Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 66




Triệu Quốc Đống trầm ngâm nói:
- Chỉ sợ tầng lớp cao cấp không đủ khiến cho người ta coi trọng thôi. Chẳng chuẩn bị gì cả, đến lúc phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề thì thời cơ cũng mất rồi.

- Ừ, anh cũng nghĩ thế. Lúc này đây xét đến tám nước Châu Phi, bốn nước Nigeria, Angola, Sudan, Cameroon đều có nguồn tài nguyên dầu mỏ tương đối phong phú. Tuy rằng các công ty đa quốc gia của các nước phương Tây cũng đã tiến vào những nước này nhưng xét thấy thế cục ở những nước này cũng không phải là rất ổn định. Hơn nữa, chủ nghĩa thực dân lưu lại sự tổn thương trong lòng dân chúng những nước này. Cho nên đối với chúng ta mà nói, những nước này vẫn còn ý nghĩa rất lớn. Đẩy mạnh hợp tác với bọn họ trên phương diện nguồn năng lượng có thể khiến cho chúng ta có được một con đường khác để tiếp tế nhiên liệu ngoại trừ Trung Đông.
Thái Chánh Dương nhấp một ngụm trà, thanh âm lại trầm thấp:
- Chúng ta cần phải chủ động đi ra, hơn nữa, phải đi ra thật nhiều nơi. Nếu không, bỏ qua cơ hội này thì sau này chúng ta muốn giành được cơ hội hợp tác ở các nước này sẽ càng ngày càng xa vời. Mà các công ty đa quốc gia của phương Tây chắc chắn cũng không trơ mắt nhìn chúng ta mở rộng ở châu Phi đâu.

- Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh! (1)
Triệu Quốc Đống khẽ ngâm nga một câu thơ Đường, sau đó nói:
- Chính phủ khi cân nhắc đến phương thức hợp tác với những quốc gia này nên đa nguyên hóa và làm phong phú hơn. Hiệu quả và lợi ích quá mức có lẽ trong ngắn hạn sẽ thấy hiệu quả rất nhanh, nhưng sau này lại sẽ xuất hiện rất nhiều hiệu ứng phụ. Em cảm thấy nếu muốn giành được hợp tác lâu dài với những quốc gia này, thứ nhất là để hai bên cùng có lợi, thứ hai là cần truyền bá ảnh hưởng của ưu thế văn hóa truyền thống của nước ta đến những quốc gia này. Đây là công tác lâu dài mà gian nan nhất, nhưng lại không thể không làm. Nếu muốn làm cho chúng ta thực sự đứng vững được ở châu Phi, điều này sẽ có thể gia tăng thêm sức mạnh.

Ánh mắt Thái Chánh Dương không kìm nổi mà co rụt lại. Lời nói của Triệu Quốc Đống lại một lần nữa làm cho y có cảm giác rung động và niềm vui bất ngờ khó có thể diễn tả được bằng lời. Ảnh hưởng của sự thâm nhập văn hóa như vừa nói hiện giờ mới chỉ là ở tình trạng thăm dò và tranh luận trong giới lý luận. Nhưng văn hóa giải trí của nước Mỹ không ngừng dùng cách thức truyền bá những bộ phim cổ điển đã thâm nhập trên toàn bộ thế giới và đã làm người ta nhìn thấy rằng hình thái thâm nhập này có ảnh hưởng thật lớn lao.

Giá trị nhân sinh quan và quan điểm thẩm mỹ của cả một thế hệ đều bởi vì một chút thâm nhập văn hóa ngoại lai này mà đã bị ảnh hưởng, và sinh ra cảm giác thân cận với văn hóa Mỹ. Vô hình chung, điều này sẽ đưa đến tác dụng thẩm thấu mà một ngày nào đó không thể nhận thức được, khiến cho con người ta có cảm giác thân thiết với nước Mỹ. Mức độ ảnh hưởng này có khi còn lợi hại nhiều hơn cả kết quả của một cuộc chiến tranh.

