Triệu Quốc Đống biết hộ khẩu thành thị rất hấp dẫn người, nhưng theo thời đại thay đổi nó sẽ có nhiều thay đổi. Ngược lại hộ khẩu ở nông thôn, nhất là khu ngoại ô sẽ có giá trị rõ ràng. Theo thành thị phát triển khiến hộ khẩu nông thôn càng quý hơn.
Chẳng qua bây giờ hộ khẩu thành thị khó có thể có, từ nông dân chuyển sang dân thành thị là rất hấp dẫn. Điều này càng làm người ta cảm thấy khoảng trống giữa hộ khẩu thành thị và nông thôn chênh lệch rất lớn. Mà căn cứ quy định quản lý hộ tịch, nông thôn muốn có hộ khẩu thành thị thì cần có nhiều quy định, điều kiện mới có thể đạt được.
Nếu muốn huyện thành Hoa Lâm có thể thu hút được nhiều dân cư tới thì nhất định phải đi trước một bước. Theo Triệu Quốc Đống biết mặc dù có không ít người có tin tức nhạy bén nhưng theo giá trị hộ khẩu thành thị càng lúc càng giảm đi, ngoài hộ khẩu mấy thành phố lớn còn có giá trị thì hộ khẩu huyện thành bình thường không có bao ý nghĩa.
Kỳ Dư Hồng nhíu mày nghe La Đại Hải và Triệu Quốc Đống báo cáo. Ý tưởng rất mới mẻ nhưng có nhiều nguy hiểm. Hai người một già một trẻ này có vẻ không sợ chuyện. Kỳ Dư Hồng trong lúc nhất thời không biết nên đánh giá như thế nào. La Đại Hải dù sao sắp về, người khác đều mong ổn định quá độ, nhưng La Đại Hải lại một lòng muốn phát triển Hoa Lâm.
Còn Triệu Quốc Đống, tuổi trẻ to gan sao? Kỳ Dư Hồng không dễ đánh giá.
Triệu Quốc Đống làm cũng được, hơn một năm đã khiến GDP và thu nhập của nông dân Hoa Lâm tăng mạnh, có lẽ bốn chỉ tiêu kinh tế năm nay, Hoa Lâm sẽ đứng đầu cả Thị xã. Mặc dù tổng GDP và thu nhập của nông dân kém Tào Tập, Thổ Thành, Tây Giang, nhưng đã vượt xa mấy huyện khác.
Nói to gan cũng không quá, ngoài mấy việc lúc trước, bây giờ Triệu Quốc Đống còn định thí điểm cải cách hộ khẩu thành thị, điều này làm Kỳ Dư Hồng không hiểu mấy.
- Lão La, Quốc Đống, hai người đã báo cáo với Thị trưởng Mạch chưa?
Kỳ Dư Hồng nói.
- Bí thư Kỳ, chúng tôi đã trình bản báo cáo với Thị trưởng Mạch và Thị trưởng Kim. Thị trưởng Mạch bảo chúng tôi tới báo cáo với ngài.
La Đại Hải gật đầu nói.
- Hai người nói thẳng xem dự định làm gì.
Kỳ Dư Hồng hừ một tiếng mà nói.
- Ha ha, Bí thư, ngài cũng biết hiện trạng của Hoa Lâm. Cầu Quế Khê mặc dù được Thị xã ủng hộ mạnh, nhưng số tiền còn lại cũng khiến tài chính Hoa Lâm thiếu hụt. Năm nay Hoa Lâm lại có nhiều điểm dùng tiền, nhiều lỗ thủng khó bù đắp.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Công an huyện đã tiến hành điều tra về những người có chỗ ở ổn định và thu nhập ổn định trong huyện thành, phát hiện có bốn năm trăm hộ như vậy, có gần 2000 người. Hơn nữa theo chúng tôi biết trong có có gần một nửa người muốn chuyển hộ khẩu lên huyện thành, qua đó tiện cho con cái học hành và cuộc sống.
- Vì thế chúng tôi muốn có nên thí điểm ở huyện thành Hoa Lâm hay không? Dù sao dân cư huyện thành Hoa Lâm không quá nhiều, hơn nữa tình hình phát triển kinh tế cũng bình thường, nếu có thể thí điểm thành công coi như mở đầu cho cả Thị xã. Nếu không thành công có thể kịp thời xử lý.
- Đây là ý tưởng thật của các anh?
Kỳ Dư Hồng có vẻ không tin
- Ha ha, Bí thư Kỳ, đương nhiên những người đó vào huyện thành sẽ tạo thành áp lực đối với xây dựng công trình công cộng của huyện, cho nên chúng tôi dự định đưa ra một vài quy định liên quan, báo cáo lên Sở công an và Thị ủy phê duyệt, mời cục Tài chính đánh giá, dựa theo nhân khẩu mà thu phí xây dựng thành thị.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.
Kỳ Dư Hồng cười lạnh một tiếng.
