Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 31-32




Mùa đông Hoa Lâm không quá lạnh, không dù không bằng Tân Châu phía nam nhưng so sánh với Thông Thành phía bắc thì vẫn ấm hơn nhiều. Chẳng qua ở vùng miền núi thì cũng có thời gian xuống dưới 0 độ.

La Đại Hải và Triệu Quốc Đống chạy trên đường Tân Bình, các hộ lúc này đều đang ngồi trong nhà xem cầu truyền hình.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã gần 11h, theo lý thì cũng đã tới rồi chứ nhỉ. Hai người ngồi trong xe Santana2000 mới tinh, điều hòa cũng bật nhưng vẫn không quá thoải mái. La Đại Hải đang không ngừng châm thuốc hút, điều này càng làm Triệu Quốc Đống thêm buồn bực.
- Bí thư La, tôi xuống trước, nếu không mấy người Bí thư Kỳ đến ngay gần mà chúng ta còn không biết.

- Đâu nhanh như vậy chứ? Lãnh đạo sao lại thích trò này chứ? Đây là hủ tục phong kiến, còn muốn người đi cùng là sao?
La Đại Hải có chút buồn bực nói:
- Cuối năm cả nhà đoàn tụ lại bị bọn họ phá hỏng.

- Ha ha, Bí thư La không nên nói như vậy, đây chính là theo đuổi một vấn đề để có chỗ dựa về mặt tâm hồn, không thể nói là mê tín. Con người thắp hương cũng không phải là mong tâm linh được yên ổn, để thần phật chú ý ban thưởng cho y sao, người khác cũng vậy mà. Đây là an ủi về tâm linh, tâm trạng tốt thì làm việc gì cũng thuận.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ là Đạo trưởng Minh Hư của Kỳ Lân Quan có chút không vui mấy. Nén hương đầu tiên của năm nghe nói có người trả giá 50 ngàn, ha ha, chuyện tốt cũng bị chúng ta phá vỡ.

- Hả? Quốc Đống, cậu nói gì? Một nén hương mà chục ngàn sao?
La Đại Hải có chút giật mình nói:
- Có chuyện này sao?

- Ha ha, Bí thư La chưa nghe thấy sao? Năm ngoái khi Kỳ Lân Quan chính thức được công nhận, nén hương đầu tiên đã là 10 ngàn. Sau đó khu du lịch đi vào kinh doanh, danh tiếng của Kỳ Lân Quan tăng mạnh, nén hương đầu tiên còn không tăng lên sao. 50 ngàn theo tôi vẫn còn rẻ, tôi nghĩ phải lên 100 ngàn.
Triệu Quốc Đống chép miệng nói:
- Tôi đang cân nhắc thu nhập này có phải là thu nhập đen không, có phải nên để bên Chi cục Thuế nghĩ xem làm như thế nào để thu không?

La Đại Hải dù như thế nào cũng không nghĩ có việc mệt nhọc này. Nhưng y suy nghĩ một chút thấy ngay cả Bí thư Kỳ và người Bắc Kinh tới đây thì không có gì là lạ. Chẳng qua khoản tiền 50 ngàn cho lần thắp hương đầu tiên làm y không quá quen.

Triệu Quốc Đống chui vào trong xe, gió bên ngoài đúng là rất lạnh.

Nghe nói có một vị Phó bí thư nào đó muốn tới thắp nén hương đầu tiên, Kỳ Dư Hồng liền vội vàng gọi điện cho La Đại Hải bố trí, chuyện này tất nhiên rơi vào đầu Triệu Quốc Đống. Đạo trưởng Minh Hư bây giờ sống rất nhàn hạ, hắn đi lên thấy Đạo trưởng Minh Hư dùng Motorola 328 loại mới ra thị trường. Kỳ Lân Quan đã được chỉnh trang lại một lượt, nó trông như lâm viên Giang Nam làm Triệu Quốc Đống phải than thở. Người này xem ra dựa vào việc khu du lịch hoạt động mà kiếm được không ít. Ngay cả các đạo sĩ cũng có nhiều hơn, có nhiều tên có điện thoại di động, mặt mày sáng rực.

