Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 72




Tâm trạng Triệu Quốc Đống có chút phiền não, ngồi trong xe nhìn cảnh vật lùi nhanh về phía sau mà yên lặng suy tư.

Hắn không thể thuyết phục được Đường Diệu Văn. Điều này làm cho hắn có cảm giác bị thất bại. Vốn dĩ vẫn kiêu ngạo vì tài ăn nói, lại thêm nữa là tự cho rằng mình khá là hiểu biết đại thế thời cuộc sau này, Triệu Quốc Đống hoàn toàn cho rằng mình có thể thuyết phục được Đường Diệu Văn đồng ý với quan điểm của mình. Nhưng Đường Diệu Văn lại không thỏa hiệp. Tuy rằng mặt ngoài y rất tôn trọng mình, nhưng nếu như phải hao tiền tốn của mất mấy chục triệu để xây dựng một cái nhà máy xử lý nước thải thì hắn vẫn là không thể chấp nhận được. Nhất là nhà máy xử lý nước thải này chủ yếu là xử lý nước thải cho các xí nghiệp sản xuất. Điều này càng làm cho Đường Diệu Văn không thể hiểu nổi.

Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn có cái nhìn chênh lệch rất lớn về thu nhập từ thuế sau này và khoản đầu tư hiện nay của mấy xí nghiệp sản xuất này. Đường Diệu Văn cho rằng đầu tư đến mấy chục triệu là tuyệt đối không phù hợp với một huyện như Hoa Lâm, một nơi đâu đâu cũng cần đến tài chính. Mà trong ba năm tới đây, thu nhập từ thuế thu được của ngành công nghiệp sản xuất chế biến này chỉ sợ cũng khó mà hòa vốn được với khoản đầu tư ban đầu, càng không cần tính đến việc gánh được lãi cho vay.

Theo ý tưởng của Đường Diệu Văn thì phải là xí nghiệp sản xuất tự trang bị các phương tiện xử lý thô để tiến hành xử lý, không nên để huyện đưa vào quy hoạch chung cho bọn họ. Mà Phòng môi trường của huyện chỉ gánh trách nhiệm giám sát thôi.

Triệu Quốc Đống không rõ lắm về một điều, Đường Diệu Văn có hiểu hay không rằng sau khi xí nghiệp sản xuất thực sự đi vào hoạt động thì có thể sẽ không còn xử lý chất thải nước thải theo tiêu chuẩn như bọn họ đã hứa hẹn như thế nữa. Mà liệu Phòng môi trường của huyện có năng lực theo dõi toàn bộ việc xử lý chất thải nước thải của những nhà máy này hay không? Nếu cứ rò rỉ lén lút thì anh làm sao phòng ngừa được? Mà một khi các xí nghiệp sản xuất kia xử lý ô nhiễm với hiệu quả căn bản là không sao đạt được tiêu chuẩn thì trong huyện có dám quyết đoán bắt doanh nghiệp đóng cửa ngừng sản xuất hay không?

Triệu Quốc Đống không cho là Diệu Văn, hoặc là những người lãnh đạo sau này của huyện Hoa Lâm có thể có sự quyết đoán được như thế. Điều đó cũng làm cho ý tứ mắt nhắm mắt mở hoặc là lấy xử phạt thay cho pháp luật sẽ trở thành lệ thường, mà ô nhiễm thì cũng sẽ trở thành một mảnh u ám thạt lớn bao phủ trên bầu trời huyện Hoa Lâm, cũng trở thành một bóng ma trong lòng Triệu Quốc Đống, bất kể là hắn có đi đến đâu.

Hắn không nghĩ lưu lại cho mình một điều đáng tiếc như thế. Vả lại, cục diện hiện giờ sẽ lại có chút khó có thể khống chế nổi.

Hoắc Vân Đạt muốn kéo được hơn bốn mươi thôn dân lên cái xe bus cho thuê kia cũng phải tốn hết sức lực chín trâu hai hổ mới "mời" được họ lên xe, và cũng phải sử dụng không ít thủ đoạn "cây gậy và củ cà rốt". Triệu Quốc Đống ngày càng có thiện cảm hơn với Hoắc Vân Đạt. Quế Toàn Hữu đi rồi thì lại có một người mới đến có năng lực không thua gì Quế Toàn Hữu cả. Hơn nữa, kinh nghiệm cơ sở của Hoắc Vân Đạt còn hơn cả người tiền nhiệm làm cho Triệu Quốc Đống rất là vừa lòng.

