Nghĩ đây là lần đầu gặp mặt nên cô lựa chọn khu vực không xa Đại sứ quán mấy. Câu lạc bộ Hương Tạ Lệ này có hoàn cảnh đẹp, yên tĩnh nên uống nước và nói chuyện rất thuận tiện. Chuyện xảy ra làm cô rất tức giận. Nếu không phải có thanh niên kia ngăn cản thì không biết đám say kia làm gì.
- Bí thư Quý, chào ngài, tôi là Tiểu Lưu, Lưu Kiều, đúng, đúng, ngài còn nhớ rõ tôi. Thật sự đã làm phiền ngài nhưng chuyện hôm nay đúng là làm tôi rất tức giận. Tôi thấy nên phản ánh vấn đề này với ngài. Đúng, là như thế này.
- Vâng, cảm ơn ngài, ngài bảo người đó gọi điện cho tôi.
Khi người phụ nữ gọi điện, Triệu Quốc Đống mơ hồ cảm thấy mình chỉ sợ bị cuốn vào một vòng xoáy, muốn rút ra cũng không kịp.
Hắn đã nghĩ ra tên thanh niên say rượu kia là ai. Đó là một ca sĩ khá nổi tiếng ở Trung Quốc, hắn cũng gặp bọn họ ở trong đêm diễn chúc mừng khu du lịch khai trương. Hắn lúc này mới nhớ tới tối mai Công ty thuốc lá An Đô sẽ kỷ niệm 40 năm thành lập và mời các ngôi sao tới.
Tần Huân có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống, nhưng Triệu Quốc Đống gọi điện bảo y mang người tới như vậy làm y có chút không hài lòng. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống quan hệ tốt với Cục trưởng Lưu nên ra vẻ sao?
Nhưng khi y nhận được chỉ thị nghiêm khắc của Lưu Triệu Quốc yêu cầu y lập tức tới câu lạc bộ Hương Tạ Lệ, Tần Huân mới cảm thấy chuyện không đơn giản như y nghĩ. Lưu Triệu Quốc nói với y rằng giám đốc sở Minh Thạch Đông gọi tới yêu cầu lập tức xử lý. Mà tại sao Minh Thạch Đông nhận được điện rồi gọi tới thì Lưu Triệu Quốc không rõ.
Tần Huân dùng tốc độ nhanh nhất đến câu lạc bộ Hương Tạ Lệ thì cảnh sát của Đồn công an đường Hương Tạ đã sớm đến, hơn nữa đã triển khai công việc. Lúc này Tần Huân mới yên tâm một chút. Y thấy người nước ngoài ở đây liền có chút đau đầu, chuyện này nếu như còn dính tới người nước ngoài thì càng có chút phiền phức. Không ngờ người của Đồn công an lại nói đám say là ngôi sao tham gia lễ kỷ niệm 40 năm ngày thành lập của công ty Thuốc lá An Đô, điều này làm Tần Huân biết chuyện có chút phiền phức.
Lưu Triệu Quốc cũng không ngờ chuyện lại phiền phức như vậy. Minh Thạch Đông gọi điện chưa bao lâu, Hoàng Nguyên Thịnh cũng gọi tới lớn tiếng nói sao lại bắt mấy vị khách quý kia?
Hoàng Nguyên Thịnh rất tức giận, yêu cầu Lưu Triệu Quốc lập tức điều tra rõ ràng, lập tức thả người. Trong điện thoại Lưu Triệu Quốc chỉ nói vài câu. Tuy quan hệ của Hoàng Nguyên Thịnh và Lưu Triệu Quốc tốt nhưng ai cũng biết sang năm Hoàng Nguyên Thịnh sẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân. Ninh Pháp đi, Trương Nghiễm Lan tới cũng không thua gì Ninh Pháp, điều này làm cho Hoàng Nguyên Thịnh càng tức giận. Lưu Triệu Quốc bị mắng một trận rồi vội vàng đến hiện trường.
Triệu Quốc Đống nhìn Tần Huân mặt mày nhăn nhó thì biết đối phương gặp phiền phức rồi. Công ty thuốc lá là công ty có hiệu quả kinh doanh tốt nhất An Đô, là đơn vị có thu nhập tài chính ổn định nhất. Lần này biểu diễn làm cho cả thành phố chú ý, xảy ra chuyện như vậy thì coi như làm đêm diễn không thể thực hiện.
- Lão Tần, có gì phiền sao?
Triệu Quốc Đống đưa thuốc tới. Dương Thiên Bồi đã sớm rời đi, chuyện này y không nên dây vào. Triệu Quốc Đống cũng muốn đi nhưng hắn đã gọi điện cho Tần Huân nên không thể không ở ại. Hơn nữa hắn thấy người phụ nữ kia có vẻ không bình thường, nhất là trong điện thoại cô ta gọi cho Bí thư Quý, Triệu Quốc Đống liền nghĩ một loạt các vị Bí thư từ An Đô đến tỉnh An Nguyên thì không mấy người họ Quý. Ngoài Quý Thành Công ra thì Triệu Quốc Đống không cho rằng còn ai khác.
- Chú em, lần này lớn chuyện rồi. Bí thư Lưu gọi tới bảo tôi lập tức điều tra rõ tình hình. Nhưng thái độ cô gái kia rất cao ngọa, cảnh sát hỏi nhưng không phối hợp, chỉ muốn chúng tôi nghiêm túc xử lý đám say rượu kia. Nhưng theo điều tra thì chuyện cũng không có bao nhiêu hậu quả. Nhưng người phụ nữ này không chịu bỏ qua, nói ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạng mục đầu tư của cô ta đang thay quốc gia đàm phán, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng quốc tế. Bên kia lại là khách mà Công ty thuốc lá An Đô mời tới tham gia lễ kỷ niệm, anh nói tôi không phải con chuột chui vào ống, chịu tội hai đầu sao?
Tần Huân có chút buồn bực mà nói, sao lại gặp việc này. Lưu Triệu Quốc gọi tới bảo y chú ý chừng mực. Một bên là giám đốc Sở công an yêu cầu nghiêm túc điều tra, một bên là Thị trưởng Hoàng yêu cầu lập tức thả người.
