- Quốc Đống, nghe nói quan hệ giữa cậu với lão Nghiêm không tốt lắm hả?
Lưu Triệu Quốc vừa ăn cơm vừa nói, thời tiết bên ngoài không tốt lắm, lúc này mấy người đã lựa chọn tụ hội trong một căn phòng có điều kiện tương đối tốt thuộc khách sạn 4 sao, bên trong ngoài một gian chơi bài thì còn có một phòng hát Karaoke để mọi người có thể cùng vui vẻ hưởng thụ tự do tự tại ở bên trong.
Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương ngồi cạnh nhau luận bàn về kỹ thuật chơi cờ, lấy lời Triệu Quốc Đống mà nói thì nước cờ của cả hai người đều dở ẹc, nước đi đều bấu véo nhau nên chỉ xem ai phạm sai lầm ít hơn thôi.
- Ồ? Ai nói vậy? Không phải là bí thư Nghiêm đó chứ?
Tính cách của Triệu Quốc Đống rất thẳng thắn, từ sau lần đối kháng về vị trí trưởng công an huyện thì về cơ bản là Nghiêm Lập Dân đều không đến Hoa Lâm, ngay cả thời điểm mình không ở đó thì công an huyện Hoa Lâm cũng không thể gia tăng danh tiếng nghiệp vụ trong thành phố được. Lấy lời Trần Lôi nói thì chỉ tiêu chủ yếu của Hoa Lâm đều không có vấn đề, vấn đề là lãnh đạo thành phố có cái nhìn, nếu muốn hục hặc anh thì rất dễ dàng.
- Cậu đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo trước mặt tôi, Nghiêm Lập Dân đến chỗ tôi không hề nói về cậu nửa chữ nhưng tôi biết giữa hai người có vấn đề. Quốc Đống, bây giờ cậu vẫn chỉ là chủ tịch huyện, các ban ngành trên thành phố yêu cầu rất nhiều chuyện, đừng nên cạnh tranh với Nghiêm Lập Dân, có thể nhẫn nhịn thì nhân, có thể nhường thì nhường, tốt nhất là không nên đối kháng trực tiếp với hắn. Dù sao hắn cũng là thường vụ, chỉ cần hắn nói đôi ba câu trên hội nghị thường vụ thì sẽ tạo thành ấn tượng với lãnh đạo chủ yếu, lúc đó thì không ít công tác của cậu sẽ thành không công.
Lưu Triệu Quốc liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái:
- Đương nhiên tôi cũng không bắt cậu thối lui mà không có nguyên tắc, có chuyện thì cần thối lui nhưng có chuyện thì phải kiên trì, biết kiềm chế thế nào cho thích hợp thì chắc cậu hiểu chứ.
- Lưu ca, không phải em không muốn quan hệ tốt với hắn mà vì hắn không cho em cơ hội.
Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng:
- Chỉ có mỗi chuyện trưởng công an huyện là không thoải mái, chẳng qua hiện giờ em cũng kiên quyết việc này. Nếu như vấn đề chọn người làm trưởng công an huyện mà huyện cũng không có quyền lên tiếng thì trách nhiệm và quyền lợi của huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện không hoàn chỉnh, công an huyện không phải là phân cục, nó có tính độc lập của riêng mình.
- Quốc Đống, cậu nói lời này trước mặt bí thư chính pháp ủy kiêm giám đốc công an thành phố An Đô như tôi chẳng phải là mỉa mai phương thức công tác của tôi à? Tăng cường công tác chính pháp nhất là công tác công an đều do thành phố lên kế hoạch tổng thể, có thể tránh các thế lực gây ảnh hưởng rắc rối phức tạp cho địa phương, điều này rất hữu ích trong việc trợ giúp trị an xã hội địa phương, vậy văn phòng cậu lại chống lại?
Lưu Triệu Quốc ăn xong liền buông bát, cười dài nói:
- Nếu mà cậu làm vậy ở trong khu vực An Đô thì tôi sẽ phê bình cậu trên hội nghị thường vụ thị ủy mà không hề khách khí.
- Ha ha, Lưu ca, nguyên tắc công tác công an là "kết hợp các nhóm nhỏ, lấy tập thể làm chủ", công an huyện cũng là một cơ cấu trọng yếu để tạo thành ủy ban nhân dân huyện, nếu huyện mất quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm trưởng công an huyện thì cũng chẳng khác nào xóa cái "tập thể làm chủ" rồi.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói:
- Cho dù anh có loại bỏ em thì em cũng sẽ kiên trì với nguyên tắc này chứ nói chi là phê bình. Không khuất phục quyền thế, không để phú quý mê hoặc, đây mới gọi là đại trượng phu.
- Cậu là đồ con khỉ! Cậu thì liên quan quái gì đến không phục quyền thế chứ?
Lưu Triệu Quốc cười mắng:
- Cậu đừng có tưởng có chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm nhé, dù sao cũng phải có một số việc cũng phải để trong tay người khác, cậu đừng có làm loạn.