Mạch Gia Huy và Lam Quang muốn gặp Triệu Quốc Đống để nghiên cứu vấn đề thôn dân xã Đông Nam huyện Hoa Lâm đã phản ánh. Bởi vì thôn dân đã tuyên bố nếu yêu cầu của bọn họ không có được câu trả lời thuyết phục và rõ ràng thì bọn họ sẽ lên tận Tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân Tỉnh để kêu oan. Chuyện này khiến cho Thị ủy và Ủy ban Nhân dân Thị xã coi trọng ở mức độ cao, nhất là thời điểm khi còn cách ngày bầu cử Đại hội đại biểu nhân dân khóa 15 không đến nửa năm lại xuất hiện nhân tố không ổn định dạng này thì các lãnh đạo của mỗi một cấp đảng ủy và chính quyền nhân dân đều vô cùng kiêng kị.

Triệu Quốc Đống cũng không lo cho cái thân mình. Hắn tự tin rằng mình có năng lực xử lý tốt chuyện này. Vấn đề ở chỗ, lãnh đạo bên trên sẽ đối đãi với chuyện này như thế nào. Mà trong huyện phe Đường Diệu Văn phản đối ý kiến mình đưa ra về việc chính quyền đóng vai trò chính trong việc thành lập nhà máy xử lý nước thải nhất định sẽ lại gây sóng gió trong chuyện lần này. Mối quan hệ song phương vốn dĩ tương đối tốt đẹp giữa Đảng và chính quyền còn chưa qua thời kỳ trăng mật có lẽ sẽ bị bóng đen che lấp, thậm chí, còn có thể có nguy cơ tan vỡ.

Trong phòng hội nghị của thị ủy, không khí có chút âm trầm. Thái độ của Mạch Gia Huy tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng ý kiến cũng rất kiên quyết, vừa không để để cho chuyện này dẫn đến những nhân tố không ổn định, lại cũng không thể vì vấn đề này mà khiến cho kế hoạch phát triển kinh tế của huyện Hoa Lâm bị chặt đứt, hoặc nói cách khác chính là vừa phải xử lý công bằng cho quần chúng, đồng thời cũng mau chóng khôi phục lại việc xây dựng các xí nghiệp đang bị đình chỉ kia.

Triệu Quốc Đống cũng lộ ra một số ý tưởng của bản thân mình. Mạch Gia Huy cũng không hứng thú với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Theo ý ông ta, yêu cầu xí nghiệp sản xuất đầu tư một món tiền khổng lồ và huyện xuất ra một khoản để phối hợp xây dựng một nhà máy xử lý nước thải là rất không có khả năng. Nếu đầu tư quá lớn, xí nghiệp sản xuất chắc chắn không thể đáp ứng. Còn nếu xí nghiệp bỏ ra một khoản đầu tư quá nhỏ thì huyện lại phải còng lưng gánh gánh nặng tài chính tương đối lớn. Trong lúc này, rất khó có thể tìm được điểm phù hợp.

Triệu Quốc Đống cũng rõ ràng những người lãnh đạo này quan tâm chỉ là bình ổn chuyện của riêng mình, đồng thời, khôi phục lại việc xây dựng. Những chuyện khác bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thú. Dù sao đây là dự án chỉ trong phạm vi huyện, phía Thị xã chỉ có không hy vọng nhìn thấy quần thể này ảnh hưởng đến sự ổn định chung mà thôi.

- Đến ngồi đây, Bí thư Triệu. Có lẽ cậu là lần đầu tiên đến phòng làm việc của tôi đấy nhỉ.
Lam Quang cười nói:
- Muốn uống Bích Loa Xuân hay là Đại Hồng Bào đây?

- Ha ha, Bí thư Lam, thực sự Đại Hồng Bào có thể có trong văn phòng ngài ư? Chỉ sợ là đến cả ở Trung Nam Hải cũng chẳng sắp xếp ra được, lại còn có thể rơi xuống cái khu An Nguyên một mẫu ruộng còn có ba phần đất (khỉ ho cò gáy) này của chúng ta ư?
Triệu Quốc Đống lúc được Lam Quang dẫn vào phòng làm việc thì còn có chút bất ngờ. Theo lý thuyết nếu trên hội nghị cũng đã xác định nguyên tắc xử lý thì lãnh đạo Thị xã cũng không cần phải hỏi lại nữa, cũng không phải là chuyện gì quá là không được cả. Có điều Triệu Quốc Đống cũng vẫn rất là phối hợp với sự triệu tập của lãnh đạo Thị xã.