Bất kỳ bên nào Tần Huân cũng không thể đắc tội. Giám đốc sở là lãnh đạo trực tiếp, mà thành phố là bố mẹ cho cơm ăn. Bây giờ Tần Huân còn hy vọng lên làm thường vụ quận ủy, Bí thư đảng ủy Công an quận Thiên An. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì không chừng còn bị tội, điều này làm y rất buồn bực. Cũng may Lưu Triệu Quốc rất nhanh sẽ tới.
Triệu Quốc Đống cũng rất bực mình. Ai gặp việc này cũng chỉ có thể nói là đen đủi. Tần Huân số khổ, gặp chuyện này đúng là đen.
Lưu Triệu Quốc ở trên xe nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì yên tâm một chút. Nếu người phụ nữ kia có thể trực tiếp gọi cho Bí thư tỉnh ủy thì không hề đơn giản, như vậy chuyện lại đơn giản hơn. Mặc dù hết năm nay Quý Thành Công sẽ rời khỏi tỉnh An Nguyên nhưng bây giờ y cũng là Bí thư tỉnh ủy. Đừng nói là Hoàng Nguyên Thịnh, dù là Trương Nghiễm Lan cũng không dám chống đối. Chỉ là không biết người phụ nữ có thể trực tiếp gọi cho Bí thư tỉnh ủy sẽ có quan hệ gì, hoặc là có chỗ dựa gì?
Gọi điện xong, Triệu Quốc Đống nhìn Tần Huân mà nói:
- Bí thư Lưu lập tức sẽ tới, như vậy đi, để tôi nói chuyện với người phụ nữ kia, bảo chị ta phối hợp với cơ quan công an một chút, xem có được không? Anh chọn hai nhân viên có tố chất tốt tìm nơi yên tĩnh, tranh thủ thời gian mà hỏi. Còn về người nước ngoài kia thì tôi thấy nên hỏi ý người phụ nữ kia đã. Dù sao trong lúc nhất thời cũng không tìm được phiên dịch, hơn nữa tôi nghe nói đó là tham tán thương mại của nước Đức ở An Đô chúng ta.
Triệu Quốc Đống đứng ra nhận việc, Tần Huân rất vui vẻ nói:
- Chú em coi như giúp tôi rồi, mời cậu nói giúp cô gái đó phối hợp một chút. Chúng ta chỉ là tìm hiểu tình hình thôi mà.
Triệu Quốc Đống vào căn phòng kia thì thấy mấy cảnh sát đứng ngoài cửa. Ngay cả phân Cục trưởng cũng tới thì bọn họ sao dám làm loạn. Mấy cảnh sát chỉ có thể đứng bên ngoài, trong phòng hai người kia đang dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.
- Xin lỗi chị, cho phép tôi làm phiền một chút.
Triệu Quốc Đống mặc dù biết đối phương có bối cảnh nhưng vẫn phải bạo gan mà nói:
- Mấy cảnh sát dù sao cũng đã tới, chị xem có thể phối hợp để bọn họ hỏi tình hình được không, như vậy cũng dễ dàng xử lý mà.
- Chuyện ở đây thì nhân viên phục vụ và anh đều thấy rõ, chẳng lẽ còn không đủ để bọn họ hỏi sao?
Thấy Triệu Quốc Đống vào, Lưu Kiều rất khách khí nói:
- Vừa nãy cũng may là có anh nếu không không biết sẽ xảy ra gì nữa.
- Chị đừng khách khí, ở tình huống đó thì dù là ai cũng sẽ làm như vậy.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói.
- Đây chẳng qua chỉ là dựa theo quy định mà hỏi một chút mà tôi. Tôi nghĩ dựa theo quy định pháp luật cũng là nghĩa vụ của công dân chúng ta mà.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Lưu Kiều hơi động tâm. Lúc trước cô có chút tức giận vì mất mặt với Mark – người nước Đức kia, cho nên mới không cho cảnh sát mặt mũi. Bây giờ Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cô có chút xấu hổ. Câu nói nghĩa vụ của công dân làm cô thấy mình làm không đúng.
- Ừ, vậy cũng được. Thời gian của tôi rất gấp, anh mời cảnh sát vào, tôi ngồi đây nghe bọn họ hỏi.
- Được, để tôi bảo bọn họ vào.
Triệu Quốc Đống có chút vui vẻ, người phụ nữ này khá hào sảng, cũng không kiêu ngạo.
Khi Lưu Triệu Quốc đến thì cảnh sát đã vào hỏi Lưu Kiều.
- Đen quá, đen quá.
Lưu Triệu Quốc trước mặt Triệu Quốc Đống cũng không e ngại nhiều.
- Sao lại gặp chuyện này chứ. Nếu không phải là đám ngôi sao tham gia buổi lễ kỷ niệm kia thì đơn giản, đám say đó cứ theo quy định phá rối an ninh trật tự nhốt vài ngày là được. Nhưng tối mai sẽ biểu diễn mà.
- Ha ha, chuyện không dễ xử lý. Chẳng qua nếu người phụ nữ kia có thể liên hệ với Bí thư Quý thì có lẽ là người bên trên, cũng có thể hiểu nỗi khổ của chúng ta mà. Anh cứ trực tiếp báo cáo với giám đốc Minh là được để xem ý của Bí thư Quý. Ngoài ra cũng nên nói chuyện với chị ta, mong chị ta hiểu.
- Ngoài việc đó còn có thể làm gì chứ?
Lưu Triệu Quốc thở dài một tiếng:
- Có lẽ giám đốc Minh cũng là nhận được điện của Bí thư Quý. Mẹ kiếp, đám nghệ sĩ chẳng ra gì cả, ngoài uống rượu, hút ma túy, chơi gái thì có thể làm gì? Theo anh đó là đám rác rưởi, chỉ có đám thanh niên mới thích mà thôi.