Đây mới là ý đồ thật của hai người này. Lấy lý do thí điểm mà làm trước, Kỳ Dư Hồng không thể không thừa nhận đối phương nắm chắc cơ hội, hơn nữa Trung ương cũng đang có ý đồ tiến hành phát triển thành thị, chọn vài huyện thành có đủ điều kiện mà làm thí điểm. Chẳng qua có hiệu quả như thế nào thì cần quan sát, không ngờ Hoa Lâm lại thoáng cái nắm được tin này.
- Việc này cá nhân tôi thấy cũng nên thí điểm ở Hoa Lâm. Nhưng phương án thí điểm phải tính tới mọi mặt, nhất định phải tính đến khả năng có thể xuất hiện. Ngoài ra vấn đề hộ khẩu là khá nhạy cảm. Mặc dù Trung ương và tỉnh đều có chính sách, nhưng đều là bề ngoài, không có ý kiến áp dụng cụ thể. Điều này cần Hoa Lâm phối hợp trao đổi với Sở công an, Cục Công an.
- Bây giờ đã gần hết năm, nếu Hoa Lâm thấy nên tiến hành sớm thì cũng tốt. Vậy các anh về làm phương án cụ thể, nhất là viết ra những điều có thể tồn tại, sau đó đưa lên Cục Công an Thị xã tiến hành nghiên cứu, nhanh chóng báo cáo với Sở công an. Tôi sẽ gọi cho giám đốc Minh – Sở công an, nhờ bọn họ lập tức nghiên cứu, đưa ra phương án cụ thể. Chúng ta tranh thủ Hội nghị thường ủy trước tết mà thảo luận.
Sau khi La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đi ra, Kỳ Dư Hồng ngồi suy nghĩ rồi hỏi Phó trưởng ban thư ký – Hoàng Côn ở bên mà hỏi:
- Lão Hoàng, anh thấy phương án thí điểm của Hoa Lâm là như thế nào?
- Bí thư, điều này khó nói. Chẳng qua điều kiện của Hoa Lâm là rất bình thường, bây giờ trên tỉnh không phải cổ vũ các nơi tiến hành thăm dò sao? Tôi thấy không nhất định giới hạn ở Hoa Lâm cũng có thể thí điểm ở vài huyện khác. Mấy huyện như Tào Tập, Thổ Thành, Khuê Dương đều có điều kiện.
Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng, Hoàng Côn rất ủng hộ y. Kỳ Dư Hồng vốn hy vọng Hoàng Côn có thể lên làm Trưởng ban thư ký nhưng trên tỉnh đã điều Vưu Liên Hương xuống làm y có chút thất vọng.
- Lão Hoàng, anh ở Thị xã cũng một thời gian, tôi dự định để anh xuống rèn luyện một chút, anh thấy sao?
Kỳ Dư Hồng nói.
Hoàng Côn hơi run lên. Sau khi Vưu Liên Hương tới, Hoàng Côn cũng thấy quan hệ giữa Kỳ Dư Hồng và Vưu Liên Hương khá được. Bây giờ y nếu ở lại Thị ủy cũng không còn bao tác dụng. Y cũng biết mình có thể sẽ được điều đi, chỉ là không nghĩ bây giờ Kỳ Dư Hồng lại nói ra mà thôi.
Ra khỏi văn phòng Kỳ Dư Hồng, Triệu Quốc Đống liền thấy chuyện không đơn giản như Kỳ Dư Hồng nói. Kỳ Dư Hồng tỏ vẻ hứng thú, mình chỉ thoáng điểm một chút là đối phương nghĩ ra, như vậy Kỳ Dư Hồng đã nghĩ tới việc này. Chuyện tốt như vậy không thể rơi vào đầu Hoa Lâm, ít nhất không chỉ riêng Hoa Lâm được đãi ngộ.
- Bí thư La, chuyện này phải làm thật nhanh.
Triệu Quốc Đống nói qua suy đoán của mình ra.
La Đại Hải do dự một chút mà nói:
- Quốc Đống, chuyện này chưa được quyết định, chúng ta làm như vậy có phải hơi nóng nảy không?
- Tôi có thể đảm bảo với anh là Bí thư Kỳ tuyệt đối không áp dụng riêng ở Hoa Lâm. So sánh với mấy huyện khác thì Hoa Lâm không có ưu thế gì. Chúng ta phải khiến Hoa Lâm làm đầu tiên thì mới được. Tôi nghĩ Công ty Hoành Lâm sẽ có hứng thú mà. Bọn họ xây dựng một loạt nhà ở đại lộ Quế Khê cơ mà? Để bọn họ tăng tiến độ xây dựng, rồi nói tin này cho bọn họ, để bọn họ nghĩ biện pháp đi giải quyết. Chỉ cần ký kết hiệp định, giao tiền là được. Tôi muốn cố gắng thu tiền trước khi tuyên truyền, cố gắng đi trước các huyện khác.