Mà theo như lời của Triệu Quốc Đống, tính hiệu quả và lợi ích ngắn hạn của việc hợp tác trước mắt đây cũng là chủ yếu, lâu dần sẽ bổ sung và khắc sâu vào suy nghĩ, chỉ vì món lợi trong một thời gian ngắn mà bỏ qua lợi ích lâu dài của việc hợp tác, xem nhẹ thực lực mềm của văn hóa đối với ảnh hưởng đến một quốc gia. Về mặt này, chính phủ có vẻ đã có chút xem nhẹ rồi.

Bỏ qua những chuyện tiếp xúc mang tới sự không thoải mái, đề tài của Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương lập tức lại sôi nổi hẳn lên.

Bất kể là Quốc Đống đưa ra những ý nghĩ mới mẻ đến thế nào, Thái Chánh Dương cũng đều chứng thực tính khả thi về mặt chính sách của nhà nước. Cuộc tranh luận giữa hai người vô cùng thực tế. Từ việc xây dựng chiến lược dự trữ dầu mỏ đến việc động viên các xí nghiệp nhiên liệu quốc doanh của Trung Quốc triển khai chiến lược phát triển ra bên ngoài. Từ việc ngành công nghiệp năng lượng đang lạc hậu cho đến việc khích lệ các doanh nghiệp tư nhân phát triển quan hệ với các doanh nghiệp ở các nước có sở hữu nguồn năng lượng. Những chính sách này hai người bàn thảo cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng trong khi tranh luận và bàn bạc luôn luôn càng lúc càng đi đến vấn đề tỉ mỉ rõ ràng. Thái Chánh Dương rất thích thông qua biện pháp này trao đổi với Triệu Quốc Đống để đạt tới những quan điểm và ý tưởng có sự khai thác tư duy.

Khi nhận được điện thoại, Lưu Kiều có chút không biết nên khóc hay nên cười. Không ngờ cô em họ lại giao cho mình một nhiệm vụ như vậy.

- Như thế không tốt đâu. Em làm thế không bằng cứ trực tiếp quay về với đối phương còn hơn. Việc gì mà phải làm ra những chuyện như thế?

- Tứ tỷ, trong nhà thúc giục gấp gáp. Nghe nói tên này được người chuyên môn từ bên ngoài đến Bắc Kinh giới thiệu là tuổi trẻ tuấn kiệt, là ngôi sao mới trên quan trường, nhất định bắt em phải đến. Nghe nói đây là Nhị ca giới thiệu đấy. Anh ấy đã lên tiếng thì em không đi không được. Anh ấy phải giúp em xin phép, đúng thực là em không đi ra được nhưng lại không muốn để anh ấy biết. Chị thay em đến đó xem là tên này là như thế nào, cũng để cho hắn biết khó mà lui.

Ở một sân huấn luyện ở đầu kia bãi đất hoang, cô gái với thao tác thuần thục cầm khẩu súng lục xung phong lên. Từ nâng súng, nghiêng người, lại đến nheo mắt nhắm, xoay người rồi đứng im tại chỗ, hành động liền mạch lưu loát.

Người thanh niên đang khoanh tay đứng ở xa xa đưa tay ra dấu V tỏ ý hài lòng.

- Cả ngày em bận cái gì hử? Người gì mà bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Công tác ở châu Phi của bọn em thực sự là bận rộn như thế à?
Lưu Kiều cũng mơ hồ cảm thấy cô em họ từ khi còn nhỏ đến giờ vẫn có quan hệ thân thiết với mình này hình như không giống như làm công tác của nhân viên Bộ Ngoại giao bình thường. Luôn có một cảm giác nói không nên lời, nhất là khi có người ngoài ở đây thì đằng sau sự nho nhã lễ độ chính là sự cảnh giác và thâm trầm. Chỉ có cô vốn từ trước đến giờ cùng sống với nó mới có thể ngẫu nhiên cảm thấy điều này.