- Em đoán người phụ nữ kia cũng không làm khó quá đâu, nếu không được thì em vào làm công tác tư tưởng. Chẳng qua bây giờ anh phải xem yêu cầu của đám người kia, xem đám ngôi sao có chịu im không.
- Ừ, chuyện này cũng có chút phiền phức. Đám ngôi sao đều kiêu căng, đến đâu đều tự mang thiết bị tới, đều nghĩ mình là thứ không thể thay thế. Bây giờ muốn bọn chúng xin lỗi còn khó hơn giết chúng.
Lưu Triệu Quốc nhíu mày nói.
- Ha ha, cẩn thận điều tra là sẽ có thu hoạch mà. Chỉ cần nắm được sơ hở là không sợ bọn chúng làm loạn. Chuyện này chỉ có thể dùng cách cân bằng mà hóa giải, làm cho bọn chúng sáng mắt, cũng làm cho bọn chúng cảm thấy danh tiếng mình có thể bị mất thì mới chịu nhún. Nếu làm tốt có khi chuyện xấu thành chuyện tốt thì sao?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Lời hắn nói làm mắt Lưu Triệu Quốc sáng lên.
Tình hình cũng không có gì phức tạp. Lưu Kiều cung cấp lời khai rất đơn giản. Chỉ là một đám người say vì nhầm phòng V6 thành D6 khiến cho phòng D6 trở nên xáo trộn, hơn nữa do men say nên mới tranh chấp với Lưu Kiều.
Việc này thực ra rất đơn giản, nếu nói thì có hai cách khác hẳn nhau. Anh nếu nói uống say gây rối cũng được, dựa theo điều lệ an ninh trật tự xử phạt mà nhốt ba, năm ngày không vấn đề gì lớn. Nếu anh nói là hiểm lầm nên tranh cãi cũng được, hai bên xin lỗi là được. Vấn đề là ở chỗ hai bên đều là nhân vật kiêu căng nên ở trong này đúng là khó giải quyết.
Lưu Triệu Quốc nhíu mày nghe Tần Huân giải thích, y bảo tìm một một căn phòng yên tĩnh mà nghe báo cáo.
Chủ câu lạc bộ này cũng chạy tới, đây là một người vốn trong hệ thống ngân hàng nhưng cuối năm 80 đã sang duyên hải, ở Quảng Đông, Hải Nam một thời gian, có lẽ kiếm được không ít nên về An Đô mở ra một kiến trúc âu, á kết hợp này, tạo thành câu lạc bộ dành cho giới tinh anh trong kinh doanh của An Đô, đây là nơi mà nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh rất thích tới.
- Bí thư Lưu, giám đốc Lý tới và nói người phụ nữ kia thông qua giám đốc Mai – Ngân hàng trung ương tỉnh An Nguyên tới đây. Câu lạc bộ này theo chế độ thẻ Vip, không có thẻ hoặc không có hội viên đề cử là không vào được. Lưu Kiều kia không có thẻ hội viên nên phải có hội viên giới thiệu mới có thể vào.
Tần Huân rất nhanh tìm ra được lai lịch của Lưu Kiều.
- Mai Ngạn Hòa?
Lưu Triệu Quốc gật đầu xem ra vị giám đốc Mai này cũng đang cần Lưu Kiều kia giúp.
- Bên kia đã có kết quả gì chưa?
- Đã điều tra ra, hai ả phụ nữ đều hút ma túy, trên người bọn họ cũng lục ra nhiều ma túy.
Tần Huân có chút đau đầu nói:
- Nhưng mấy nhân vật quan trọng thử nước tiểu không có phản ứng, có lẽ không hít ma túy.
- Ừ, vậy không quan trọng, chỉ cần là bọn họ có hút thì tin rằng bọn họ sẽ vì mặt mũi mà phải nhượng bộ, nếu không chuyện này mà lộ ra trước báo chí thì sự nghiệp của bọn họ coi như xong.
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói. Đám ngôi sao chủ yếu dựa vào danh tiếng, không có danh tiếng thì dù có đẹp trai, xinh gái như tiên giáng phàm cũng không ai mời.
- Đối với bọn họ mà nói thì danh tiếng còn quan trọng hơn tính mạng.
- Ồ, Quốc Đống nói còn cần làm công tác tư tưởng với Lưu Kiều kia.
Lưu Triệu Quốc chép miệng nói:
- Tôi sẽ liên lạc trước với giám đốc Mai một chút, nếu không được thì mời Thị trưởng Hoàng nói chuyện với giám đốc Mai, mời giám đốc Mai ra mặt, còn đâu phải xem tình hình. Quốc Đống, chú cũng đã giúp Lưu Kiều kia, vì thế chú phải nói giúp anh một chút, tranh thủ hóa giải việc này.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng mà gật đầu. Việc này là như thế nào vậy chứ, dù sao hắn đã dính vào thì phải làm tới cùng thôi.
Mai Ngạn Hòa – giám đốc Ngân hàng trung ương tỉnh An Nguyên rất nhanh đã tới, tất nhiên y đã nghe được tin tức. Lưu Triệu Quốc và Mai Ngạn Hòa mặc dù không cùng tuyến nhưng cũng có qua lại, dù sao cùng ở An Đô mà, thi thoảng cũng gặp mặt. Hơn nữa cơ hội quan hệ giữa hệ thống công an và hệ thống ngân hàng có không ít, hai người cũng không quá lạ mặt.
Mai Ngạn Hòa cũng không rõ lai lịch của Lưu Kiều, y chỉ là được lãnh đạo trên Bắc Kinh gọi điện tới nói, điều này làm Lưu Triệu Quốc có chút ngạc nhiên. Lưu Triệu Quốc không để ý tới việc Mai Ngạn Hòa đứng đó mà gọi điện lên Bắc Kinh tìm hiểu tình hình. Lưu Triệu Quốc đoán chắc còn có vài vấn đề nữa thì mới xong.
