Triệu Quốc Đống cũng không hề nói quá mà nói sự thật, điều này thực ra rất hợp với ý của Dương Thiên Minh.
Triệu Quốc Đống thấy Dương Thiên Minh rất chú ý đến việc nông dân tăng thu nhập cho nên hắn cố nói Huyện Hoa Lâm làm như thế nào tăng giá cho thuê đất, trọng điểm nắm bắt cơ hội trụ sở trồng cỏ mà phát triển ngành chăn nuôi gia súc, dựa vào việc phát triển chăn nuôi gia súc ở miền núi để thu hút các công ty chế biến thực phẩm và ngành phụ trách tiến vào. Làm như thế nào để các sản phẩm nông nghiệp tiến vào ngành chế biến thực phẩm này.
Dương Thiên Minh nghe thấy chỉ riêng việc chăn nuôi gia súc đã khiến thu nhập bình quân của nông dân vượt trên 300 tệ, y không nhịn được mà hơi đổi mặt một chút. Bình quân tăng thu nhập trên 300 tệ không phải con số nhỏ. Nhất là thu nhập của một huyện nghèo cấp quốc gia thì thu nhập của nông dân thoáng cái tăng thêm 300 tệ, điều này có nghĩa là thu nhập tăng trên 30%, số tăng này thì sợ đứng số một số hai toàn tỉnh.
Mà khi Triệu Quốc Đống giới thiệu ngành chăn nuôi gia súc phát triển khiến cho việc nuôi dưỡng bò, dê thịt mở rộng sang ngành sữa bò, tiến dần vào chuyên nghiệp, khiến tập đoàn Elie Pháp kết hợp với công ty sữa tỉnh An Nguyên muốn thành lập Nhà máy sữa Tây Hoa ở Hoa Lâm, Dương Thiên Minh càng phải chú ý hơn nữa.
Dương Thiên Minh vẫn rất chú ý đến vấn đề thoát nghèo và làm giàu của nông dân. Theo y thấy muốn giải quyết việc này thì quan trọng nhất chính là tìm đường ra hợp lý cho lao động dư thừa. Không cần biết anh là phát triển công nghiệp hay là anh tổ chức lao động làm ngành nghề gì đó, không cần biết là anh điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp hay là tăng hiệu quả trên một đơn vị đất, anh chỉ cần một điều là phát huy giá trị lao động thừa ở nông thôn.
Hoa Lâm không có cơ sở công nghiệp trụ cột thì tỷ lệ dân cư nông thôn chiếm trên 90%, thoáng cái muốn thông qua phát triển công nghiệp giải quyết hết lao động dư thừa là không thể. Mà điều kiện của Hoa Lâm cũng không có tài nguyên thiên nhiên phong phú, không thích hợp trồng cây lương thực. Nhưng Triệu Quốc Đống này có thể lôi kéo Học viện Nông nghiệp đến làm Khu thí nghiệm trồng cỏ, sau đó phát triển ngành trồng cỏ và lôi kéo ngành chăn nuôi gia súc của Hoa Lâm phát triển. Chỉ điểm này đã thấy Triệu Quốc Đống không hề đơn giản.
Dương Thiên Minh có thể nghe ra bây giờ Hoa Lâm đã thành trung tâm của ngành chế biến thực phẩm quanh vùng, các huyện xung quanh cũng bắt đầu phát triển chăn nuôi gia súc để cung cấp cho mấy nhà máy bên Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận ra tâm trạng của Dương Thiên Minh đã biến đổi. Hắn liền nói đến việc cải cách khiến cho ngành sản xuất chè phát triển mạnh, sau đó đến phát triển ngành trồng cây ăn quả và thu hút các công ty chế biến hoa quả, tăng giá trị sản phẩm.
Dương Thiên Minh càng nghe càng hứng thú. Y trước đây từng làm Thị trưởng, Bí thư Thị ủy Hoài Khánh. Hoài Khánh là một Thị xã thuần nông nghiệp, làm như thế nào để phát triển kinh tế, khiến nông dân giàu lên là tâm nguyện nhiều năm của Dương Thiên Minh. Mặc dù sau khi làm lãnh đạo tỉnh, Dương Thiên Minh vẫn chú ý phát triển nông nghiệp, nhưng mấy năm gần đây các nơi không chú ý tình hình thực tế của địa phương, chỉ mong xây dựng Khu Khai Phát không thực tế, hơn nữa thu hút đầu tư toàn là các hạng mục gây ô nhiễm môi trường cao. Các ngành chính thức liên quan tới sản xuất nông nghiệp lại rất ít.