Triệu Quốc Đống vẫn luôn chú ý tình hình Trung ương. Bắt đầu từ 1/6, một loạt hội nghị của Trung ương được diễn ra, mấy Lãnh đạo quốc gia đều phát biểu, chỉ thị.
Công tác nông thôn và công tác tài chính được Trung ương rất chú trọng, việc tạo nghề cũng được nhắc tới, qua đủ biểu hiện rõ Trung ương càng lúc càng chú ý đến công nhân mất việc ở các công ty nhà nước.
Chẳng qua đối với Triệu Quốc Đống mà nói vấn đề tạo việc làm cho công nhân mất việc chưa quá quan trọng. Dù sao số công ty nhà nước của Hoa Lâm là quá ít. Theo quy hoạch của huyện thì mấy nhà máy tập thể có hiệu quả kinh doanh thấp sẽ phải tiến hành cải cách. Ngoài Công ty xây dựng được cổ phần hóa, mấy nhà máy nông nghiệp, nhà máy nhỏ khác đều vì cải tạo thành cũ mà lấy đất của bọn họ, bồi thường một phần là giải quyết xong.
Triệu Quốc Đống không phải không có phiền phức. Mấy nhà máy chế biến từ duyên hải và An Đô cũng tới tiếp xúc với Hoa Lâm, thanh thế cũng lớn. La Đại Hải có ấn tượng tốt đối với bọn họ nhưng Triệu Quốc Đống vẫn không hề tỏ thái độ.
Theo suy nghĩ của Triệu Quốc Đống thì thực lực mấy công ty này còn kém. Mặc dù bọn họ có thể du xây dựng nhà máy nhưng ngành sản xuất chế biến này là ngành gây ô nhiễm môi trường, đầu tư bảo vệ môi trường là rất cao. Theo Triệu Quốc Đống đoán mấy công ty này đều không phải đối tượng làm hắn hài lòng. Triệu Quốc Đống không tin với thực lực mấy công ty này có thể đầu tư thiết bị tốt.
Nhưng do Khu Khai Phát Ninh Lăng tranh đoạt, huyện không thể ngồi im. Mặc dù mấy nhà máy chế biến này có vẻ muốn xây dựng nhà máy ở Hoa Lâm, nhưng Hoa Lâm lại có biểu hiện từ tốn làm bọn họ thấy khó chịu. Điều này khác hẳn cách đối xử của Khu Khai Phát Ninh Lăng. Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đều không ra mặt, Phó chủ tịch huyện phụ trách công nghiệp nói chuyện cũng mơ hồ. Mấy vấn đề như giá đất, điện, thuế đều không tỏ thái độ rõ ràng.
Triệu Quốc Đống cũng đã trao đổi và nói ý kiến của mình với La Đại Hải. Nhưng La Đại Hải lại có ý kiến khác với Triệu Quốc Đống. Theo y thấy Hoa Lâm không nên yêu cầu quá đáng việc bảo vệ môi trường với nhà đầu tư bên ngoài, điều này sẽ ảnh hưởng tới việc thu hút đầu tư. Nhất là bây giờ Khu Khai Phát Ninh Lăng cạnh tranh rất mạnh, Huyện Hoa Lâm phải lo vấn đề phát triển, về phần bảo vệ môi trường thì sau này có thể giải quyết.
Hai người có ý kiến khác nhau trong vấn đề này. Triệu Quốc Đống cũng hiểu ý của La Đại Hải, dù sao khó khăn lắm mới có cơ hội phát triển tốt như vậy, mấy công ty tập trung đầu tư vào Hoa Lâm thì quy mô phải trên 30 triệu, gần như tương đương với Công ty Đại Hoa. Hơn nữa hai công ty kia cũng cần mấy công ty phụ trợ đến giúp bọn họ.
Triệu Quốc Đống cũng thừa nhận chính quyền địa phương ở bất cứ huyện nào tại Ninh Lăng đều không thể từ chối đợt đầu tư này. Hắn hy vọng có thể đưa tới một công ty có quy mô lớn, dám đầu tư vào thiết bị bảo vệ môi trường. Dù sao ở thời đại này vấn đề bảo vệ môi trường chưa được chú trọng mấy.
Trong Hội nghị thường ủy, La Đại Hải nghiêng về việc dẫn mấy nhà máy chế biến kia vào, Triệu Quốc Đống giữ lại ý kiến của mình.
Nhưng mấy thường vụ khác lại đồng ý. Nhất là Tào Uyên còn nói giá trị GDP năm nay của Hoa Lâm sẽ tăng mạnh.
Ở vấn đề ô nhiễm môi trường, các thường vụ đều nhất trí cho rằng một bên thu hút đầu tư, một bên tăng cường giám sát, nhưng lại bác bỏ ý kiến mạnh mẽ đặt ra tiêu chuẩn của Triệu Quốc Đống.