Mọi người ở Lưu gia đều là như thế. Dù là nam nữ hay già trẻ, không cần thắp đèn vẫn sáng choang. Nghĩ vậy, Lưu Kiều liền lắc đầu.

- Chị, em thật sự có việc bận, không ở Bắc Kinh mà. Chị coi như là đi xem giúp em một lần đi.
Giọng nói trong điện thoại của bên kia trở nên có chút mơ hồ.

- Được rồi, em gác máy đây. Có chuyện gì thì tầm hơn hai giờ em mở điện thoại rồi nói sau nhé.

Lưu Kiều thở dài một hơi, ngắt điện thoại, đưa tay nhìn nhìn đồng hồ, đi ra khỏi văn phòng, bảo lái xe lấy xe ra.

Không cần phải hỏi, chắc chắn đây lại là là một kẻ thích thấy người sang bắt quàng làm họ rồi. Không biết là lại một nhân viên nhà nước quèn nào, mưu đồ dựa vào cửa nhà Lưu gia này đây. Nghĩ đến đó cô cũng thành ra phiền lòng. Bản thân mình mà lại chẳng phải là như thế ư? Lúc trước những lời thề non hẹn biển cũng như ánh sang hoa mỹ dần dần tan đi. Tất cả lại đều như tảng đá sau khi cơn sóng triều lui xuống, hiện ra sự chân thật lạnh như băng, làm cho người ta mỗi khi nhớ tới đều cứ như có con độc xà chiếm giữ trong lòng. Cứ như thế mà khó chịu.

Chỉ có điều các nhà đều có một bản kinh khó đọc (nhà ai cũng có chuyện khó nói). Chú ba trong nhà cũng như thế. Daisily đã hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên là nhoáng một cái lại là tuổi thanh xuân tươi đẹp sẽ trôi qua. Mà nó cũng chưa từng che giấu sự xem thường và lãnh đạm đối với đàn ông. Mọi người trong nhà thậm chí còn lo lắng nó có khuynh hướng đồng tính luyến ái. Nhưng Lưu Kiều biết, Daisily không phải loại người có bệnh như thế. Chỉ có điều, ảnh hưởng từ gia đình và hoàn cảnh cuộc sống làm cho nó có vẻ quá đáng như thế thôi, khiến cho nó cảm thấy hoàn toàn không thể để cho một thứ gông xiềng mang tên hôn nhân và gia đình trói buộc trên đầu mình được.

Câu lạc bộ Bách Tuyển Văn Thải, địa điểm chọn ở nơi này, Lưu Kiều cười cười, thế chẳng phải là cố ý trêu chọc người ta sao? Tuy nhiên cô vẫn phải đi một chuyến. Nếu đã đáp ứng với Daisily rồi thì nên làm tròn trách nhiệm.

Triệu Quốc Đống quả thực là rất cáu. Trước giờ hắn chưa từng nghe nói đến cái Câu lạc bộ chó má gì mà Bách tuyển Văn thải cả. Mà Thái Chánh Dương cũng không có giới thiệu dư thừa với hắn. Cho nên hắn cứ như thế mơ mơ tỉnh tỉnh đi vào câu lạc bộ ở Quảng trường Đông Hoàn.

Sau khi đến đây mới biết được câu lạc bộ này không phải là mở ra vì hội viên. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống nổi trận lôi đình. Thế này chẳng phải rõ ràng là trêu chọc mình hay sao? Rất hiển nhiên, đối phương là muốn dùng phương thức này để từ chối khéo mình đây. Triệu Quốc Đống rất muốn phủi đít đi luôn, nhưng nghĩ trước nghĩ sau, lại vẫn kiên trì đăng ký làm hội viên. Hơn mười ngàn tệ phí gia nhập và phí thường niên khiến hắn cảm thấy lần tương thân này có phải là vừa không thực tế mà lại còn có vẻ là coi tiền như rác. Tiền thì không nói làm gì. Nhưng đối phương rõ ràng là coi mình như thằng ngốc mà đùa đây. Hơn nữa, lại còn muốn vùi dập mình thành kẻ bất nghĩa. Nói không chừng đối phương đang ngồi ngay ở một cái góc nào đó mà chờ. Chỉ cần đến lúc đó mình không tới thì tất cả trách nhiệm là quy về mình hết.

