sơ bộ thì chỉ trong ba ngày mà lượng tiêu thụ đồ kỉ niệm và ăn uống đã trên tám triệu, nhất là rượu càng được người ta mua nhiều, hầu như ai cũng mang một hai vò về, có người mua mười vò.

- Ừ, trải qua kỳ nghỉ 1/5 này, tôi đoán năm nay khu du lịch sẽ vẫn hút khách, mùa hè là mùa vàng của du lịch, năm nay có thể chính là năm trở mình của công ty khai thác khu du lịch.
Triệu Quốc Đống một bên tính toán ba ngày này mang tới bao tiền cho Hoa Lâm, một bên lợi dụng làm như thế nào thúc đẩy ngành du lịch của toàn huyện phát triển theo.

- Bí thư Triệu, Phó chủ tịch Hà phụ trách mảng du lịch bên Tây Hà gọi điện tới nói với tôi và hỏi về tình hình của khu du lịch trong kỳ lễ, tôi nói qua làm y hâm mộ muốn chết, nói muốn sang Hoa Lâm học tập, xem Hoa Lâm phát triển du lịch như thế nào.

Tân Tồn Hoán nhìn Triệu Quốc Đống. Y cũng nghe đồn là Bí thư Quận ủy Tây Hà bây giờ sẽ đến Đại hội đại biểu nhân dân làm Phó chủ nhiệm, chức Bí thư Quận ủy Tây Hà làm người ta thèm muốn do nghe tin Tỉnh ủy quyết định cho các quận, huyện phát triển vào Thường vụ thị ủy. Mà Tây Hà mặc dù mấy năm nay phát triển chậm chút nhưng vẫn có tổng số GDP đứng đầu Ninh Lăng. Ai có thể ngồi vào chức Bí thư Tây Hà thì kẻ đó sẽ làm Thường vụ thị ủy.

Bây giờ có Hoàng Côn – Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát, Sử Chí Hòa – Bí thư huyện ủy Tào Tập, đương nhiên còn có Bí thư huyện ủy Khuê Dương – Tiêu Phượng Minh cùng Triệu Quốc Đống. Chẳng qua hai vị sau không có cơ hội mấy vì Sử Chí Hòa là thân tín tuyệt đối tin cậy của Kỳ Dư Hồng.

- Ừ, Tây Hà có không ít thắng cảnh du lịch mà còn cần sang Hoa Lâm học sao? Sợ là đến lừa bữa ăn thôi.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chúng ta phải sang đó học cách kinh doanh văn hóa thành thị của bọn họ mới đúng. Công tác này Tây Hà làm rất tốt.

Thấy Triệu Quốc Đống nói tránh sang việc khác, Tân Tồn Hoán không hỏi thêm. Vị Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi hai năm trước, bây giờ đã thành Bí thư huyện ủy lão luyện, nói chuyện cũng trầm ổn, tự nhiên.

- Bí thư Triệu, chẳng qua Cục trưởng Liêu – cục Du lịch Thị xã đã gọi tới hỏi và rất quan tâm sự phát triển ngành du lịch này của Hoa Lâm, hy vọng Hoa Lâm có thể có đột phá trong ngành, tranh thủ tạo thương hiệu cho du lịch Ninh Lăng.
Tân Tồn Hoán do dự một chút rồi nói:
- Sau khi tôi báo cáo tình hình, Cục trưởng Liêu có ý muốn cho Hoa Lâm thành một trong các điểm tổ chức hội nghị của Sở Du lịch tỉnh, yêu cầu một số chuyên gia trong ngành tới nghiên cứu một chút, tất cả Phó thị trưởng phụ trách du lịch và các Cục trưởng cục Du lịch trong toàn tỉnh sẽ tới tham gia, chủ yếu nghiên cứu xem làm như thế nào phát triển ngành du lịch. Cục trưởng Liêu đây là muốn hội nghị này tổ chức ở Hoa Lâm.

Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói:
- Đây là việc tốt, sao anh không nói sớm? Hoa Lâm phải tranh thủ mới được.