- Ha ha, Lưu ca, em rất có bổn phận mà, huống chi đây cũng không phải thù hận không đội trời chung gì cả, chỉ là không nhất trí về quan điểm công tác mà thôi, bí thư Nghiêm đại nhân đại lượng, hắn cũng sẽ không so đo với em về chuyện này.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Có những khi thù hận không đội trời chung lại thường thường bắt đầu từ những hiềm khích tưởng chừng rất nhỏ đó.
Lưu Triệu Quốc nhắc nhở đầy ẩn ý.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra một lúc rồi gật gật đầu:
- Lưu ca, em hiểu rồi, chỉ là có những lúc emnhư người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Quan trường chính là giang hồ, thậm chí còn ác hơn, con người ta muốn phiêu du trong giang hồ thì sao có thể không rút đao, kiếm? Họ chỉ mong suy giảm yếu hại cho bản thân mà thôi.
- Trước đại hội đảng 15, vấn đề nhân sự bên trên chắc là không có thay đổi gì quá lớn, nhưng dư luận bên dưới thì lại giao phong kịch liệt, phương hướng cải cách cuối cùng sẽ đi tới đâu, kinh tế tư doanh rốt cuộc sẽ là hoạt thủy hay họa thủy. Hiện tại mặc dù tranh luận gay gắt nhưng phương hướng chủ yếu vẫn là kiên trì theo tinh thần bài phát biểu của Đặng Tiểu Bình khi đi thị sát phía Nam năm 92, nhưng không thể bỏ qua một nhóm người vẫn đang có thái độ hoài nghi cải cách sẽ làm lung lay tính chất cơ bản xã hội chủ nghĩa của quốc gia chúng ta.
Liễu Đạo Nguyên nhấp một ngụm trà, ánh mắt có chút mơ màng.
- Hừ, xem ra cây muốn lặng mà gió chẳng dừng đây, tư tưởng này không chỉ lan tràn ở địa phương mà ở Bắc Kinh chẳng phải cũng có sao? Thể chế kinh tế tư nhân đã trở thành chỗ dựa kinh tế cho giai cấp chính trị tư sản mới, quốc gia chúng ta còn xa mới giải quyết được vấn đề xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa thì ai là người chiến thắng. Dùng hình thức đầu tư cổ phần để cải tạo các xí nghiệp công hữu xã hội chủ nghĩa thành tư hữu hóa, một loạt những lời bàn như vậy có thể nghe thấy ở khắp nơi. Những người này đều là do bản thân họ không tìm được phương pháp thích hợp để giải quyết vấn đề và khó khăn gặp phải trước mắt của quốc gia, đã thế họ lại dùng cách chỉ trích và kích động cho tới chống đối thăm dò cải cách, tư tưởng cứng nhắc đã trở thành thâm căn cố đế trong đầu bọn họ. Nhưng không thể phủ nhận bọn họ cũng đang rất có tầm ảnh hưởng, bọn họ đang muốn tạo thế trước đại hội đảng 15 hòng giành được một ít chú ý khi tham gia đại hội.
Thái Chánh Dương cũng gật gật đầu, các loại quan điểm này đang ngấm ngầm đả kích lẫn nhau trong các cơ quan trung ương, mặc dù đều ngắn ngủi nhưng mức độ nóng bỏng khiến người ta vẫn cảm nhận được sự kịch liệt.
- Mục tiêu chủ công vẫn là kinh tế tư nhân.
Liễu Đạo Nguyên hỏi luôn.
- Không có mục tiêu chủ công nào thì sao phát huy được tác dụng nào?
Thái Chánh Dương khẽ cười một tiếng:
- Tôi thấy nếu không phải đến lúc tổ chức đại hội Đảng 15 thì trung ương nhất định sẽ tỏ thái độ, nếu không những ngôn luận này sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến đại hội đảng 15.
- Ừ, tôi cũng thấy như vậy, hiện giờ còn có một năm nữa là tới đại hội đảng 15, quốc gia đang ở trong thời kỳ mấu chốt để phát triển, không có khả năng lâu như vậy rồi mà không có người nào tỏ thái độ rõ ràng. Theo tôi thì chẳng những phải đánh lại những ngôn luận này mà còn nên đáp trả trực diện mới đúng lý hợp tình!
Liễu Đạo Nguyên gật đầu thật mạnh.
Triệu Quốc Đống ngồi ở bên lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của hai người, rất hiển nhiên về điểm này thì sự nhất trí hoàn toàn của hai người đều đại biểu cho lực lượng của đôi bên, không thể dễ dàng tha thứ đối với những kẻ muốn chuyển hướng cải cách.
- Phải có cảnh giác nhưng chủ yếu là phòng ngừa "tả" (ND: Theo mình hiểu thì ở đây có nghĩa là "mặt trái") như lời Chủ tịch Mao nói, em cảm thấy thời nay ý nghĩa hiện thực vẫn còn sâu sắc như cũ.
Triệu Quốc Đống nói.
Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên cùng liếc nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu, Liễu Đạo Nguyên nói:
- Quốc Đống, xem ra cậu cũng có nhận thức riêng?
