Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 83




- Ha ha, câu cá phải dựa vào may mắn, có lẽ cậu ngồi ở vị trí đó có cơ hội nên mới câu được.
Dương Thiên Minh lúc này cũng đã suy nghĩ ra một chút và nhớ hình như Lưu Triệu Quốc đã nhắc tới thanh niên này, hình như là cán bộ được cử xuống cơ sở.

- Bí thư Dương, câu cá và làm việc gì cũng như nhau, chỉ dựa vào may mắn chỉ có thể gặp một hai con. Ngài nếu muốn câu được cá lớn, câu được nhiều thì ngài phải học phương pháp và kỹ thuật câu cá.
Triệu Quốc Đống cũng nghe ra ý trong lời nói của đối phương. Xem ra đối phương có vẻ không phải không biết về mình.

- Ồ, vậy nói xem kỹ thuật câu cá của cậu là gì?
Dương Thiên Minh cười nói.

- Câu cá đầu xuân và cuối xuân là khác nhau. Bí thư Dương, tôi thấy ngài dùng cước, lưỡi câu và giun thì nếu một hai tháng trước sẽ câu được, bởi vì lúc ấy nhiệt độ thấp, nước lạnh, cá không thích hoạt động, ăn ít nên thích côn trùng. Mà bây giờ nhiệt độ tăng lên, cá hoạt động nhiều nên không thích côn trùng, mà thích đồ ăn. Ừ, giống như mồi câu của tôi thì cá thích nhất nên mới câu được nhiều.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

Dương Thiên Minh gật đầu nói:
- Không ngờ Tiểu Triệu còn trẻ mà đã nghiên cứu kỹ về vấn đề này như vậy. Tôi thấy người tuổi như cậu thì không thích loại hình như câu cá.

- Bí thư Dương, ngài nói sai rồi, tôi không thích hoạt động này, chẳng qua lúc đi học thì chạy theo sư phụ, sư phụ rảnh rỗi lại thích đến Ninh Giang câu cá, nếu không sẽ tìm con mương nào đó ngồi nên tôi cũng theo học.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ồ?
Dương Thiên Minh hơi động tâm nên nói.
- Tiểu Triệu là người ở đâu?

- Nhà tôi ở Nhà máy dệt Giang Khẩu.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ở Giang Miếu sao?

Dương Thiên Minh hơi giãn lông mày một chút. Bảo sao Lưu Triệu Quốc lại có thể qua lại với Tiểu Triệu này. Giang Miếu là nơi phồn hoa nhất trong mắt Dương Thiên Minh và Lưu Triệu Quốc hồi bé.
- Cậu còn có sư phụ sao? Sư phụ cậu làm gì?

- Bí thư Dương nếu đã sống ở Giang Miếu một thời gian thì ngài chắc cũng biết đạo quan phía sau Nhà máy dệt chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ồ.
Dương Thiên Minh suy nghĩ một chút, đã lâu nên có nhiều điều mơ hồ.
- Ừ, có một đạo quán, trong đó hình như có một đạo sĩ điên điên khùng khùng. Sư phụ mà cậu nói là lão đạo sĩ đó?

- Lúc bé không có việc gì tôi liền tới đó, sư phụ mang theo anh em chúng tôi đến Ninh Giang câu cá, hoặc là vào núi Vân Thai bắt thỏ, cảm giác đó cả đời khó quên.

Lời Triệu Quốc Đống nói làm Dương Thiên Minh bắt đầu nhớ lại hồi xưa. Sông Ninh Giang và núi Vân Thai để lại nhiều kỷ niệm đẹp trong lòng y.

Một lúc sau Dương Thiên Minh mới thở dài nói:
- Vị lão đạo sĩ vẫn còn sống chứ?