Nhưng Triệu Quốc Đống này lại đưa ra một loạt cách thức phát triển sản xuất nông nghiệp làm mắt Dương Thiên Minh sáng lên. Nhất là nghe nói Hoa Lâm còn giúp hai nhà máy chế biến thịt và nhà máy chế biến nước hoa quả kia vay vốn của Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh, điều này càng làm Dương Thiên Minh cảm thấy Triệu Quốc Đống có tư tưởng phát triển cao.
Quốc Đống không hề nhắc tới việc cải thiện hệ thống giao thông và khu công nghiệp chế biến. Hắn cảm thấy rằng Triệu Quốc Đống không có hứng thú với ngành sản xuất gây ô nhiễm môi trường cao và việc vấn đề giao thông. Dương Thiên Minh cảm thấy hứng thú chính là có thể nhân rộng mô hình điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp và phát triển ngành nông nghiệp này của Hoa Lâm ra toàn tỉnh hay không?
Hai người nói chuyện liên tục gần hai tiếng. Lưu Triệu Quốc biết ý ngồi ở xa xa mà câu cá. Lần này hai người đã nói rõ do Triệu Quốc Đống tự do phát huy, nói được đến đâu thì nói. Nếu Lưu Triệu Quốc xen vào có lẽ còn phản tác dụng.
Bây giờ Lưu Triệu Quốc cũng đã yên tâm hơn. Xem ra Lưu Triệu Quốc này cũng có tài ăn nói, có thể nói cho Dương Thiên Minh hứng thú đâu hề dễ. Bảo sao Triệu Quốc Đống này có duyên với phụ nữ, bao cô gái chỉ sợ bị mồm mép của tên này mê hoặc.
- Nói như vậy tức là Hoa Lâm đã tự tìm ra được con đường phát triển. Câu nói điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp đã nhắc từ nhiều năm. Tôi nhớ khi tôi làm Bí thư Thị ủy Hoài Khánh thì đã có câu nói này, nhưng điều chỉnh như thế nào thì mọi người đều không rõ, có phải là dồn hết trồng rau, hoặc là nuôi lợn, nuôi gia cầm, trồng hoa quả hay không? Nếu làm như vậy thì chỉ mang tới tổn thất và bài học đau đớn cho kinh tế nông thôn.
Dương Thiên Minh có chút cảm xúc mà nói:
- Hoa Lâm làm rất tốt, có thể lợi dụng ưu thế địa phương, hấp dẫn và thu hút các nhà máy chế biến sản phẩm nông nghiệp đến Hoa Lâm, sau đó hình thành ngành sản xuất gia công mà kéo sản xuất nông nghiệp phát triển, đây là một vòng tròn tuần hoàn, hơn nữa còn thúc đẩy mấy huyện xung quanh làm theo, đúng là đáng để tham khảo.
- Bí thư Dương, thực ra nghe thì phức tạp nhưng mấu chốt chỉ có một điểm đó là làm như thế nào lợi dụng tốt điều kiện bản thân. Mỗi huyện, mỗi xã, thị trấn có điều kiện tự nhiên và xã hội khác nhau. Lãnh đạo phải có trách nhiệm tìm ra ưu và khuyết điểm của địa phương mình.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Hoa Lâm có thể đi trước chính là do có Khu thí nghiệm nông nghiệp của Học viện Nông nghiệp. Bởi vì có Khu thí nghiệm này nên thông qua điều tra thì mới thấy Hoa Lâm là vùng núi thích hợp phát triển ngành chăn nuôi gia súc. Hơn nữa thông qua Khu thí nghiệm nên đã nghiên cứu ra nhiều loại cỏ tốt, huyện mới dám mạnh dạn cổ vũ các hộ nông dân phát triển ngành trồng cỏ và nuôi bò, dê.
Dương Thiên Minh rất đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Đi trước một bước là rất quan trọng. Duyên hải phát triển cũng là nhờ như vậy. Từ chính sách quốc tế đến ưu thế vị trí khiến bọn họ phát triển trước một bước, khiến kinh tế duyên hải phát triển nhanh chóng. Mà bây giờ vùng trung tây muốn vượt người ta mà dựa vào những gì họ đã làm thì chỉ là đi theo, không thể vượt qua.