Triệu Quốc Đống tự mình ra mặt, Đạo trưởng Minh Hư dù không muốn nhưng cũng không dám làm mất lòng quan phụ mẫu mà. Hơn nữa thủ tục để Kỳ Lân Quan được công nhận và khu du lịch đi vào hoạt động do một tay Triệu Quốc Đống làm ra. Đạo trưởng Minh Hư ngoài việc than thở ra thì đành phải cắn răng đáp ứng.

Mấy ngọn đèn sáng choang chiếu xuyên màn đêm. Xe đầu tiên là xe Audi, phía sau còn có mấy chiếc xe. Đi đầu thì ai cũng biết là xe của Kỳ Dư Hồng. Biển AnV-0009 là quá quen thuộc với La Đại Hải và Triệu Quốc Đống. Phía sau là hai xe việt dã, biển An0, vừa nhìn là xe của cơ quan trực thuộc tỉnh.

La Đại Hải và Triệu Quốc Đống vội vàng đi lên chào, Kỳ Dư Hồng cũng không nói nhiều chỉ bảo hai người đi trước dẫn đường, hai người liền vào xe Santana mà đi thẳng tới Kỳ Lân Quan.

Đến gần Kỳ Lân Quan mới phát hiện lực lượng cảnh sát bố trí trước đó là rất sáng suốt. Mặc dù không đến mức quá tấp nập nhưng trên đường cũng nối liền không dứt, tất nhiên đây đều là người muốn tới Kỳ Lân Quan. Bọn họ không hy vọng xa vời bỏ tiền được thắp nén hương đầu nhưng cũng có thể tìm vị bồ tát nào đó mà bái lễ, thắp vài nén hương phù hộ nhà mình bình an.

Các lãnh đạo thực ra không thích cảm giác bị vây quanh khi mình làm việc riêng, nhất là ở trường hợp như thế này. Vì thế các lãnh đạo đi trước, Kỳ Dư Hồng đi chậm vài bước, La Đại Hải và Triệu Quốc Đống biết ý đi hai bên.

- Quốc Đống, đêm 30 mà còn không để hai người nghỉ ngơi, đúng là tôi hơi xấu hổ.

- Ha ha, Bí thư Kỳ, ngài không phải cũng như vậy sao? Ngài cũng tới thì chúng tôi dám ở nhà sao?

La Đại Hải cười ha hả nói.

- Ôi, lãnh đạo vậy mà tin cái này. Tin thì linh, không tin thì không linh, những lời này cũng đúng. Tôi là người vế sau, chẳng qua lãnh đạo tỉnh đã bố trí, tôi chỉ có thể đi theo.
Kỳ Dư Hồng không cho là đúng mà nói.

- Bí thư Kỳ, như vậy cũng tốt mà. Nếu không Bí thư Kỳ cũng không có cơ hội tới đạo quán nổi tiếng nhất Hoa Lâm, thậm chí cả khu vực An Đông mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, nghe nói Kỳ Lân Quan này có không ít khách thập phương bên Hồ Nam sang dâng hươngg phải không?
Kỳ Dư Hồng chắp tay sau lưng nhì tò mò nhìn đoàn người không ngừng tiến vào Kỳ Lân Quan.

- Đúng thế, Kỳ Lân Quan này nghe nói nổi tiếng từ thời Tống. Bây giờ không chỉ có Hồ Nam mà Hồ Bắc Quý Châu, Quảng Tây cũng có khách hành hương tới dâng hương. Hơn nữa phần lớn đều là khách hành hương tới đây nhiều năm, có nhiều người tới ở mười ngày, nửa tháng mới đi.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, xem ra cũng có chút lịch sử, bảo sao khách hành hương chịu khó đi xa như vậy.
Kỳ Dư Hồng gật đầu nói:
- Lão La, Quốc Đống, vừa nãy khi ngang qua huyện thành thì thấy việc cải tạo thành cũ đang tiến hành rất nhanh, cầu cũng sắp nối liền rồi chứ?

- Đúng thế, Bí thư Kỳ, cầu và đại lộ Quế Khê sẽ được thông cùng lúc, như vậy là có thể thông xe, có lẽ vào đợt thành lập Đảng, coi như quà mừng lễ kỷ niệm 76 năm của Đảng. Đến lúc đó còn xin mời Bí thư Kỳ đến tham gia.
La Đại Hải vui mừng ra mặt mà nói.