Ý kiến của Triệu Quốc Đống lần đầu tiên bị bác bỏ trong Hội nghị thường ủy. Giản Hồng cùng Bàng Quân cũng đồng ý với La Đại Hải. Mặc dù Triệu Quốc Đống biết mình hoàn toàn có thể ủng hộ La Đại Hải, ngày sau hắn cũng không có trách nhiệm gì. Nhưng hắn cảm thấy nếu hắn nói ra vậy sẽ khác với lập trường của mình. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy nên phải làm các thường vụ cảm nhận rõ sự quan trọng của bảo vệ môi trường. Mặc dù bây giờ bọn họ còn chưa nhận ra, nhưng ít nhất cũng có thể để bọn họ chú ý một chút.
- Anh sao vậy?
- Không có gì, chỉ là công việc thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu quấy cốc café.
- Có phải là về việc mấy nhà máy chế biến kia không?
Người phụ nữ cười cười một tiếng, vẻ u buồn của cô như tan biến trong nụ cười.
- Ồ? Sao cô biết?
Triệu Quốc Đống cũng biết tin trong Hội nghị thường ủy trong nháy mắt sẽ truyền khắp huyện. Hắn thật không ngờ ngay cả Trình Nhược Lâm cũng biết việc này.
- Đừng quá nhạy cảm, là tôi đoán thôi.
Triệu Quốc Đống đang thầm nghĩ sao mình lại hay có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi hơn vậy nhỉ, đồng thời ít hứng thú hơn với mấy cô gái kém tuổi.
- Đoán, chuyện này cô cũng có thể đoán sao?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Ừ, đừng quên tôi ở trong phòng phụ trách mảng gì. Hàng ngày đều xem Tv, ba nhà máy chế biến này khi ký kết tiến vào khu công nghiệp Hà Đông thì anh không xuất hiện, là do Phó chủ tịch Hoàng ký, lễ khởi công do Bí thư La và Phó chủ tịch Tào xuất hiện. Tôi thấy hai hôm không có tin về anh, không thấy anh ra ngoài khảo sát, lại có mấy lời đồn anh có ý kiến việc thu hút các công ty này vào nên…
- Nên đoán tôi có suy nghĩ về việc này?
Triệu Quốc Đống không khỏi phục sức quan sát của cô. Hai ngày không xuất hiện mà cô lại đoán được như vậy.
- Ừ, cũng có nguyên nhân này, chẳng qua lão Hoàng phụ trách công nghiệp nên ký là đúng. Về phần lễ khởi công thì tôi không muốn đi nên xin phép với Bí thư La.
- Tại sao anh lại phản đối việc thu hút mấy nhà máy này vào khu công nghiệp? Tôi nghe nói Chủ nhiệm Lý Khu Khai Phát Ninh Lăng đã vài lần tự đến gặp bọn họ, mời bọn họ tới Ninh Lăng. Nhưng bọn họ lại muốn đến Hoa Lâm. Chẳng qua anh là Chủ tịch huyện lại không tiếp xúc với người ta.
Trình Nhược Lâm có chút tò mò mà nói.
- Nhà kinh doanh kiếm được tiền đều thấm đãm máu, mồ hôi và tội ác.
Triệu Quốc Đống lần đầu thấy Trình Nhược Lâm có hứng thú với công việc của mình nên cười nói:
- Lời này tuy hơi quá nhưng không giả. Cô cho rằng mấy nhà máy chế biến này là loại tốt sao? Khu Khai Phát Ninh Lăng đưa điều kiện tốt như vậy sao bọn họ không đi? Chế biến da là ngành sản xuất ô nhiễm môi trường cao, muốn đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường là rất đắt, có thể nói mấy nhà máy này không đủ thực lực làm như vậy.
- Các quốc gia nước ngoài sớm đã đưa ra chính sách hạn chế và đào thải các nhà máy trong ngành sản xuất này, cho nên mấy ngành sản xuất ô nhiễm môi trường cao mới dần chuyển sang Trung Quốc. Mấy năm qua Trung Quốc phát triển mạnh là do nhiều ngành sản xuất kết hợp lại, cũng mang tới việc giải quyết sức lao động nhàn rỗi. Các lãnh đạo huyện khác nhìn từ góc độ phát triển là không sai, chỉ là quan điểm của tôi khác với bọn họ. Tôi giữ ý kiến của mình nhưng nghiêm túc chấp hành ý kiến tập thể.
Trình Nhược Lâm nhíu mày nói:
- Để bọn họ thấy áp lực không tốt sao?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu:
- Hoa Lâm có ưu thế mà nơi khác không thể sánh bằng. Như trụ sở trồng cỏ 100 ngàn mẫu về cơ bản đã làm xong, năm nay dự định mở đến Khu Phổ Độ. Kế hoạch của huyện là giai đoạn hai sẽ đạt tới 250 ngàn mẫu.