- Vâng, bốn năm trước đã rời khỏi Giang Khẩu. Ông đã ra ngoài đi vân du, ông nói có duyên sẽ gặp lại.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Dương Thiên Minh gật đầu. Triệu Quốc Đống đã kéo lên suy nghĩ trong lòng của Dương Thiên Minh, lúc này y không còn muốn câu cá mấy. Chẳng qua y cũng có thêm cảm giác gần gũi không nói thành lời với Triệu Quốc Đống.

- Tiểu Triệu, cậu bây giờ hình như được phái xuống cơ sở rèn luyện phải không? Hình như là từ Sở Giao thông xuống. Tôi nhớ thời gian các cậu xuống là ba năm, hết năm nay là đủ phải không?
Dương Thiên Minh như tùy ý mà nói nhưng lại làm Triệu Quốc Đống rất hưng phấn.

Hắn coi như thành công hóa giải cảm giác xa lạ với Dương Thiên Minh. Hắn mượn cuộc sống trước đây kéo gần khoảng cách đôi bên, điều này có nghĩa hắn tiến thêm một bước tới thành công.

- Bí thư Dương đúng là nhớ chính xác, chúng tôi xuống huyện ba năm, năm nay là hết.
Triệu Quốc Đống nói:
- Chẳng qua tôi có thể ở lại đó vài năm.

- Ồ?
Dương Thiên Minh ngẩn ra nhưng lập tức phản ứng:
- Cậu bây giờ vẫn là Phó chủ tịch huyện ư?

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Tháng trước tôi được bổ nhiệm làm Bí thư huyện ủy.

- Bí thư huyện ủy?
Dương Thiên Minh cười cười nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Xem ra tôi già nên hoa mắt, nhìn rồng mà nghĩ là rắn.

Dương Thiên Minh đúng là có chút kinh ngạc. Không đầy ba năm từ một cán bộ kiêm nhiệm trở thành Bí thư huyện ủy, mặc dù Ninh Lăng nghèo nhưng cũng là phá vỡ lịch sử phải không?

Dương Thiên Minh đúng là có chút kinh ngạc về Triệu Quốc Đống, bảo sao Lưu Triệu Quốc lại cố ý mang cậu thanh niên này tới giới thiệu với mình.

- Bí thư Dương nói đùa rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Xem như cơ quan trực thuộc sở xuất hiện nhân tài. Ai cũng nói các cơ quan này xuống cơ sở sẽ không thích ứng được, tôi thấy Tiểu Triệu đã phá vỡ quan điểm kia.

Dương Thiên Minh đương nhiên hiểu rõ muốn lên làm Bí thư huyện ủy thì không chỉ dựa vào chỗ dựa và quan hệ là được. Nếu nói tới quan hệ, chỗ dựa thì lần đó có một loạt cán bộ từ Văn phòng tỉnh ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh được phái đi, có ai không có chỗ dựa mạnh. Nhưng anh xuống cơ sở rèn luyện có thể, thậm chí có thể điều về cơ quan, lên một bậc cũng được nhưng xuống dưới làm Bí thư huyện ủy mà không có bản lĩnh thì không thể.

Một huyện, mấy trăm ngàn người giao vào tay anh, anh dựa vào mồm mép hoặc là bên trên có người ủng hộ mà làm Bí thư Hồ sao? Đám người Thị ủy Ninh Lăng cũng phải suy nghĩ xem anh có thể làm tốt và ngồi ổn định ở vị trí này không?

- Tiểu Triệu trước đây làm gì?

- Tôi sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát liền đến Công an huyện Giang Khẩu làm vài năm, sau đó làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu một năm, sau đó đến xã làm Phó bí thư Đảng ủy vài tháng rồi lên Phòng cao tốc Sở Giao thông làm một thời gian rồi gặp cơ hội xuống cơ sở rèn luyện. Sau đó được Thị ủy Ninh Lăng điều tới Hoa Lâm làm Phó chủ tịch huyện, năm trước được bầu làm Chủ tịch huyện.

Quốc Đống rất tự tin mà giới thiệu qua về lai lịch của mình. Dương Thiên Minh có thể ngồi ở vị trí Phó bí thư Tỉnh ủy thì cũng không phải người quá cổ hủ, chẳng qua tính cách hơi thẳng mà thôi.