- Được, đây là việc tốt, tôi nhất định sẽ tham ra.
Kỳ Dư Hồng vui vẻ nói:
- Nhanh như vậy đã xây dựng xong thì tôi cũng có chút ngạc nhiên. Trong hội nghị thường vụ Thị ủy tôi đã nói kinh tế Hoa Lâm vẫn luôn nằm trong top 3 từ dưới lên của Ninh Lăng, tại sao chỉ trong hai năm ngắn ngủi lại nhảy lên đứng thứ năm toàn Thị xã, hơn nữa ba chỉ tiêu quan trọng đều đứng đầu? Đây là dựa vào tác phong phấn đấu và kiên định tiến về phía trước. Cải tạo thành cũ là vấn đề rất khó khăn trong sự phát triển của thành thị, tại sao Hoa Lâm có thể trong một năm ngắn ngủi đẩy nhanh như vậy, chẳng lẽ nói không có gì đáng để học tập sao? Tôi đã nói chuyện với Kim Vĩnh Kiện, bảo anh ta phải yêu cầu mấy cơ quan kinh tế trên Thị xã phải nghiêm túc phân tích vấn đề tồn tại và kinh nghiệm trong đó.

- Bí thư Kỳ, ngài quá khen Hoa Lâm chúng tôi rồi. Hoa Lâm có thể có chút thành tích chính là nhờ sự lãnh đạo của Thị ủy. Cán bộ Huyện Hoa Lâm cũng là chấp hành chỉ thị tinh thần của Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã, cố gắng thoát khỏi cái mũ huyện nghèo cấp quốc gia.
La Đại Hải khiêm tốn nói.

- Bí thư Kỳ, cải tạo thành cũ và xây dựng cầu có tốc độ nhanh như vậy là nhờ sợ ủng hộ mạnh của Thị xã, hơn nữa Phó chủ tịch Vi Biểu phụ trách mảng xây dựng thành thị của chúng tôi cũng rất chuyên nghiệp. Từ sau khi được giao nhiệm vụ cải tạo thành cũ và xây dựng cầu thì gần như dồn hết tâm trí vào công việc này. Chỉ trong mấy tháng mà người gầy đi khá nhiều, vợ anh ta mấy lần lên Huyện ủy kêu than, yêu cầu huyện cho anh ta nghỉ một thời gian. Ngay cả Bí thư La và tôi nhìn cũng lo sức khỏe anh ta không chịu được nên khuyên nghỉ một chút. Chẳng qua sang tháng bảy sẽ hoàn thành, mà công việc này không có ai gánh vác tốt hơn anh ta nên phải nhịn đau để anh ta tiếp tục làm.
- Đồng chí như vậy đúng là không dễ dàng. Hai người phải chú ý sức khỏe của các đồng chí. Đồng chí như vậy thì phải lo lắng giao công việc cho mấy lãnh đạo phòng ban phụ trách giúp công việc cho anh ta.
La Đại Hải cũng có chút chú ý, thời buổi này đúng là không có mấy cán bộ liều mạng làm việc như vậy.

- Bí thư Kỳ, huyện chúng tôi cũng đang lo lắng việc này, nhưng Bí thư Kỳ cũng biết đó, sau khi Uông Minh Hi xảy ra chuyện thì huyện tôi thiếu một Phó chủ tịch huyện, tất cả công việc do mọi người chia sẻ. Hơn nữa năm ngoái Hoa Lâm có vài hạng mục lớn nên mọi người càng nhiều việc hơn, chẳng ai ít hơn ai cả. Có lẽ chỉ tôi là Bí thư huyện ủy là nhàn một chút.
La Đại Hải thở dài một tiếng.
- Ừ, Thị ủy sẽ lo lắng vấn đề làm phong phú đội ngũ cán bộ, có lẽ rất nhanh sẽ được giải quyết.
Kỳ Dư Hồng cười nói:
- Lão La, Quốc Đống, Hoa Lâm coi như là dẫn đầu trong mấy huyện ở Ninh Lăng, điều này là do bộ máy Hoa Lâm đoàn kết. Tôi hy vọng các anh có thể duy trì xu thế này, tranh thủ sáng tạo thành tích lớn hơn nữa trong năm 97, cố gắng duy trì tốc độ đứng đầu Thị xã, tổng GDP đạt thứ ba Thị xã.

- Bí thư Kỳ yên tâm, Hoa Lâm nhất định không phụ tín nhiệm của Thị ủy.
La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đồng thanh nói.