- Có cơ sở này, ngành chăn nuôi gia súc sẽ chiếm tỉ lệ càng lúc càng lớn trong sản xuất nông nghiệp Hoa Lâm. Hơn nữa còn có rừng, quả, chè phía nam khiến sản xuất nông nghiệp Hoa Lâm phát triển mạnh. Cho nên ngành công nghiệp chế biến thực phẩm sẽ là phương hướng chủ yếu của chúng ta. Ở điểm này mấy công ty kia chúng ta có cần phải trọng vọng bọn họ không? Big bọn họ tiến vào được là do may mắn của bọn họ. Đợi nửa năm nữa thì bọn họ muốn vào cũng chưa chắc đã được.
- Thái độ của tôi bây giờ là làm bọn họ thấy áp lực, ít nhất bọn họ không dám quá đáng trong việc ô nhiễm môi trường, mấy thiết bị cơ bản phải có có cho tôi. Đừng nghĩ trong tay bọn họ có chút tiền là có thể làm gì cũng được. Dám ra vẻ với tôi, tôi cho một trận.
Trình Nhược Lâm có chút tò mò nhìn người đàn ông trước mặt. Người đàn ông này không quá đẹp trai nhưng khi nói chuyện lại tỏ vẻ hơn tuổi của mình, nhất là vẻ ngang bướng, không chịu phục kia càng làm cô suy nghĩ, làm cô thấy ngượng ngùng và mong chờ.
- Nghe nói năm nay GDP của Hoa Lâm đứng thứ năm toàn Thị xã, hình như chênh với Khuê Dương 10 triệu, nhưng tốc độ tăng GDP, thu nhập của nông dân, tăng thuế thì đều đứng đầu Ninh Lăng.
Trình Nhược Lâm nhấp một ngụm café rồi nói:
- Lãnh đạo huyện có lẽ cũng hy vọng năm nay có thể vượt qua Khuê Dương, Thổ Thành, tiến vào top ba nên mới chú trọng như vậy.
- Tôi biết, tôi cũng coi trọng nhưng tôi làm ra thì tôi hiểu, tôi lo lắng. Chẳng qua Bí thư La nóng lòng muốn thành công, không thể chờ được nên mời mấy công ty này vào chiếm dụng tài nguyên. Nếu sau này có công ty khổng lồ đến, mà số lượng da của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp không đủ, không thỏa mãn được đối phương thì quá đáng tiếc.
- Có thể không?
Trình Nhược Lâm trợn to đôi mắt đẹp mà nói.
- Sao không thể chứ? Các công ty có quy mô trong làm việc chế biến da của Trung Quốc hầu hết nhập khẩu da từ Nam Mỹ, chẳng những có nguy hiểm mà phí vận chuyển cao, cho nên bọn họ phần lớn chỉ có thể xây dựng nhà máy gần biển hoặc gần các trụ sở chăn nuôi gia súc. Hoa Lâm có trụ sở này, có trụ sở trồng cỏ nên phát triển ngành chăn nuôi gia súc tốt, đủ để thỏa mãn nhu cầu của công ty chế biến đồ da. Chẳng qua mấy nhà máy chế biến kia nhanh nhạy nhận ra trước nên tiến vào, cũng do trong thời gian này tôi hơi sơ sót, chưa kịp ra ngoài nếu không nhất định sẽ thu hút được vài công ty lớn.
Triệu Quốc Đống nói đầy tự tin như vậy làm Trình Nhược Lâm tin người đàn ông này có thể làm được.
- Vậy anh sao không nói rõ vấn đề này với Bí thư La?
- Đúng như cô nói, Bí thư La hy vọng nhanh chóng xác thực. Mấy nhà máy tự động tới, huyện sao có thể từ chối. Ha ha, nếu như muốn từ chối cũng phải có khí phách. Mấy công ty này không nhỏ, quy mô đều khoảng 10 triệu, hơn nữa quan trọng nhất là thuê 800 công nhân vào làm. Tôi cũng động tâm nhưng lại thấy rất lo lắng.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Trình Nhược Lâm cảm thấy trong lời của Triệu Quốc Đống có vấn đề gì đó nên nói:
- Anh nói là anh cố ý phản đối trong Hội nghị thường ủy sao? Bí thư La có biết không?
Triệu Quốc Đống giơ tay lên miệng rồi thở dài nói:
- Trời biết, đất biết, tôi biết, cô biết. Cô không phải thấy điều kiện của bọn họ đưa ra sao? Giá đất giảm 30%, dùng điện với giá ưu đãi nhất, thuế được miễn ba năm. Hừ, nghĩ mình là ngành công nghệ cao hàng đầu thế giới sao? Nếu không phải tôi nhảy ra tỏ vẻ không chào đón mấy nhà máy này, chỉ muốn thu hút công ty quy mô lớn, bọn họ còn không biết kiêu căng đến mức nào. Phải cho bọn họ biết Hoa Lâm không chào đón kẻ kém như bọn họ.
Chẳng qua nghĩ tới đây Triệu Quốc Đống lại nghĩ tới tập đoàn lớn và nổi tiếng như Tập đoàn Thương Lãng đi đầu tư không phải cũng như vậy sao? Chính quyền địa phương có thể thu hút đầu tư thì sẽ tăng thu nhập và việc làm, đối với tập đoàn như Tập đoàn Thương Lãng thì chỉ sợ nói sao nghe vậy.