Đến giờ trưa, hai người thu đồ lại. Lưu Triệu Quốc có thể nhìn ra Dương Thiên Minh có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống, nhưng ấn tượng tốt này đã đạt đủ mức để mình nói ra chưa thì Lưu Triệu Quốc chưa thể quyết định.
Dương Thiên Minh là người có tính cách kiên định, thậm chí là cố chấp. Y có ấn tượng cùng với việc có thể đề cử là hai điều khác nhau.
- Triệu Quốc, ông đưa cậu ta đến đây là có ý gì?
Dương Thiên Minh chắp tay sau lưng đi dạo quanh hồ và nói với.
- Ha ha, tôi có ý gì chứ? Tôi và cậu ta không họ hàng gì mà. Chẳng qua tôi thấy ông và cậu ta nói chuyện khá hòa hợp nên cũng không tới quấy rầy.
Lưu Triệu Quốc thản nhiên nói.
- Ồ, đầu óc cậu ta đúng là linh hoạt, đúng là nhân tài về kinh tế.
- Thiên Minh, cậu ta đã là Bí thư huyện ủy phụ trách một huyện mấy trăm ngàn dân. Bằng tuổi cậu ta thì tôi và ông đang làm gì? Ông vẫn còn ở Khu ủy phải không? Tôi thì vẫn tập luyện trong quân đôi.
Lưu Triệu Quốc nhìn Dương Thiên Minh mà nói:
- Đây là một nhân tài hiếm có. Ông biết Nghiêm Lập Dân – Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng không? Khi Nghiêm Lập Dân làm Bí thư đảng ủy Chính pháp, Quốc Đống mới làm Chủ tịch huyện mà đã không bị đối phương muốn làm gì thì làm. Ha ha, ông nghĩ cậu ta chỉ giỏi làm kinh tế sao?
Dương Thiên Minh có chút hứng thú. Nghiêm Lập Dân bây giờ là Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng và thông qua quan hệ nào thì Dương Thiên Minh biết. Chẳng qua y không ngờ Triệu Quốc Đống kia dám đấu với Nghiêm Lập Dân.
- Chuyện như thế nào?
Nghe Lưu Triệu Quốc nói, Dương Thiên Minh cười phá lên:
- Không ngờ cậu ta còn có tính cách như vậy. Làm Chủ tịch huyện mà dám đấu với Thường vụ thị ủy.
Dương Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Triệu Quốc, cậu ta tên là gì? Triệu Quốc Đống hả?
- Đúng thế.
Lưu Triệu Quốc gật đầu nói.
- Đã kết hôn chưa?
Dương Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Lưu Triệu Quốc mà nói.
- Ừ, vẫn chưa, chẳng qua cũng nhanh thôi.
Lưu Triệu Quốc thầm mắng Triệu Quốc Đống một câu đúng là không khiến người ta được yên tâm.
- Nghe nói cậu ta đã có bạn gái, có lẽ chỉ năm nay hoặc năm sau là lấy.
- Bạn gái cậu ta ở đâu?
Dương Thiên Minh hỏi.
- Ừ, hình như là công tác ở Bộ Ngoại giao.
Lưu Triệu Quốc cảm thấy Dương Thiên Minh hình như không quá chú ý đến việc Triệu Quốc Đống đã kết hôn hay chưa, vậy mà lại hứng thú với bạn gái của Triệu Quốc Đống làm gì.
- Ồ, tôi biết rồi. Thú vị đây.
- Sao thế Thiên Minh?
Lưu Triệu Quốc có chút khó hiểu nói.
- Không có gì, ông nói đi, ông mang cậu ta đến đây làm gì, đừng có đi đường vòng.
- Ha ha, nghe nói trên tỉnh muốn áp dụng mô hình cho Bí thư Quận ủy quận phát triển vào Thường vụ thị ủy ở Miên Châu cùng Kiến Dương ra toàn tỉnh.
Lưu Triệu Quốc cũng không hề giấu, việc này cũng có gì không thể nói chuyện chứ. Ai chẳng muốn tiến lên, mà Triệu Quốc Đống cũng đủ tư cách để được lựa chọn.
Dương Thiên Minh gật đầu không nói gì.