Khi lãnh đạo vào thắp hương, Triệu Quốc Đống và La Đại Hải cũng mời Kỳ Dư Hồng đến xem nhà máy chế biến thực phẩm do công ty khai thác khu du lịch kết hợp với Kỳ Lân Quan cùng thành lập.

Kỳ Dư Hồng rất hứng thú với nhà máy này, y đi dạo một vòng quanh nhà máy, hỏi rõ chi tiết về cơ chế cổ phần và sản lượng sản xuất ra và giá trị sản lượng. Nghe nhà máy mới vừa thành lập, chưa chính thức sản xuất trên quy mô lớn, tất cả sản phẩm không đủ cung cấp cho du khách thì càng vui mừng.

La Đại Hải và Triệu Quốc Đống cũng không tránh được việc phải giới thiệu tạo ngành sản xuất du lịch và kinh nghiệm phát triển trong làm việc này của Hoa Lâm. Nhất là phát triển ngành du lịch và các lĩnh vực phục vụ ăn theo, Huyện ủy, Ủy ban huyện cổ vũ dân chúng tích cực kinh doanh. Kỳ Dư Hồng rất đồng ý, cũng cổ vũ Hoa Lâm mượn thương hiệu của khu du lịch, tích cực lôi kéo khu du lịch và thúc đẩy ngành phụ trợ, làm cho dân chúng có thể dựa vào tài nguyên khu du lịch mà phát triển ngành sản xuất mới, thực hiện duy trì liên tục.

Mặc dù chỉ có nửa tiếng nhưng sự ăn ý của La Đại Hải và Triệu Quốc Đống cũng làm Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Y cũng biết kinh tế Hoa Lâm tăng nhanh như vậy thì đoàn kết giữa Bí thư và Chủ tịch huyện là rất quan trọng. Nhất là Kỳ Dư Hồng cũng chú ý các phương hướng chung bình thường đều do La Đại Hải giới thiệu, mà chính sách cụ thể và cách thực hiện do Triệu Quốc Đống phụ trách nói ra, hai người phối hợp rất tốt.

Kỳ Dư Hồng cũng chú ý tới hai người khi giới thiệu cũng không tránh khỏi việc đề cập đến mấy cán bộ có năng lực, y cũng hiểu rõ. Ngoài Vi Biểu kia, Kỳ Dư Hồng cũng không có ấn tượng gì. Cán bộ cấp Trưởng phòng không thuộc về phạm vi y phải ghi nhớ. Lúc này La Đại Hải và Triệu Quốc Đống nói chuyện tự nhiên đưa mấy nhân vật thuộc diện khảo sát lên chức thành cấp phó huyện. Kỳ Dư Hồng cũng chăm chú lắng nghe.

Lãnh đạo thắp hương cũng không vượt qua 12h, khi tiếng chuông vang lên, La Đại Hải, Triệu Quốc Đống, Đạo trưởng Minh Hư vui vẻ tiễn lãnh đạo lên xe rời đi. Hắn nói với La Đại Hải:
- Bí thư La, cũng không uổng công chúng ta chịu lạnh ở đây. Có thể để Bí thư Kỳ hiểu rõ sản nghiệp du lịch của Hoa Lâm sẽ phát triển mạnh như thế nào, xem như cũng có chút thu hoạch.

- Ha ha, cậu đó, cái gì cũng bị cậu tính. Tôi nhìn cậu đưa Bí thư Kỳ tới nhà máy là biết cậu định làm gì rồi.
La Đại Hải cười nói.

- Ha ha, vẫn là Bí thư La hiểu ý tôi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên mà nói:
- Chỉ tiếng là giai đoạn hai phải sang xuân mới có thể khởi công, nếu không nhà máy thực phẩm này sẽ có quy mô hàng đầu trong toàn tỉnh. Nhất là rượu Bích Ngọc Nhũ có không ít lãnh đạo tỉnh thích uống, chỉ cần thoáng quảng cáo là nổi tiếng cả nước.

- Được rồi, cậu gặp người liền khen sản phẩm tốt, hoàn cảnh đẹp, tôi thấy sắp bị đẩy khắp nơi rồi.
La Đại Hải cười nói:
- Lần này còn khen về năng lực, tố chất của cán bộ huyện, có phải là muốn đẩy một nhóm cán bộ của Hoa Lâm ra ngoài không?