Bây giờ Tập đoàn Thương Lãng đã chính thức mua một khu đất 20 mẫu ở Thượng Hải, xây dựng cao ốc Thương Lãng 38 tầng, dự tính đầu tư đạt đến một tỷ, mời kiến trúc sư nổi tiếng Hongkong tới thiết kế, sơ bộ ba năm sẽ thành, mà đơn vị thi công là Tập đoàn Thiên Phu.
Vì thế Dương Thiên Bồi đã giao công trình cao tốc ở Quảng Tây, Quý Châu cho phó giám đốc, toàn tâm dồn vào hạng mục này của Tập đoàn Thương Lãng. Tập đoàn Thiên Phu cũng đã chính thức đồng ý thu mua Công ty Xây dựng số 5 của Thành phố An Đô.
Trình Nhược Lâm rất mẫn cảm nhận ra người đàn ông này đang suy nghĩ đâu đâu. Ánh mắt hắn rất có thần, mặc dù là suy nghĩ nhưng lại làm người ta cuốn hút.
Triệu Quốc Đống cũng ý thức được ánh mắt dò hỏi của Trình Nhược Lâm, hắn có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, tôi suy nghĩ một chuyện.
- Ồ, chuyện gì làm anh suy nghĩ tập trung như vậy?
Trình Nhược Lâm cười nói. Ngồi nói chuyện với người đàn ông này thì cô không thấy áp lực gì, không giống những kẻ khác chỉ nhìn chằm chằm vào cô làm người ta khó chịu.
- Ồ, bí mật, tạm thời không thể nói.
- Hả?
Trình Nhược Lâm có chút kinh ngạc, cô không ngờ đối phương lại nói như vậy.
- tạm thời không thể nói, tức là sau này có thể nói ư? Không phải công việc đó chứ?
- Ừ, không quan hệ gì tới công việc, chuyện riêng của tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, cô có hứng thú với việc riêng của tôi sao, giống như tôi đối với cô vậy.
Nửa câu trước làm Trình Nhược Lâm xấu hổ, nhưng nửa câu sau lại hóa giải ngay. Đối phương không hề che dấu có hứng thú với cô, ánh mắt đầy xâm lược nhìn chằm chằm vào cô, nhưng lại không phải ánh mắt tham lam, dục vọng như người đàn ông khác, mà là sự thưởng thức chân chính, đương nhiên cũng có một tia ham muốn.
Trình Nhược Lâm có chút hờn dỗi liếc nhìn Triệu Quốc Đống. Cô không trả lời vấn đề mà bưng cốc nước lên uống và nhìn ra ngoài.
Người đàn ông này không thuộc về cô. Trình Nhược Lâm có chút buồn bã. Thứ thuộc về cô đã bay theo gió, bây giờ cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, rất nhiều người đàn ông thèm muốn cô, Trình Nhược Lâm không phải không biết, thậm chí có cả lãnh đạo. Đến khi có lời đồn của cô và Triệu Quốc Đống thì mấy vị kia mới tránh ra.
Điều này làm Trình Nhược Lâm vừa buồn bực vừa có chút buồn cười. Chuyện xấu có thể giết người, không ngờ cũng có thể giúp người.
Người đàn ông này không hề e ngại chuyện này sẽ ảnh hưởng tới con đường chính trị của hắn, là do hắn có chỗ dựa mạnh nên không thèm để ý, hay là cảm thấy những cuộc gặp lén lút này làm hắn kích thích nên quên hết mọi việc?
Trình Nhược Lâm không biết mình sao lại nhận lời mời của đối phương. Triệu Quốc Đống chỉ gọi điện, cô không hề suy nghĩ đã lập tức bắt xe khách đến quán café này ngồi đợi.
Có lẽ cảm giác trộm tình làm cô thấy bị kích thích. Cô muốn thay đổi cuộc sống buồn tẻ mấy năm qua.
Tiếng đàn du dương quanh quẩn trong quán, Trình Nhược Lâm cảm nhận được ánh mắt đối phương đã hơi đổi. Cô có chút lo lắng đặt tay lên ghế. Cô hiểu hôm nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng trước đó không phải mình cũng có dự cảm này sao? Nhưng sao mình lại đến đây?
Ánh mắt nóng bỏng của Triệu Quốc Đống như muốn xuyên qua phòng tuyến của Trình Nhược Lâm. Trình Nhược Lâm xấu hổ làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy hưng phấn.
Cảm thấy tình hình của mình không ổn, Trình Nhược Lâm vội vàng tránh ánh mắt đối phương. Cô đổi đề tài sang kinh nghiệm công tác của Triệu Quốc Đống trước đây. Cô đúng là rất tò mò với kinh nghiệm công tác của Triệu Quốc Đống, từ việc hắn học ở trường cảnh sát, đến Công an huyện Giang Khẩu làm việc, đến Ban quản lý Khu Khai Phát, đến Sở Giao thông, đến Hoa Lâm.