Lưu Kiều nhận được điện từ Bắc Kinh gọi xuống thì cũng nói chuyện xong, điều này làm cô có chút không quen. Chẳng qua thấy Mark kia trông khá tự nhiên, cô cũng bình tĩnh hơn. Người nước ngoài đúng là rất tôn trọng pháp luật làm người ta phải khâm phục, cũng phối hợp với việc cảnh sát lấy lời khai. Chỉ là y không biết tiếng Trung Quốc cho nên chẳng có tác dụng gì với việc cảnh sát điều tra, chỉ có thể nói những gì y thấy còn đâu không rõ trong này xảy ra chuyện gì.
Lưu Kiều coi như có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Thanh niên này mặc dù tuổi không nhiều nhưng lại có khí độ rất tốt, hơn nữa không có vẻ người làm ở công ty hoặc là kinh doanh. Lưu Kiều có cảm giác đây là một cán bộ nhà nước, nhưng cán bộ nhà nước có thể dính vào vũng nước đục ở tình huống đó sao? Lưu Kiều có chút không tin. Trong ấn tượng của cô thì cán bộ nhà nước sợ dính vào việc phiền phức, đối với việc phiền toái thì muốn tránh đi thật xa, không thể nào chủ động ra mặt giải quyết giúp người như vậy mà.
- Xấu hổ quá, còn không hỏi tên của anh?
Lưu Kiều nhận được điện trên Bắc Kinh gọi xuống thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Có thể vào câu lạc bộ sang trọng nhất An Đô thì nhất định có lai lịch. Mặc dù cô không sợ chuyện này nhưng thực tế mà nói chuyện hôm nay cũng không có vấn đề gì. Chỉ là gặp mấy tên say rượu mà thôi, người bình thường chỉ sợ cười trừ cho qua. Chẳng qua trùng hợp gặp đợt cô nói chuyện với Mark nên cô mới có chút tức giận.
- Tôi tên là Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chuyện không sao là tốt rồi, không biết có làm phiền chuyện của chị không?
- Mark tiên sinh không biết tiếng Trung Quốc nên chắc không vấn đề gì, chỉ là tâm trạng nói chuyện thoáng cái đã mất, phải đổi hôm khác mới được.
Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra tâm trạng đối phương không quá kém, hắn nghĩ không ảnh hưởng mấy tới chuyện của cô nên cũng bình tĩnh hơn:
- Chuyện này dù ở đâu cũng khó tránh khỏi. Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
- Ở đây không phải câu lạc bộ hàng đầu An Đô sao? Sao lại gặp chuyện như vậy chứ? Đúng là tôi không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Kiều lắc đầu ra vẻ khó tin mà nói:
- Đây là do bạn tôi giới thiệu, nói hoàn cảnh ở đây rất thích hợp nói chuyện công việc nên tôi mới chọn ở đây.
- Ha ha, hoàn cảnh ở đây đúng là rất tốt cho nên thường có người giới kinh doanh và giải trí vào. Mấy người kia là trong ngành giải trí đến tham gia đêm diễn văn nghệ kỷ niệm 40 năm ngày thành lập của Công ty thuốc lá An Đô, có lẽ là cùng bạn uống nhiều một chút nên mất khống chế.
Triệu Quốc Đống giải thích.
- Ồ, bảo sao tôi lại trông quen quen.
Lưu Kiều hiểu ra sau đó có chút khinh thường nói:
- những người này sao có thể làm như vậy, đây chính là đánh mất hình ảnh của mình trước công chúng. Cũng không biết fan hâm mộ thấy bọn họ như vậy thì sẽ nghĩ như thế nào?
- Ha ha, tình hình trong nước vốn là vậy mà.
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn thực ra cũng không hứng thú gì với giới giải trí. Dù là Trung Quốc, nước ngoài, Đài Loan, Hongkong đều như nhau cả, đều là lăng xê lên tận trời, đám ngôi sao được chiều quen nên hư, chỉ là do tin tức không cân đối nên dân chúng không thể hiểu được bộ mặt thật của các ngôi sao mà thôi.
- Tôi thấy anh Triệu hình như không phải làm kinh doanh thì phải?
Lưu Kiều có chút tò mò hỏi. Người đàn ông trẻ tuổi này xem ra cũng có chút lai lịch, nếu không sao có thể tự do ra vào câu lạc bộ này, hơn nữa hắn nói chuyện với cô lâu như vậy mà cảnh sát cũng không vào làm phiền, xem ra đây là có ý mà tới.
- Không phải, tôi chỉ là người phục vụ nhân dân.
Triệu Quốc Đống nhe răng cười mà nói:
- Tôi vốn hẹn một người bạn đến để tìm cơ hội thu hút đầu tư giúp tôi, không ngờ lại gặp chuyện này.
- Ồ, cán bộ nhà nước sao?
Lưu Kiều cười hì hì mà nói, bảo sao cô lại thấy có khí thế của nhân viên nhà nước.
- Không biết anh Triệu công tác ở đâu?
- Ha ha, huyện nghèo thôi, có lẽ chị Lưu cũng không biết. Chỉ là một huyện ở Ninh Lăng mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu chị có ý đến Ninh Lăng du lịch thì tôi rất chào đón.
Lưu Kiều rất nhạy bén phát hiện ra đối phương hiểu được một chút về lai lịch của mình. Chỉ là cô không nghĩ việc này có quan hệ gì với đối phương. Lúc ấy đối phương hoàn toàn do thấy bất bình nên mới bị xen vào việc này.
Triệu Quốc Đống có lẽ nhìn ra nghi vấn trong lòng đối phương nên gãi đầu nói:
- Tỉnh An Nguyên chỉ có từng đó, tôi lo không khống chế được tình hình nên gọi điện cho bạn bảo công an tới, không ngờ chuyện lại thành lớn như vậy. Đám người kia mai sẽ biểu diễn trong lễ kỷ niệm của Công ty thuốc lá An Đô, điều này cũng làm cho bạn tôi rất khó xử, cho nên …
Lưu Kiều rất thông minh, lập tức hiểu được nên gật đầu nói:
- Anh Triệu, chuyện này nếu anh lúc ấy không đứng ra thì không biết sẽ như thế nào. Như vậy đi, tôi cũng không làm khó anh và bạn của anh, tôi cũng không chấp đám người vô văn hóa đó. Cơ quan công an cứ dựa theo quy định xử lý là được, sau đó thông báo cho tôi biết. Nếu không lại có người bảo tôi là kẻ không để ý nhân tình, lại ảnh hưởng tới lễ kỷ niệm.