- Bí thư La, anh không phải cũng tính giống tôi sao? Lão Quế, lão Tiền tuổi không nhỏ, nếu không thể lên có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu có thể đi ra thì đó là Thị xã khẳng định với công việc của Hoa Lâm chúng ta. Mấy cán bộ lên chức, như vậy Bí thư La cũng nở mày nở mặt mà. Sau này bọn họ gặp đều gọi Bí thư La là lão lãnh đạo.

Tâm trạng Triệu Quốc Đống lúc này khá tốt. Kỳ Dư Hồng nghe giới thiệu khá chăm chú, điều này nói rõ Kỳ Dư Hồng biết ý đồ của huyện.

- Ừ, cũng đúng, cán bộ có thể trưởng thành trên tay hai chúng ta, nhất là có thể sang huyện khác làm lãnh đạo thì đó là tán thành với công việc của Hoa Lâm chúng ta. Sau này phát triển như thế nào phải dựa vào chính bọn họ.

Về đến huyện đã gần 1h đêm, khắp huyện thành đầy tiếng pháo, thi thoảng có vài người túm tụm ngồi bên đường đốt pháo. Từng chiếc xe cảnh sát chạy trên đường rồi rẽ sang đường khác.

Triệu Quốc Đống vào trong nhà khách, bảo vệ cửa thấy Chủ tịch Triệu về liền vội vàng mở cửa. Triệu Quốc Đống cũng chào y một câu rồi về căn nhà số hai.

Vào hành lang, Triệu Quốc Đống còn nghe thấy những bài hát mừng năm mới trên tv. Các cô gái trực ban của nhà khách có lẽ còn chưa cửa. Cửa chỉ hơi khép hờ, bên trong còn có tiếng nói chuyện truyền tới.
- Mẫu Đan, đây là gì? Cô bé này đúng là biết hưởng thụ, ngay cả thảm điện cũng dùng tới? Từ đâu có thế? Bao tiền, còn dùng ở đây, không sợ Mã Bản Quý lột da em sao?

- Nói gì thế, sếp Mã biết và đồng ý cho mua mà. Đây là lo đêm lạnh. Khổng tỷ, chị biết ai ở trong này mà. Chủ tịch Triệu luôn chú tâm vào công việc, thường xuyên về đêm, em phải nấu nước, rót trà cho Chủ tịch Triệu. Chủ tịch Triệu không về, em không thể ngủ.

- Ở đây lại lạnh, nếu chui vào chăn là không thể ở. Đứng dậy khỏi thảm điện càng lạnh hơn. Em có thể ngồi đây xem Tv, Chủ tịch Triệu về, em mặc thêm chiếc quần nữa vào là được.

- Con bé này đỏ thật, bọn chị ngủ bên ngoài chịu lạnh, có đôi khi ngủ dậy mà chân lạnh cóng, đâu có được như em. Ôi nếu mà đêm được ngồi trên thảm điện như thế nào thì tốt. Sao đêm 30 lại đến lượt chị trực ban chứ? May là có thảm điện của em.

- Được rồi, sếp Mã về rồi, không đến kiểm tra đâu. Khổng tỷ ngủ đây với em cho ấm.

Tiêu Mẫu Đan cười hì hì nói.

- Được rồi, chị cởi bộ đồ này đã, lạnh quá. Nghe nói Bí thư La và Chủ tịch Triệu ra ngoài làm gì đó, chẳng lẽ là xuống xã kiểm tra?
- Mẫu Đan, ngực em cao thật đó, ồ, không mặc áo lót sao? Cẩn thận sau này có con sẽ rủ xuống đó. Chị đọc sách nói phụ nữ nhất định phải bảo vệ chỗ này, không sau này sẽ khó coi.

- Khổng tỷ, chị không biết thì thôi. Em đọc sách nói áo lót ban ngày nhất định phải mang, tối ngủ nhất định phải bỏ ra, nếu không sẽ không tiện cho phát dục.
Tiêu Mẫu Đan cười nói.
- Khổng tỷ, ngực chị to quá, áo lót cũng không che hết.

Triệu Quốc Đống lén lút đi đến gần cửa sổ, rèm cửa sổ đã cũ nên không che kín. Đây là đêm 30 nên nhà khách không có ai, ngoài Triệu Quốc Đống thì không ai ở đây.