Trình Nhược Lâm đổi hướng làm Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ. Người phụ nữ này đúng là quá cảnh giác, thoáng cái đã như con nai bị dọa. Triệu Quốc Đống liền nói qua những kinh nghiệm công tác của mình, từ việc phá án ở Đồn công an, đến thu hút đầu tư ở Ban quản lý Khu Khai Phát. Sau đó nói đến việc mình tới Sở Giao thông và thu hút các tập đoàn Hongkong đến tỉnh An Nguyên, cuối cùng xúc tiến Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế cùng được triển khai.
- Không ngờ anh công tác không lâu mà trải qua nhiều việc như vậy.
Trình Nhược Lâm nói:
- Tại sao công tác của anh lại nhiều thử thách và trải nghiệm như vậy. Sao cuộc sống của chúng tôi lại đơn điệu đến thế?
- Sao, ghen hay là đố kỵ? Không nên quá hâm mộ người khác, đó là vì cô không muốn cảm nhận niềm vui sống, cuộc sống vốn vì con người mà khác nhau.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ cần cô chú tâm đi tìm cảm giác thì sẽ tìm được cuộc sống của mình.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm tim Trình Nhược Lâm đập mạnh, một cảm giác nồng nặc làm cô thấy run lên.
Mặt Trình Nhược Lâm hơi đỏ lên, cô hít sâu một hơi để khống chế trái tim mình bình tĩnh lại. Nhưng cô lại bị ánh mắt nóng bỏng của đối phương khống chế, bao vây lấy.
Trong nháy mắt Triệu Quốc Đống đã nhẹ nhàng nắm được khát vọng và sự e lệ của Trình Nhược Lâm, tay lướt qua bàn mà cầm lấy tay đối phương.
Trình Nhược Lâm há hốc mồm nhìn người đàn ông này, kinh ngạc không nói được gì. Ánh mắt Triệu Quốc Đống từ tóc chuyển xuống mặt, xuống cổ, xuống bộ ngực đầy đặn của cô.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng cầm tay Trình Nhược Lâm, tim cô đập loạn lên, mặc cho Triệu Quốc Đống cầm tay mình. Triệu Quốc Đống dùng tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay đối phương.
Trình Nhược Lâm nhắm mắt lại, cố ngừng thở.
Triệu Quốc Đống cười cười cầm tay đối phương đặt lên mũi mình, nhẹ nhàng ngửi. Trình Nhược Lâm có thể cảm nhận luồng khí nóng của hắn truyền vào cơ thể cô.
Triệu Quốc Đống cười cười nhẹ nhàng hôn lên tay cô, sau đó vẫy nhân viên phục vụ đến thanh toán.
Cầm tay Trình Nhược Lâm, Triệu Quốc Đống đi ra ngoài. Bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, trời lạnh làm Trình Nhược Lâm vô thức muốn dựa vào hắn.
Xe taxi đỗ ngay trước cửa, Triệu Quốc Đống cầm tay đối phương mở cửa xe.
Khách sạn Ninh Thai là khách sạn có điều kiện rất tốt ở Ninh Lăng, chỉ kém khách sạn Ninh Uyển, chẳng qua nó nằm phía đông nam nên khá vắng vẻ. Tập đoàn Thương Lãng có một phòng cố định ở đây, Triệu Quốc Đống có đôi khi lên Ninh Lăng họp về muộn liền tới đây nghỉ.
Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm vào khách sạn Ninh Thai không làm ai chú ý. Nhưng Trình Nhược Lâm lại vô thức kéo áo lên che nửa mặt.
Theo tiếng cửa phòng mở ra, hai người đều trở nên khẩn trương.
Trong bóng tối, Trình Nhược Lâm chỉ thấy đối phương từ sau lưng ôm lấy cô. Cô đang định nói thì đối phương đã kéo khăn quàng cổ của cô ra, hôn lên cổ cô.
Tim cô đập mạnh. Trình Nhược Lâm nhắm mắt lại, thở hổn hển.
Chiếc lưỡi ẩm ướt của đối phương lướt trên tai cô, cuối cùng chuyển động thật nhỏ, một cảm giác lan khắp người cô. Khi tay Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng đưa vào trong áo, cô như bị điện giật. Cô có chút sợ hãi.
Đó là một chiếc áo lót bằng tơ, tay hắn khẽ chạm vào đó làm Trình Nhược Lâm mềm nhũn ra.
Cô cố gắng đẩy đối phương ra nhưng không có chút sức lực nào. Một cảm giác nóng bỏng truyền khắp người cô, làm cô vừa tuyệt vọng vừa khát khao.
Tay đối phương đã bắt đầu vuốt ve hai bên vú đã để yên quá lâu. Trình Nhược Lâm phát hiện chân mình như hết sức lực, chỉ biết dựa vào lòng đối phương. Triệu Quốc Đống đã xoay người cô lại, để cô dựa vào vai hắn. Hắn cảm nhận hai bên ngực cô đang căng tròn nhựa sống. Đôi tay không ngừng vuốt ve nó.