Triệu Quốc Đống chưa nói hết câu thì Lưu Kiều đã lập tức đáp ứng, hắn vốn nghĩ mình phải mất công sức nói chuyện thì mới được. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng tốt đối với Lưu Kiều.
- Vậy cảm ơn chị, cơ quan công an nhất định sẽ theo quy định mà xử lý. Cảm ơn chị đã hiểu cho công việc của cảnh sát.
Triệu Quốc Đống cười cười và đứng lên nói.
- Gặp nhau tức là có duyên, anh Triệu sau này có gì cần thì mời liên hệ.
Lưu Kiều suy nghĩ một chút rồi mới lấy một tờ danh thiếp trong ví ra đưa tới.
Triệu Quốc Đống cầm lên nhìn lướt qua, bên trên chỉ viết mấy chữ rất đơn giản: Lưu Kiều – Quỹ đầu tư Trung Quốc, bên dưới là một số điện thoại di động, địa chỉ là hai nơi là ở Bắc Kinh và Hongkong.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, xem ra người này có chỗ dựa rất sâu. Lấy chiêu bài Trung Quốc thì không phải ai cũng có thể dùng, người có thể dùng đâu phải người bình thường. Không biết đây là đầu tư chuyên nghiệp hay là đầu tư mạo hiểm, hay chỉ là mấy trò sang tay?
Đối phương đưa danh thiếp tới, mặc dù biết danh thiếp của mình hơi kém nhưng Triệu Quốc Đống lại không thấy có gì tự ti cả. Hắn rất bình tĩnh lấy danh thiếp trong túi chưa bao giờ dùng tới ra mà nói:
- Chỉ là vùng đồi núi, chị thấy cũng đừng chê.
Lưu Kiều có chút tò mò xem thân phận của thanh niên này là gì. Cô đúng là muốn xem.
- Triệu Quốc Đống, Chủ tịch huyện Ủy ban nhân dân Huyện Hoa Lâm. Số 18, đường Long Hổ - Huyện Hoa Lâm, số điện thoại ….
Lưu Kiều cầm danh thiếp mà khẽ kêu một tiếng, kinh ngạc đến độ nhướng mày. Thực ra một Chủ tịch huyện và một Thị trưởng đối với cô mà nói không có gì khác nhau. Nhưng cũng không có nghĩa cô không biết ý nghĩa của Chủ tịch huyện, Thị trưởng là gì. Ở trong quan trường luôn chú trọng kinh nghiệm, tuổi tác, nếu muốn lên làm Chủ tịch huyện thì tuổi dưới 35 chỉ sợ đã nói là còn kém. Mà thanh niên trước mặt nhất định không thể trên 30, chỉ sợ chỉ ầm 25, 26, vậy mà đã làm Chủ tịch huyện sao? HƠn nữa đây là Chủ tịch huyện chứ không phải Phó chủ tịch huyện, điều này có nghĩa là loại bỏ khả năng cán bộ kiêm nhiệm được phái từ trên xuống.
Triệu Quốc Đống này đúng là không đơn giản.
Chẳng lẽ cũng là con cháu gia tộc nào ư? Hình như không phải.
Suy nghĩ này chỉ là lướt qua trong đầu cô, ngoài mặt cô không hề thay đổi gì cả:
- Ồ, không ngờ anh lại là Chủ tịch huyện. Ừ, bây giờ không biết nên gọi anh là Chủ tịch Triệu hay Triệu tiên sinh?
- Ha ha, chị nói như vậy là tát vào mặt tôi rồi. Nếu chị không chê thì gọi tôi Tiểu Triệu.
Triệu Quốc Đống thoáng cái ra vẻ một thanh niên tri thức.
- Đây là lần đầu tôi gặp một Chủ tịch huyện trẻ như cậu. Tiểu Triệu, cậu từng này tuổi mà đã làm Chủ tịch huyện đúng là làm người ta hâm mộ.
Lưu Kiều cười nói:
- Hầu hết cán bộ bằng tuổi như cậu chỉ có thể làm cán bộ cấp phòng phải không?
- May mắn thôi mà.
Triệu Quốc Đống cũng không buồn giải thích. Hắn biết tuổi của mình sẽ làm mọi người phải suy nghĩ. Đối với người phụ nữ này thì huyện Hoa Lâm, Ninh Lăng là quá nghèo khó và xa xôi, cô nhất định không biết tới.
- Hoa Lâm chẳng qua chỉ là một huyện nghèo cấp quốc gia mà thôi, thoát nghèo và làm dân chúng giàu lên là mục tiêu phát triển duy nhất của chúng tôi. Chúng tôi thật lòng hy vọng nhà đầu tư bên ngoài có thể chú ý tới Hoa Lâm một chút.
- Huyện nghèo cấp quốc gia?
Lưu Kiều ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng, xem ra mình quá mẫn cảm rồi. Cô cười nói:
- Đó là nơi tốt để rèn luyện con người. Cậu còn trẻ như vậy thì nên rèn luyện vài năm, tương lai không thể đoán định.
- Ha ha, chào mừng chị tới Hoa Lâm làm khách. Hoa Lâm có hoàn cảnh thanh bình, khí hậu thích hợp với con người, là nơi tốt để du lịch, giải trí. Khi làm việc mệt mỏi mà tới đó nghỉ phép thì sẽ thư thái hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống thật ra không hy vọng nhân vật như Lưu Kiều đến Hoa Lâm. Mà Hoa Lâm cũng không có gì để cô nhìn vào trong mắt.
- Có cơ hội tôi nhất định sẽ tới.
Điện thoại di động trong ví vang lên, Lưu Kiều lấy ra nhìn một chút rồi gật đầu đứng lên nói:
- Nếu có chuyện thì cậu cứ gọi điện, bên kia tôi sẽ gọi điện, cứ dựa theo lời chúng ta vừa trao đổi mà xử lý là được. Tôi có việc nên cần đi trước.