Dương Thiên Minh càng lúc càng tò mò. Tốt nghiệp trường cảnh sát thì hơi hạn hẹp. Triệu Quốc Đống này đến Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu làm Phó chủ nhiệm, mặc dù Khu Khai Phát cấp huyện không có cấp bậc gì nhưng đó là cửa sổ phát triển kinh tế một nơi. Có thể làm Phó chủ nhiệm Khu Khai Phát tức là giỏi làm công tác kinh tế. Quá trình chuyển đổi từ cảnh sát sang kinh tế là không dễ. Về phần Triệu Quốc Đống công tác ở Sở Giao thông thì Triệu Quốc Đống không để ý. Theo Dương Thiên Minh đánh giá thì ở quan trọng nhất là những năm công tác ở cơ sở.

- Xem ra Tiểu Triệu làm rất tốt ở huyện.
Dương Thiên Minh cười nói. Y rất muốn biết biểu hiện trong một năm làm Chủ tịch huyện của Triệu Quốc Đống này, xem dựa vào cái gì mà Thị ủy Ninh Lăng đánh giá cao mà để Chủ tịch huyện trẻ tuổi lên làm Bí thư huyện ủy.

- Huyện Hoa Lâm vẫn là huyện nghèo cấp quốc gia, các chỉ tiêu kinh tế chủ yếu đều xếp đáy của Thị xã Ninh Lăng. Năm ngoái tốc độ tăng trưởng GDP, giá trị sản xuất công nghiệp và thu nhập của dân chúng, thu thuế của Hoa Lâm đứng đầu Thị xã Ninh Lăng. Tăng trưởng GDP và thu nhập của nông dân đều hơn so với xếp thứ hai trên 20%.

Dương Thiên Minh có chút giật mình vì những điều Triệu Quốc Đống nói.

Mặc dù Dương Thiên Minh không hoàn toàn đồng ý với việc tăng tốc GDP mà bất chấp tất cả của Ninh Pháp, nhưng Dương Thiên Minh cũng phải thừa nhận trong giai đoạn này nếu anh muốn cải thiệu cuộc sống dân chúng, nhất là tăng thu nhập của dân chúng tỉnh An Nguyên với tỉ lệ 80% ở nông thôn, anh không phát triển công nghiệp là không được. Nhưng phát triển công nghiệp cần có điều kiện tốt đẹp. Mà Ninh Lăng theo Dương Thiên Minh đánh giá là Thị xã nông nghiệp, thiếu tài nguyên thiên nhiên, nhất là Hoa Lâm là huyện nghèo cấp quốc gia, trụ cột công nghiệp gần như không có, vậy sao có thể tăng trưởng cao như vậy?

Triệu Quốc Đống này dám nói ra, Dương Thiên Minh tin đối phương không thể nói dối trước mặt mình. Hơn nữa nghe giọng thì những chỉ tiêu đó đạt được đều nhờ công sức của hắn vậy, điều này làm Dương Thiên Minh có chút tò mò.

- Tiểu Triệu, cậu đúng là làm tôi thấy hứng thú. Cậu có thể giới thiệu tình hình phát triển hai năm qua của Hoa Lâm không?
Dương Thiên Minh bỏ cần câu xuống rồi nói.

Thanh niên này thì mấy năm trước Dương Thiên Minh đã nghe Lưu Triệu Quốc nhắc tới. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc cũng chưa từng đưa Triệu Quốc Đống này xuất hiện. Hôm nay cho Triệu Quốc Đống xuất hiện tự nhiên là thấy cậu ta có tư cách xuất hiện trước mặt mình. Vừa nãy nghe đối phương nói thì Dương Thiên Minh cảm thấy đúng là như vậy. Y cũng muốn nghe người này làm việc như thế nào, là người làm việc thật hay chỉ là kẻ ngồi mà hưởng thụ công lao cấp dưới.