- Không có, em chỉ nghe mọi người đàm luận nên nói theo cảm xúc mà thôi, cải cách và mở cửa chính là thử nghiệm từng bước trước khi dùng, không có kinh nghiệm nào để làm theo nên khó tránh khỏi xung đột quan điểm, cũng khó tránh khỏi một số ít đi đường vòng, điều này có thể hiểu được. Nhưng nếu muốn mượn chuyến xe này để mở lịch sử thì nhất định phải có một lá cờ tiên phong đi trước chiến đấu, Thái ca, Liễu ca, em cảm thấy đại thế cải cách mở cửa không phải là chuyện một cá nhân hay một tập hợp người nào đó có thể nghịch chuyển, đây là nguyện vọng của toàn dân. Muốn dân chúng trở lại thời đại thiếu thốn vật chất, tinh thần buồn tẻ như trước kia thì chính là bơi ngược dòng thủy triều, chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Triệu Quốc Đống biết rõ lịch sử đã chứng minh hết thảy đều này, trong giấc mơ của mình cũng chứng minh như tế.
- Em cảm thấy hai vị đại ca đừng ngại bày tỏ thái độ cầm cờ tiên phong về vấn đề này, nhất là bày tỏ tham gia trên một số báo, tạp chí Đảng, hãy mạnh dạn lên.
Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên đều thầm giật mình, chiêu này của Quốc Đống rất hung mãnh, không sai, nếu như chọn mấy loại báo Đảng hay tạp chí Đảng như Cầu thị, nhân dân nhật báo để phát biểu bày tỏ quan điểm thì chắc chắn sẽ trở thành một tấm bia để cho mọi người nổ súng, rơi vào trong vũng bùn này thì có ý nghĩa gì không? Thấy cả hai người đều lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, Triệu Quốc Đống mới cười quỷ dị nói:
- Vừa rồi em chỉ nói giỡn mà thôi, bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để bày tỏ thái độ đáng giá, nhưng có một điểm có thể rõ ràng, đó chính là đại thế thì không thể nghịch! Thái ca và Liễu ca cũng có thể cứ đi theo con đường của mình, cần làm gì thì làm, còn trong một số trường hợp thì cũng có thể công khai bày tỏ quan điểm, như vậy tư tưởng của cấp dưới cũng sẽ được thống nhất, nhất là Liễu ca bây giờ là Bí thư thị ủy Kiềm Dương thì càng cần phải như thế.
Lời của Triệu Quốc Đống khiến Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên mất hẳn hứng thú tranh luận vấn đề cụ thể, hai người đều nghĩ xem nên thông qua phương thức nào để diễn tả quan điểm của mình sau này. Thông qua báo Đảng để bày tỏ thái độ thì chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý của giới thượng tầng, sẽ có tác dụng nhất định cho sự phát triển trong tương lai, nhưng điều này cũng không thể tránh khỏi sẽ chịu sự công kích của thế lực thủ cựu. Ưu điểm và khuyết điểm đã rõ, có thể ảnh hưởng tới công tác bản thân hay không thì một lời khó mà nói rõ.
Triệu Quốc Đống cũng biết thân phận hiện giờ của hai người này khác nhau cho nên khi xử lý bất cứ chuyện gì cũng đều cần phải nghĩ kỹ rồi mới làm, lợi và hại đến đâu, hiệu ứng ngắn hạn hay ảnh hưởng lâu dài, phản ứng của dư luận và cảm nhận thượng tầng, nhiều điều này đều cần bọn họ suy xét chứ không thể đột nhiên quyết định được.
Năm 97 nhất định sẽ trở thành một năm sáng rực rỡ trong lịch sử, đối với quốc gia hay mình thì cũng vậy, Triệu Quốc Đống cũng lặng lẽ nghĩ.
Trên thế giới này mình đã đi tới được bước này thì hiển nhiên không thể uổng phí trời xanh đã ban cho mình, ngay như hiện giờ mình còn chưa thể bắt kịp với mấy vị huynh trưởng này, tuy nói mình còn trẻ nhưng thời gian chỉ một loáng là trôi qua, cơ hội cũng sẽ lướt qua, chỉ có cách đứng càng cao thì mới có thể phát huy những hiểu biết từ giấc mơ lớn hơn nữa. Đối với những thứ tự nhiên không thể thay đổi thì không cần phải nói nhưng nếu mình có năng lực để cải biến thì vì sao không làm chứ?
Ngay cả khi mình làm không được thì mình hoàn toàn có thể thông qua ảnh hưởng đến người nào đó có thể làm được việc này, nói thí dụ như ảnh hưởng tới Thái Chánh Dương, Lôi Hướng Đông, Liễu Đạo Nguyên, Hùng Chính Lâm...để quan điểm và ý nghĩ của bọn họ ảnh hưởng tới thượng tầng, đồng thời cũng có thể làm cho mình đạt được một không gian phát triển tốt, để tương lai mình có thể nỗ lực tự tay thay đổi tất cả.