- Không vấn đề gì, còn mong chị thông cảm.
Triệu Quốc Đống gật đầu đưa đối phương ra ngoài.
Đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen biển 960 của đối phương rời đi, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Người phụ nữ đến từ Hongkong này đúng là thú vị.
Lưu Triệu Quốc rất nhanh nhận được tin truyền tới. Không mở rộng, không buông lỏng, nói cách khác tức là không được làm căng, chỉ cần có câu trả lời với hai bên là được.
Khi chờ Lưu Triệu Quốc cấp trên, điện thoại của y không bao giờ ngừng hoạt động. Trên tỉnh, trên Bắc Kinh đều gọi tới. Thậm chí ngay cả một đồng đội đã một thời gian không gặp cũng gọi điện tới quan tâm. Qua đó có thể thấy việc này dính dáng rộng đến mức như thế nào.
Lúc này Triệu Quốc Đống cũng thông qua cơ quan công an điều tra chiếc xe biển 960 kia, trong dữ liệu thì đây là xe của một công ty đầu tư Hongkong, cũng không thấy có gì lạ cả.
Chờ chuyện xử lý xong thì đã là 6h tối. Chủ câu lạc bộ Hương Tạ Lệ họ Miêu, đây là người rất quen thuộc với hệ thống chính trị và giỏi giao tiếp. Y ân cần mời Lưu Triệu Quốc ở lại dùng bữa. Lưu Triệu Quốc vốn không định ở lại nhưng Tần Huân không ngừng khuyên nên cuối cùng đành phải ở lại.
Bữa ăn này xem ra còn thừa đồ ăn, Triệu Quốc Đống thậm chí cảm thấy mình gắp có một hai lần. Chẳng qua hai chai rượu Mao Đài 20 năm đã cạn sạch.
Rượu Mao Đài khá nặng làm đầu óc Triệu Quốc Đống trở nên mơ hồ. Lưu Triệu Quốc bảo lái xe đưa Triệu Quốc Đống về ký túc, Triệu Quốc Đống cũng không biết như thế nào lại bảo lái xe chạy về tòa nhà Tân Giang.
Khi Triệu Quốc Đống tỉnh dậy thì thấy miệng khô khốc, nhìn quanh thì cảm thấy bên cạnh có người, hắn đưa tay ra thì sờ phải một cơ thể nóng bỏng. Đối phương có lẽ cũng đã tỉnh lại nên nói:
- Quốc Đống, em dậy rồi sao?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Hai chai Mao Đài gần như là hắn và Tần Huân uống cạn, Lưu Triệu Quốc hôm nay mệt nên không uống. Hai chai đổ vào bụng, hơn nữa gần như không ăn nên đúng là đủ hại người.
Trong chăn khá ấm nhưng phòng không có điều hòa. Triệu Quốc Đống hơi cựa quậy mình định dậy thì “tách” một tiếng, đèn được bật lên. Trên người Từ Xuân Nhạn chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, thậm chí hai điểm đỏ kia cũng lộ ra rất rõ ràng.
- Quốc Đống, em muốn uống nước hả?
Từ Xuân Nhạn ngồi dậy cầm lấy chén trà đưa cho Triệu Quốc Đống. Cô vì hơi nghiêng người với cốc nên chiếc váy ngủ bị kéo lên, vòng eo lộ ra, chiếc quần lót màu đỏ làm Triệu Quốc Đống càng thấy khát hơn.
Nước mật ong ấm áp chui vào bụng làm hắn thoải mái hơn không ít.
Đúng là cảm giác như ở nhà, Triệu Quốc Đống không nhịn được thở dài một tiếng. Cuộc đời con người rốt cuộc là theo đuổi cái gì? Không phải chính là một gia đình ấm ấp hay sao? Vậy mình theo đuổi cái gì?
Có lẽ là do cảm thấy hơi lạnh, thấy Triệu Quốc Đống đã đỡ hơn, Từ Xuân Nhạn liền chui vào chăn. Cô đang định đưa tay tắt điện thì lại bị Triệu Quốc Đống túm lấy.
Hai bên vú căng tròn không ngừng biến ảo trong tay Triệu Quốc Đống. Hắn cầm mà không muốn buông, ngón tay nhẹ nhàng miết miết điểm đỏ kia làm nó cứng lên. Triệu Quốc Đống vén chiếc váy ngủ lên, trong tiếng rên của Từ Xuân Nhạn, hắn bắt đầu trêu chọc.
Đôi tay thoải mái lướt đi trên người cô, ngọn lửa dục trong người không ngừng được kéo lên. Nhưng lúc này Triệu Quốc Đống phát hiện mình đang rất tỉnh táo.
Giấc mơ kia đã thay đổi cuộc đời hắn rất nhiều. Trong giấc mơ, hắn không có ấn tượng gì về người phụ nữ tên Từ Xuân Nhạn này. Có lẽ theo như lịch sử thì Từ Xuân Nhạn đã sớm khuất phục dưới áp lực của Hùng Quý Nhân, hoặc là không chịu khuất phục một lần nữa quay về làm nữ công nhân của nhà máy. Nhưng trong cơn sóng công nhân mất việc thì nữ công nhân là vất vả nhất. Nói tóm lại số mệnh của cô đã thay đổi vì hắn.
Hắn bây giờ còn không thể thay đổi nhiều điều, nhưng hắn có thể khiến những thứ nhỏ nhặt xung quanh, khiến người xung quanh thay đổi.
Ngón tay thuần thục tiến vào trong quần lót người phụ nữ, vuốt ve đám lông trơn mượt mà rậm rạp. Triệu Quốc Đống lúc này cũng đang suy nghĩ rất nhanh.
Thế giới xung quanh thay đổi rất nhiều, ít nhất rất nhiều thứ hắn thấy đã có thay đổi.