Trình Nhược Lâm không nhịn được nữa, cô ôm chặt cổ Trình Nhược Lâm, dán sát mặt mình vào mặt đối phương.
Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận mặt Trình Nhược Lâm nóng bừng. Cô đang định xoay đầu đi thì môi hắn đã chiếm lấy môi cô.
Cô chỉ thấy một thứ gì đó mạnh mẽ tiến vào miệng cô, làm cô mê đi.
Lưỡi chạm nhau, Triệu Quốc Đống nghe thấy tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Lớn như vậy cô đã bao giờ bị người hôn như thế, chồng cô chỉ nhẹ nhàng hôn mà thôi, nhưng đây là lần đầu được hôn nồng đắm như vậy.
Cô gần như muốn sụp xuống, nếu không phải Triệu Quốc Đống ôm cô, cô tin mình đã nằm xuống tấm thảm.
Triệu Quốc Đống bế bổng cô lên giường, ánh đèn trên đầu giường làm cả phòng sáng lên.
Tiếng điều hòa vang lên làm người ta mê muội, không khí ấm nóng chạy khắp phòng. Triệu Quốc Đống quỳ gối ở mép giường, dán mặt mình vào đó, hắn muốn hút hết sức lực của cô.
Áo ngoài đã sớm được ném xuống thảm, chiếc áo len màu trắng càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.
Trình Nhược Lâm ôm chặt lấy đầu Triệu Quốc Đống vùi vào ngực mình.
Hắn cẩn thận đưa tay ra sau lưng cô, cởi móc áo lót, sau đó ngừng thở chờ đợi cảnh đặc sắc nhất.
Tấm màn đã được kéo lên, đập vào mắt hắn là hai ngọn núi phập phồng, trên đầu v* còn có một vòng lông mờ nhạt.
Một mùi thơm cơ thể ùa tới, hai điểm đỏ hồng run lên, Triệu Quốc Đống dùng lưỡi khẽ liếm lên đó.
Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình tê đi, cảm thấy ngực mình như ngọn núi lửa muốn phun trào. Trong cơn mê loạn cô thấy mình như ngọn nến sắp tan chảy, ngồi cũng không thể, bên dưới đã sớm ướt đẫm hết quần lót, thậm chí còn thấm ra bên ngoài quần.
Trình Nhược Lâm gần như cầu xin hắn tắt đèn giường. Triệu Quốc Đống chỉ dịu dàng bảo cô nhắm mắt lại, làm cho cô tìm cảm giác an toàn trong bóng tối. Cô cuối cùng có thể yên tâm, mặc cho người đàn ông kia nhẹ nhàng cởi áo và quần của cô xuống. Giờ phút này cô như con cá nằm trên thớt.
Căn phòng ấm áp làm Triệu Quốc Đống có thể thoải mái hưởng thụ tình dục. Trình Nhược Lâm bây giờ như một người tiên nữa nằm trước mặt hắn, vòng eo thon nhỏ, bên dưới là đám cỏ và thung lũng đỏ hồng, kết hợp với khuôn mặt đỏ ửng làm người ta muốn điên lên.
Theo hắn đẩy vào, một tiếng động làm người ta điên lên vang vọng, dù là Triệu Quốc Đống hay Trình Nhược Lâm đều không nhịn được mà kêu lên thỏa mãn.
Tiếp xúc da thịt bao phủ cả hai, bên dưới đủ ẩm ướt khiến cho người đàn ông sao có thể chịu được. Triệu Quốc Đống muốn chìm vào trong đó.
Triệu Quốc Đống không ngừng tiến lên, đôi tay di động trên người cô. Trình Nhược Lâm bắt đầu rên rỉ khác hẳn vẻ e lệ lúc trước.
Ngón tay cô bấu chặt vào người Triệu Quốc Đống, sau đó cả người căng cứng, mặt nhăn nhó như ngừng thở, sau đó lại run lên. Chờ đến khi cô hết tiếng rú nho nhỏ, Triệu Quốc Đống có thể nghe thấy tiếng khóc.
Triệu Quốc Đống cố gắng điều chỉnh mình, hắn chỉnh đèn thì thấy cô đã khóc. Hắn dịu dàng đỡ lấy đối phương và hỏi. Trình Nhược Lâm lắc đầu, lí nhí nói:
- Không, em rất thoải mái, em chưa bao giờ được như vậy.
Triệu Quốc Đống lúc này mới thở dài một tiếng, điều chỉnh đèn tối đi.
- Anh yêu em không?
Trong mắt buồn của Trình Nhược Lâm đầy vẻ thỏa mãn.
- Nhìn vào mắt anh, em sẽ thấy câu trả lời.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Triệu Quốc Đống nhìn lại, hai người nhìn thật lâu, không thể tách rời, đến khi cơ thể hai người lại hòa vào nhau.