Nhìn qua khe cửa, Triệu Quốc Đống vừa lúc có thể thấy hai cô gái ngồi sát ở đó. Tiêu Mẫu Đan đưa lưng về phía Triệu Quốc Đống, cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng cùng với chiếc quần ngắn bên dưới. Cô đang cúi người, bộ mông tròn trịa nghiêng về phía Triệu Quốc Đống.

Người phụ nữ kia đang đứng trên giường thay quần áo, áo lông dày đã được cởi ra, chỉ còn một chiếc áo bên trong gần như trong suốt, lộ ra chiếc áo lót, bên dưới là quần lót hình tam giác, cô hơi chuyển động là lộ mông ra.

- Mẫu Đan, em có bô không?

- Có? Ở đây cách xa Wc, tối em lười đi.
Tiêu Mẫu Đan chui vào trong chăn, người phụ nữ kia đi ra vài bước, chiếc quần lót được kéo xuống, bờ mông trắng nõn lộ ra, cô ngồi xuống bô.
- Chị, đêm nay không về thì người nhà không nhớ à?

- Nhớ thì làm được gì? Chẳng lẽ nói không đi trực sao? Đêm mai có thể ở nhà mà. Vợ chồng nhiều năm rồi mà.
Giọng cô kia rất phóng đãng:
- Em cho rằng đàn ông thật sự ngày nào cũng phải có phụ nữ sao? Nếu để hắn cưỡi suốt ngày thì dù khỏe như trâu cũng mệt chết.

- Chị, em không có ý đó.

- Con bé này, chị còn không biết ư. Có phải là nghĩ tới đàn ông rồi sao? Có một người sẵn ở đó mà em không đám sao?

- Khổng tỷ, chị đừng nói linh tinh. Chị chẳng lẽ nói là sếp Mã.

- Phì, ai nói con lừa đó? Em dù có lột sạch hết quần áo của nữ nhân viên trong nhà khách trước mặt y, y cũng không có năng lực. Y chỉ muốn giữ vị trí Chủ nhiệm nhà khách mà thôi, còn gì y có hứng thú chứ? Chị nói là Chủ tịch Triệu đó. Hì hì, Mẫu Đan, Chủ tịch Triệu có tương lai, lại trẻ trung, em để Chủ tịch Triệu chơi cũng không thiệt mà.

- Chị nói linh tinh gì thế. Chủ tịch Triệu thích mấy người như chúng ta sao?
Tiêu Mẫu Đan có chút xấu hổ nói.

- Mẫu Đan, chị biết em nói đến ai, không phải cô ta sao? Chị nói với em, phụ nữ đều như nhau, chỉ cần cởi hết nằm trên giường thì đàn ông còn không vội vàng lao tới sao? Em còn trẻ, nếu mà so về cơ thể thì sợ gì? Cũng không phải đòi làm vợ mà, chỉ cần có thể ngủ với Chủ tịch Triệu, sau này Chủ tịch Triệu lên chức là tìm cho em một công việc ổn định là được rồi. Không chừng em giống Hà Xuân Mai sẽ sinh con cho Chủ tịch Triệu, Chủ tịch Triệu mang em ra ngoài, bố trí một chút là ổn mà. Em cả đời không lo ăn uống.
- Khổng tỷ, Chủ tịch Triệu không phải người như vậy. Chuyện đồn đại giữa Chủ tịch Triệu và người kia là không đúng. Chủ tịch Triệu chỉ cần ở Hoa Lâm thì hôm nào cũng về, việc này em cũng biết.

- Được rồi Mẫu Đan, Chủ tịch Triệu là đàn ông khỏe mạnh, chẳng lẽ một hai năm không ngủ với gái sao? Vậy không phải nghẹn chết sao? Cô biết gì chứ? Chẳng lẽ nói Chủ tịch Triệu ngủ với gái còn phải báo cáo với em? Em không lên giường được là em đen. Làm đây vài năm, em chỉ có thể về xã lấy chồng, em muốn như vậy sao? Chị mà có cơ hội thì …

Tiêu Mẫu Đan lí nhí nói:
- Em không nghĩ đến chuyện này. Chủ tịch Triệu khác với Chủ tịch Điền, ngài sẽ không làm như vậy.

- Hừ, đàn ông nghĩ gì chị còn lạ sao? Đàn ông đều ham của lạ.