Thái Chánh Dương từ trợ lý Thị trưởng thành Phó thị trưởng, sau đó vượt qua vài bước lên Bộ Thương mại. Liễu Đạo Nguyên không lựa chọn Miên Châu mà đi tới Tân Châu, cuối cùng cũng vượt qua một bước mà tới Kiềm Dương, bước lên tầm cán bộ cấp Phó Bộ. Trong giấc mơ của Triệu Quốc Đống không có ấn tượng về hai người này, dù sao hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc còn có chút ấn tượng. Trong mơ thì Triệu Quốc Đống thấy Lưu Triệu Quốc không lên làm Bí thư đảng ủy Cục Công an. Sau khi Tạ Kỳ Tường sau khi về, Lưu Triệu Quốc làm Phó cục trưởng thường trực ba năm mới được lên chức làm Cục trưởng Cục công an thành phố, cuối cùng y chỉ có thể sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố dưỡng già, bây giờ đã thay đổi tất cả.
Từ Xuân Nhạn rất biết ý nhếch mông lên, quần lót đã được lột xuống, Triệu Quốc Đống thậm chí lười đến mức không kéo nó xuống hết chân cô. Chiếc quần lót chỉ được kéo đến dưới đầu gối liền nghiêng người mà vào, một loạt chướng ngại, từng phân da thịt mềm mại, ẩm ướt làm hắn không nhịn được hít sâu một hơi. Mà Từ Xuân Nhạn cũng khẽ phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Một bên vỗ vỗ bờ mông căng tròn, một bên đẩy mạnh vào, nhưng lúc này Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ miên man.
Tất cả đều đã thay đổi. Từ khi hắn bước đi một bước khác trước đây cũng có nghĩa thế giới không còn như thế giới trong mơ của hắn nữa. Mặc dù rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, thậm chí ngay cả thời gian cũng không sai một giây nào nhưng đó là vì hắn chưa đủ tầm ảnh hưởng đến nhiều chuyện.
Từ Xuân Nhạn đã không còn ở lại Tập đoàn Thiên Phu nữa. Cô tự cảm thấy mình ở lại Tập đoàn Thiên Phu đã không còn giúp được gì nhiều. Hơn nữa Từ Xuân Nhạn cũng không phải loại người chỉ vì có quan hệ mà ở lại, cũng không muốn người ta chú ý nên cô lựa chọn rời đi.
Thế giới tàn khốc như vậy đó. Một người phụ nữ độc thân với hai bàn tay trắng mà lại có sắc đẹp, cô nếu muốn tồn tại trong thời đại coi trọng vật chất này thì ngoài việc bán mình ra thì có lẽ không còn cách nào khác cả.
Vấn đề là con người ta có thể bán mình hay không? Từ Xuân Nhạn từng cẩn thận hỏi chính bản thân cô, câu trả lời là không hề rõ ràng. Người đàn ông đang nằm trên người cô, quan hệ với cô, hưởng thụ cơ thể cô, thỏa mãn với cô chính là một người đàn ông rất ưu tú. Nhưng ưu tú thì sao chứ? Hắn cũng không phải thuộc về cô. Hắn chợt đến chợt đi nhưng lại có thể làm cô vui sướng. Ngay cả Từ Xuân Nhạn cũng có chút xấu hổ vì tâm trạng vui sướng của mình.
Một cú đánh mạnh làm Từ Xuân Nhạn mất hết lý trí, cô hoàn toàn mê đi trong quan hệ xác thịt, trong từng cơn khoái cảm mang tới.
Từ Xuân Nhạn rời khỏi Tập đoàn Thiên Phu nhưng điều này không làm Triệu Quốc Đống ngạc nhiên.
Từ Xuân Nhạn mặc dù là một người phụ nữ tự tin nhưng cô lại có tính tự trọng cao, nó còn hơn xa mấy người phụ nữ mà hắn đã tiếp xúc. Cô có lẽ chấp nhận việc hắn giúp đỡ, nhưng cũng không muốn cúi đầu trước kẻ khác.
Vì thế hắn giúp Từ Xuân Nhạn lập một cán bộ lớp thể hình, đây là nơi tốt nhất cho chị em cô làm việc, một nơi thuộc về chính hai chị em cô. Từ quyền sử dụng đất đến các thiết bị thể thao đều được Triệu Quốc Đống mua, nhưng hắn không cho rằng mình bỏ ra khoản tiền này để làm cho lương tâm hắn bớt áy náy. Từ Xuân Nhạn là như thế nào đối với hắn, điều này Triệu Quốc Đống cũng đã nhiều lần suy nghĩ. Là người yêu, tình nhân hay bạn đời? Người yêu thì hình như ít đi tiếng nói chung và giao hòa tình cảm, tình nhân thì hình như giữa hai người không có lợi ích gì dính dáng tới nhau. Bạn đời thì càng không phải, đúng là có hấp dẫn nhau, hòa hợp về mặt xác thịt nhưng tình cảm lại không rõ ràng. Ừ, chỉ có thể nói nó nằm giữa tình nhân và bạn đời, cũng có chút tình cảm, thỏa mãn xác thịt. Sau khi phun trào, Triệu Quốc Đống vẫn lưu luyến không muốn rời đi. Cảm giác hai cơ thể hòa vào nhau làm người ta muốn mê say.
- Chị làm ở câu lạc bộ thế nào? Kinh doanh được không?
Khuôn mặt Từ Xuân Nhạn đang đỏ hồng lên vì thỏa mãn. Triệu Quốc Đống nhìn theo chiếc cổ trắng ngần có thể thấy chiếc váy ngủ khẽ che cặp tuyết lê trắng nõn, khe sâu kia càng như một thung lũng làm người ta muốn nhìn mãi.
- Em cũng quan tâm tới việc này sao?
- Ồ? Sao chị lại nói như vậy, em có lúc nào không quan tâm cơ chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói. Vai bên ngoài lộ ra nên hơi lạnh làm Triệu Quốc Đống càng thêm tỉnh táo.
- Rất được, Thu Nhạn rất thích công việc này, hàng ngày đều dồn hết tâm trí vào đó, hơn nữa nó còn chuyên môn mời một giáo viên dạy Yoga từ Quảng Đông tới, rất được chào đón. Bây giờ số người đến đăng ký tham gia là rất nhiều. Thu Nhạn cũng phải tự mình tham gia dạy.