- Cậu này thật là hiểu biết đấy. Một cây Đại Hồng Bào thì đương nhiên là không có khả năng, Chẳng qua là vườn trà ở gần vách núi thì cũng miễn cưỡng có thể gọi là Đại Hồng Bào chứ? Tôi tự mang về đấy, hương vị tôi thấy cũng khá được. Có nếm thử không?
Lam Quang dáng người khôi ngô, hơi lùn, mặt vuông chữ điền, miệng rộng, vốn là mẫu người mặc âu phục rất được, nhưng y lại thích mặc jacket hơn.


Với biểu hiện thân mật bên ngoài của Lam Quang, Triệu Quốc Đống tự nhiên sẽ không cự tuyệt vị cán bộ ở trong tỉnh có chút nổi tiếng hiện giờ ở Miên Châu, Kiến Dương kia. Thứ nhất là bởi vì Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô Trương Nghiễm Lan đến Kiến Dương. Thứ hai là Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Phan Viên Triêu, người đã từng nhậm chức ở Kiến Dương và Miên Châu, là từ vị trí Bí thư thị ủy Miên Châu mà đi lên. Phan Viên Triêu có lẽ sẽ vào Đại hội đại biểu nhân dân Tỉnh khóa 15, như thế, đội ngũ phía sau sẽ nhân dịp đó mà đi lên.

Đó cũng là điều Triệu Quốc Đống vô tình nghe thấy từ chỗ Vương Phủ Mỹ hồi đầu năm. Trong một năm này, ở tỉnh sẽ có điều chỉnh không ít cán bộ, kể cả Kiến Dương và Miên Châu xa xôi. Điều này cố nhiên là có sự liên quan đến phần trăm tổng sản lượng kinh tế và tốc độ phát triển kinh tế chiếm trong tổng số của toàn tỉnh. Nhưng còn có liên quan nhiều hơn đến việc Trương Nghiễm Lan đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực Tỉnh và Phan Viên Triêu hiện giờ đang đảm nhiệm chức Phó Bí thư tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống cũng từng nghe nói qua, vốn dĩ ở phía Tân Châu, một số cán bộ vốn cho là Liễu Đạo Nguyên sẽ tiếp nhiệm Phan Viên Triêu mà đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy. Như thế, cán bộ ở Tân Châu có lẽ cũng còn có ngày đi lên, thậm chí, đến cả Tương Uẩn Hoa cũng hơi có mong chờ điều này. Không ngờ rằng Phan Viên Triêu vẫn còn tại vị chưa du di gì thì Liễu Đạo Nguyên lại đến tỉnh Kiềm Nam, một nơi có điều kiện thua kém An Nguyên rất nhiều để đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Thị xã Kiềm Dương kiêm thường vụ tỉnh ủy.

Đương nhiên, Triệu Quốc Đống cũng từ công văn quan trọng của bên công tác quản lý nhà nước biết được thông tin một tuần nữa Liễu Đạo Nguyên sẽ nhận được quyết định bổ nhiệm làm Phó Bí thư tỉnh ủy tỉnh Kiềm Nam, vẫn kiêm cả Bí thư Thị ủy Thị xã Kiềm Dương. Đây là một sự ám chỉ tương đối tinh tế, trong tình hình sắp tới hội nghị khóa 15 mà lại được đề bạt làm Phó Bí thư tỉnh ủy, đây cũng mang nghĩa là rất có khả năng sẽ tiến vào ủy viên trung ương hoặc ủy viên trung ương dự khuyết. Mà nhất là khi chủ tịch tỉnh đương nhiệm của tỉnh Nam đã sắp đến tuổi đại nạn của quan viên cấp bộ (tuổi nghỉ hưu), Liễu Đạo Nguyên được đề bạt lên làm Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam thì có vẻ có ý vị tương đối sâu xa.

Triệu Quốc Đống cũng đặc biệt gọi điện thoại chúc mừng Liễu Đạo Nguyên. Liễu Đạo Nguyên thật ra lại khá bình tĩnh, ý tứ trong giọng nói đại loại là Phó Bí thư tỉnh ủy và thường vụ tỉnh ủy khác biệt không lớn, phạm vi công tác đều chủ yếu là ở Thị xã Kiến Dương. Nhưng Triệu Quốc Đống lại rất rõ ràng, sự khác biệt giữa Phó Bí thư và thường vụ tỉnh ủy nhìn thì không đáng kể, nhưng lại có thể khiến cho rất lắm kẻ vô công rồi nghề ao ước. Mà cái kiểu vô công rồi nghề ao ước ấy lại thường sẽ lẳng lặng trở thành sự thật.