Nửa tiếng, Triệu Quốc Đống tự xác định thời gian cho mình. Nếu nửa tiếng đồng hồ mà không có động tĩnh gì thì như thế coi như nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành. Ngẫm lại xem đêm nay nên làm cái gì?

Phải đến sáng mai thì Phòng Tử Toàn mới có thể đến Bắc Kinh được. Thế hôm nay thì sao giờ? Triệu Quốc Đống suy nghĩ. Ừ, điện thoại của Khấu Linh thì mình vẫn còn có chút ấn tượng. Bạn học cũ đã đến Bắc Kinh, đến một quán bar nào đó ngồi tâm sự buôn chuyện có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.

Ngồi trong gian phòng tràn ngập các áng văn chương, Triệu Quốc Đống tiện tay cầm quyển Walden của Henry David Thoreau (2) lên xem. Quyển sách này hắn đã từng xem qua hồi còn đi học, nhưng không hiểu được ý tứ sâu sắc. Bây giờ thoạt nhìn lại còn có một chút ý nghĩa. Tựa như một dòng nước mát lành, Triệu Quốc Đống chậm rãi đắm chìm trong miêu tả về lý tưởng kia của Henry David Thoreau.

Khi Lưu Kiều đến Đông Hoàn, vừa lúc là thời gian giải lao, đi loanh quanh một vòng trong gian đọc sách thì đã tập trung chú ý đến một số người có khả năng là đối tượng. Nhưng rất nhanh cô đã loại trừ một người trong số đó. Miêu tả tuổi tác và quần áo thì tương đương, nhưng trên người kia dày đặc khí tức của thành phần trí thức văn nhân, hoàn toàn khác biệt với cái vẻ nhân viên nhà nước quèn.

Chỉ còn lại có hai đối tượng. Một người đang vùi đầu đọc sách, dường như hồn nhiên không biết đến mọi thứ xung quanh. Một người thì đang tùy tiện xem quyển Nước Mỹ Ngày Nay bằng tiếng Anh. Lưu Kiều lập tức loại trừ người sau. Một nhân viên nhà nước nhỏ bé chắc hẳn là không có năng lực đọc tiếng Anh được như thế. Như vậy thì chỉ có người trước thôi.

Đối phương cũng không chú ý gì đến thế giới xung quanh cả, cũng không quá giống vẻ đến để tiếp xúc thân cận, cũng không giống như là có vẻ gì đó là cố ý khoe khoang bộ dạng nhiệt tình hiếu học và học thức uyên thâm của bản thân. Xã hội bây giờ tuyệt không hoan nghênh chiêu bài ấy.

Walden ư? Từ bên cạnh, Lưu Kiều liếc mắt nhìn qua gáy sách trong tay đối phương. Nhìn không ra người này còn có chút nhã ý, lại thích tác phẩm thể loại này. Chẳng lẽ là tuổi còn trẻ mà đã lăn đi lăn lại trong chính trường đến nỗi cảm thấy sức cùng lực kiệt, muốn tìm kiếm sự an bình trong nội tâm?

Tuy rằng về cơ bản Lưu Kiều có thể xác định được đối phương, nhưng xuất phát từ sự an toàn thì vẫn cứ nên lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại. Dặn văn phòng gọi một dãy số, chỉ bảo hai câu thì quả nhiên đối phương đã lấy điện thoại ra rất nhanh. Lưu Kiều lập tức dập máy di động lại.