Thu Nhạn chính là em gái sinh đôi với Từ Xuân Nhạn, cũng chính là cô gái trêu Triệu Quốc Đống đêm đó. Khuôn mặt hai người gần như tương đương nhau. Triệu Quốc Đống có lúc suy nghĩ hơi tà ác một chút, có lẽ để hai cô cởi sạch quần áo nằm trên giường thì mới phân biệt được sự khác nhau giữa hai cô. Chẳng qua từ cảm giác Triệu Quốc Đống thấy Từ Xuân Nhạn đẫy đà hơn chút, mà Thu Nhạn lại khỏe đẹp hơn. Không biết có phải là do mảnh đất của Từ Xuân Nhạn thường được hắn chăm sóc hay không mà lại có cảm giác như vậy.
- Ồ, nếu kinh doanh tốt thì chị có thể mở rộng phạm vi kinh doanh, ví dụ như bây giờ đang lưu hành tắm hoa trong bồn gỗ, coi như thành lập một câu lạc bộ dưỡng sinh tổng hợp.
Triệu Quốc Đống có chút hưng phấn mà nói.
- Kinh doanh nhiều mục thì cũng không tốt mấy, không bằng chuyên tâm làm một hai mục sẽ thích hợp hơn cả.
Từ Xuân Nhạn lắc đầu nói.
- Chị không cần phải tự mình làm mà, chị là bà chủ chỉ cần phụ trách quản lý kinh doanh là được.
Triệu Quốc Đống nghĩ đến hai chị em Từ Thu Nhạn, Từ Xuân Nhạn mặc vào bộ đồ tập thể dục mà không nhịn được nuốt nước bọt. Nhất là mặc chiếc quần bó sát người làm tôn lên cặp mông cao vút, căng tròn, chỗ riêng tư mơ hồ thấy được mấy cái múi, cảm giác đó đúng là rất kích thích. Nhất là hai chị em song sinh càng làm người ta hoa mắt, mất lý trí. Nghĩ như vậy làm Triệu Quốc Đống lại bắt đầu có phản ứng.
Từ Xuân Nhạn cũng cảm nhận được cơ thể Triệu Quốc Đống nằm trong mình bắt đầu có biến hoá, Từ Xuân Nhạn trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, cô hơi giãy giãy người mà nói:
- Em mới là ông chủ chính thức.
- Vậy ư? Vậy chị chính là bà chủ phải không?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.
Từ Xuân Nhạn thoáng buồn nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Chẳng qua vẻ buồn trên mặt cô đã bị Triệu Quốc Đống túm lấy.
- Xuân Nhạn, đều là do bản thân em quá hoang đường nên mới vậy.
- Không, Quốc Đống, đây không phải do em, là chị tình nguyện mà. Chuyện giữa nam và nữ chưa bao giờ biết được ai đúng, ai sai, chỉ cần thoải mái, vui sướng là được. Chị cũng không hy vọng xa vời, người đàn ông ưu tú như em tất nhiên có nhiều người phụ nữ nhớ nhung, mong chờ. Mà em cũng không phải người đàn ông chìm đắm trong tình cảm phụ nữ. Em có mục tiêu, hoài bão xa hơn nữa cần chinh phục và thực hiện. Chị biết, không chỉ có chị mà chị nghĩ bất cứ một người phụ nữ cố gắng hoàn toàn bắt được em đều vô ích. Em trời sinh đã là người làm việc lớn. Từ lúc em làm Trưởng đồn công an Giang Miếu thì chị đã biết, cho nên chị thậm chí còn thấy có chút may mắn, không phải sao? Ít nhất chị thấy rõ điểm này, không giống có người không nghĩ rõ, một lòng muốn cột chặt em, đó mới là điều đáng buồn.
Từ Xuân Nhạn nở nụ cười thật đẹp, nó đập vào mắt Triệu Quốc Đống làm mình mê đi. Nhưng làm cho Triệu Quốc Đống cảm động hơn cả là lời Từ Xuân Nhạn nói. Chẳng lẽ mình là người đàn ông có tham vọng vô hạn sao. Vậy cực hạn phấn đấu của mình là ở đâu? Là Bí thư Thị ủy hay là chủ tịch tỉnh? Là có vô số tiền tài dùng không hết, nắm quyền sinh sát, ngủ trên mỹ nhân sao?
Đây không phải là xã hội phong kiến, hắn có thể làm hoàng đế sao?
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Mục tiêu mà hắn đặt ra cho mình là quá mơ hồ, vượt lên từng bậc thang, đứng càng cao nhìn càng xa, lại càng thấy thế giới nó quá lớn. Có lẽ tay hắn có thể với tới, nhưng anh nếu muốn một tay mình khống chế cả thế giới thì lại thấy bây giờ mình chưa có gì, cứ như thế anh tiếp tục phải đi tới.
Có lẽ chính mình có thể thay đổi một thứ gì đó, không phải là mấy thứ xung quanh mình, mà chính là có thể thay đổi vài điều của quốc gia. Dù chỉ là một chút nhưng có thể làm cho quốc gia bớt đi đường vòng một chút, ít gặp va chạm hơn một chút, tiến bước nhanh hơn một chút, đây có lẽ là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Suy nghĩ của Triệu Quốc Đống dần trở nên rõ ràng, mà muốn làm được điều đó thì bản thân hắn bây giờ không thể làm được.
Chính trị quan trọng nhất đó là quyền của lời nói và sức ảnh hưởng do quan hệ mạng tới cùng với chi phối tài chính. Mấy điều này không thể thiếu bất cứ thứ gì. Yếu tố đầu tiên là trụ cột, mấy thứ sau nếu có thể dung hợp vào thì có lẽ mới thực hiện được mục tiêu của hắn.
Mà hắn bây giờ có lẽ mới đi được bước đầu tiên, còn cách quá xa so với điều mà hắn hy vọng đạt được. Nhưng chỉ cần có mục tiêu là có thể tiến dần từng bước về phía đó mà.