Bên phía Ninh Lăng thì rất nhiều người đều tập trung sự chú ý ở vị Phó bí thư thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tuổi trẻ và vô cùng hào sảng, Lục Kiếm Dân, mà lại ít chú ý đến Lam Quang, người có lẽ lớn hơn Lục Kiếm Dân vài tuổi nhưng khiêm tốn hơn rất nhiều. Tuy nhiên Triệu Quốc Đống thì lại không hề xem nhẹ vị Bí thư Lam này.

Lam Quang cũng không phải là cán bộ thuần túy của bên lập pháp. Trước khi đảm nhiệm vị trí Chánh Án Tòa án nhân dân Thành phố Miên Châu, y là Chủ tịch huyện An Xương, một huyện trực thuộc thành phố Miên Châu. Trước đó, y còn từng đảm nhiệm chức vị Bí thư Đảng ủy Công an và Phó chủ tịch thường trực huyện. Hơn nữa còn nghe nói là chiến tích không tầm thường, có thể nói là một tay già đời lão luyện trên cả hai con đường chính pháp và kinh tế. Những thông tin này đều là Vương Phủ Mỹ cung cấp cho Triệu Quốc Đống.

- Vậy cảm ơn Bí thư Lam đã yêu mến. Chỉ e có thể có một số gốc trà là trà tiên khí, dù cho có sao tẩm không chuẩn cũng đều có thể làm cho người ta mê mẩn.
Triệu Quốc Đống cũng cười cười và rất tùy tiện tiếp nhận chung trà mà Lam Quang đưa tới.
- Bí thư Lam nếu thích uống trà, hôm nào tôi mang theo ít trà đen tinh tuyển của nhà máy trà Hà Khẩu của chúng tôi đến. Coi như là để cho Bí thư Lam khi nào về nhà có thể giúp tuyên truyền quảng cáo cho văn hóa trà đen độc đáo của huyện Hoa Lâm chúng tôi.

- Ừ, tôi cũng có nghe lão Đào nói rồi. Hương vị trà đen của Bích Vụ Sơn không thể so sánh tầm tường được, hơn nữa khả năng công dụng bảo vệ sức khỏe không phải những trà như Đại Hồng Bào hay Bích Loa Xuân có thể có được. Bí thư Triệu nói như thế, tôi lại càng phải nếm thử mới được.

Lam Quang khẽ cười nói. Y có thể nói là rất có hứng thú với vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất toàn tỉnh này. Trước khi đến Ninh Lăng, y đã từng nghe nói Phó bí thư thị ủy chính thức thăng chức Nghiêm Lập Dân trong giai đoạn đảm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy Công an Thị xã có thể nói là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng duy nhất chỉ có ở huyện Hoa Lâm là không làm ăn được gì, cũng là bởi vì lúc ấy chính là vị Chủ tịch huyện họ Triệu lúc ấy, Bí thư Triệu hiện tại này, đối kháng cứng rắn kiên cường, khiến cho thủ đoạn lựa chọn người được làm Trưởng công an huyện Hoa Lâm cuối cùng là chấm dứt bằng việc lấy người trong huyện. Cũng khó trách bảo sao mà Nghiêm Lập Dân lại có chút cái nhìn với huyện Hoa Lâm, trên hội nghị thường vụ thị ủy cũng lặp lại nhấn mạnh là phải tạo được quyền uy của thị ủy, có lẽ cũng là vì có liên quan đến cái bóng ma ám ảnh này.

- Lão Đào ư?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi bừng tỉnh ngộ, liền vỗ vỗ đầu, vẻ mặt sung sướng:
- Ha ha, Bí thư Lam, anh không nói tôi còn thực sự không thể phản ứng lại được! Hai vị tiên sinh Tông Tinh, Tông Hán là bạn cũ cả. Ha hả, Bí thư Lam, vừa nói như thế thì tất cả mọi người đều không phải người ngoài rồi. Để tôi gọi hai vị Tông Tinh, Tông Hán lên đây, xem hai người bọn họ ai đang rảnh, tốt nhất là cả hai đều rảnh, đêm nay phải ngồi một chút, ôn chuyện mới được.