Triệu Quốc Đống không hiểu ra sao hết, nhìn nhìn cái điện thoại. Đầu năm nay làm sao mà lắm chuyện thế này, động cái gì là đen đủi cái đó. Uống nước cũng dắt răng, đến điện thoại cũng vô duyên vô cớ đổ chuông, gọi lại mà không ngờ vẫn máy bận.

Trong nháy mắt Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên, Lưu Kiều liền cảm thấy có chút quen quen. Mấy giây sau, cô lập tức nhận ra người thanh niên trước mặt.

Cô cố gắng nhớ lại, người này từng đưa cho mình một cái danh thiếp. Nhưng lúc mình sắp xếp lại tài liệu đã để danh thiếp của người này vào trong đống tư liệu không quan trọng. Hình như là Chủ tịch huyện ở một huyện nào đó của tỉnh An Nguyên. Anh ta lại chính là loại quan liêu thấy người sang bắt quàng làm họ thế này ư?

Chú thích (1):
Đây là hai câu trong bài Xuân dạ hỉ vũ:
Nguyên gốc:
好雨知时节,当春乃发生。
随风潜入夜,润物细无声。
野径云俱黑,江船火独明。
晓看红湿处,花重锦官城。

Dịch nghĩa:
Đêm xuân mừng mưa

Mưa lành biết được tiết trời
Đang lúc xuân về mà phát sinh ra
Theo gió hây hẩy vào đêm tối
Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Đường quê đầy mây âm u
Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm
Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan

Dịch thơ – bản dịch của Nguyễn Minh:
Mưa lành cũng biết lựa lòng trời
Nhằm lúc xuân về nước mới rơi
Đêm tối âm thầm theo gió tới
Thấm nhuần vạn vật lặng không lời
Đường quê mây kéo đen u ám
Ánh lửa trên thuyền đậu lẻ loi
Năng sớm chiếu hồng cảnh vật ướt
Cẩm Quan thành ngập những hoa tươi.

2. Tác phẩm Walden của Henry David Thoreau là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của người Mỹ. Xuất bản năm 185, kể lại khoảng thời gian sau khi Thoreau tốt nghiệp Đại học danh tiếng thế giới - Đại học Harvard, ông đã chọn cho mình con đường khác biệt hoàn toàn với các bạn học. Tháng 3-1845, Henry D.Thoreau một thân một mình với cây rìu mượn được bỏ vào khu núi rừng bên cạnh hồ Walden - nơi không có người cư trú, tự đốn cây và dựng một cái cốc bên hồ. Hơn hai năm sống cạnh bờ hồ hoang vắng này, Henry D.Thoreau đã tự nuôi sống mình bằng cách trồng đậu, khoai tây, củ cải, ngô chung quanh cốc của mình. Ông cho rằng ông đã tìm ra một lối sống lý tưởng từ sau khi sống ở nơi này.

Hồ Walden không chỉ là nơi dừng chân mà còn là quê hương tinh thần của Henry D.Thoreau. Nơi đây ông có thời gian để quan sát, lắng nghe, cảm thụ và trầm tư, "nơi đây ông cất giữ một trân châu và mài dũa nó cho đến khi hoàn mỹ". Chính vì thế Walden được đánh giá là một quyển sách trí tuệ mang lại sự yên tĩng cho tâm hồn người đọc.

Có nhiều người cho rằng ông yếm thế, thích cuộc sống cô độc nhưng thật sự đến với hồ Walden không phải là ông xa lánh thế gian này, không phải là ẩn cư, ông đã có một cuộc sống rất vị nhân sinh . Đã từng đề xướng ra tư tưởng "công dân bất phục tùng", phản đối chế độ đương thời của Mỹ, phản đối chiến lược của Mỹ đối với Mexiico.

Henry D.Thoreau với quyển Hồ Walden đã đạt được tư tưởng triết học thuộc chủ nghĩa tiên nghiệm, tác phẩm còn là một kim chỉ nam dẫn dắt con người tìm đến được sự an bình, thanh thản trong lòng, xóa tan mọi muộn phiền của cuộc sống.