- Bí thư Triệu, tôi nghe ý của Cục trưởng Liêu nói thì hội nghị này phải tốn vài trăm ngàn.
Tân Tồn Hoán chép miệng nói. Đám người cục Du lịch đúng là miệng rộng, hội nghị hai ba ngày sẽ ăn uống, nghỉ ở khu du lịch, mời cả đám chuyên gia tới thì phải có phong bì, hơn nữa còn là hội nghị trong toàn tỉnh thì cũng phải bốn năm mươi người, nếu thêm lái xe và thư ký thì phải hàng trăm.

Nếu tổ chức hội nghị toàn tỉnh ở đây thì ăn uống không nói, còn phải có đồ kỷ niệm nữa chứ, 2, 3 trăm ngàn chưa chắc đã đủ. Tân Tồn Hoán đã nhắc khéo chuyện này với Đường Diệu Văn, Đường Diệu Văn cũng không có hứng thú với việc này.

- Vài trăm ngàn?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tốn mặc dù không ít nhưng tôi thấy đáng. Ý tôi là có thể khiến cho các công ty du lịch của tỉnh, thậm chí toàn quốc biết đến Hoa Lâm, như vậy coi như quảng cáo cho Hoa Lâm mà.

- Cái này …
Tân Tồn Hoán hít sâu một hơi rồi nói:
- Bí thư Triệu, nếu làm thì quy mô rất lớn, các công ty du lịch thì cũng phải là vài trăm, chưa tính tới bên ngoài. Nếu mời thì con số có lẽ trên 300 người. Ngoài ra còn phải nghĩ tới nếu hội nghị có quy mô lớn như vậy thì còn có một loạt phóng viên tới, vậy kinh phí tầm năm, sáu trăm ngàn cũng không đủ.

- Từng đó cũng được, nếu có thể mời tất cả giám đốc các công ty du lịch tới, có thể mời giám đốc mấy công ty du lịch quanh tỉnh tới thì từng đó là đáng. Anh nghĩ xem, bọn họ tới thì sẽ có ấn tượng. Bình thường anh không có việc gì có thể tiến hành trao đổi với người trong ngành, đây chính là hội nghị quảng cáo cho Hoa Lâm. Hơn nữa quy mô lớn thì phóng viên sẽ tới rất nhiều, đây là tạo danh tiếng cho Hoa Lâm.

- Bí thư Triệu, làm như vậy thì sợ hơi biến tướng, tôi lo Cục trưởng Liêu không đồng ý.
Tân Tồn Hoáncũng hiểu được Triệu Quốc Đống muốn làm gì.

- Chuyện do người mà. Lão Tần, đây là cơ hội, Hoa Lâm chúng ta lúc nào có thể có hội nghị cấp tỉnh như vậy, theo tôi nhớ thì không có. Cơ hội này có bỏ tiền ra cũng không mua được, cho nên đừng nói Cục trưởng Liêu có ý muốn kéo hội nghị tới Hoa Lâm, dù không thì chúng ta cũng phải tranh thở hắt ra.
Triệu Quốc Đống đứng lên đi quanh bàn mà nói:
- Việc này không nên chậm trễ. Tôi thấy phải làm nhanh, làm đẹp, thành lập tổ chuẩn bị, anh làm phó tổ trưởng phụ trách, cửa nào không thông thì nói với tôi.

Tân Tồn Hoán có chút khẩn trương, nếu dựa theo ý của Triệu Quốc Đống thì sức ảnh hưởng của hội nghị này là rất lớn. Y cũng biết bản lĩnh của Triệu Quốc Đống, chỉ cần hắn đã xác định thì có thể làm.
- Bí thư Triệu, chủ yếu khó là bên Sở Du lịch. Quy mô mở rộng như vậy, nội dung cũng cần tăng thêm nên cần Sở Du lịch đồng ý và ủng hộ. Ngoài ra là vấn đề kinh phí.

- Việc này tôi lo. Tôi sẽ nói chuyện với lão Đường, đầu tiên bỏ ra hai trăm ngàn làm kinh phí chuẩn bị. Anh liên lạc với công ty khai thác khu du lịch, mời bọn họ ủng hộ.