- Ả ngu xuẩn này định lấy danh dự của chồng ra uy hiếp chính quyền sao?
Triệu Quốc Đống tức giận mắng:
- Mẹ kiếp, ả tưởng rằng có thể được thứ gì? Bị người lợi dụng còn không biết. Được rồi lão Quế, có điều kiện gì cứ đồng ý trước, chỉ cần không quá đáng là được.
Cuối cùng Quế Toàn Hữu đã đuổi được người nhà Mã Đạo Quân đi. Sau khi pháp y kết luận Mã Đạo Quân chết vì bệnh tim, càng phải dặn người nhà Mã Đạo Quân một trận, yêu cầu bọn họ thống nhất ý kiến với ngoài nên mới có thể dừng vụ việc.
- Mẹ kiếp, đừng nghĩ tôi không biết ý của hắn là gì. Không phải muốn kiêm chức trưởng phòng công an sao?
Triệu Quốc Đống tức giận nói:
- Nằm mơ đi, chỉ cần tôi làm Chủ tịch huyện một ngày thì hắn mơ đi. Không để ý đến đại cuộc, chỉ mơ lợi riêng thì sao có thể để hắn làm.
Quế Toàn Hữu lần đầu tiên thấy Triệu Quốc Đống tỏ rõ thái độ về một lãnh đạo huyện trước mặt mình như vậy, điều này có khác gì rõ ràng tuyên bố đối đầu. Mặc dù Bàng Quân chỉ là một Bí thư đảng ủy Công an huyện nhưng cũng là thường vụ huyện ủy, có phiếu quan trọng trong Hội nghị thường ủy. Mà Triệu Quốc Đống bây giờ còn chưa có đồng minh thân cận trong Hội nghị thường ủy. Chuyện bình thường có lẽ không vấn đề gì, nhưng ở vấn đề quan trọng mà thiếu đồng minh sẽ khiến bao cố gắng bay biến.
Chẳng qua suy nghĩ một chút thì y cũng hiểu. Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi, gặp chuyện này không lập tức phát tác mà chỉ nói chuyện với mình đã là tốt rồi.
- Chủ tịch Triệu, Bí thư Bàng có lẽ cũng có áp lực khá lâu, cũng không phải nhằm vào ngài. Tôi sau khi nói ý của ngài với Bí thư Bàng, Bí thư Bàng đã không nói gì nữa.
Thực ra Bàng Quân lúc ấy cũng không khách khí, nói đây là việc của bọn họ, ý là Ủy ban đừng nhúng tay vào.
- Hừ, anh không cần giảng hòa giúp Bàng Quân. Tôi biết hắn không dễ nói chuyện như vậy, hơn phân nửa là do Bí thư La nói.
Triệu Quốc Đống mặc dù cũng biết bây giờ mình được cán bộ cấp xã, thị trấn coi trọng nhưng trong mắt các cán bộ phòng ban lại khác. Hơn nữa người trong bộ máy lãnh đạo huyện cũng đều có chỗ dựa cơ mà.
Mùa xuân năm 96 đã tới. Chuyện ngày 30 tết làm cả Ủy ban huyện Hoa Lâm không được vui vẻ gì. Chẳng qua việc này không ảnh hưởng tới tâm trạng của cán bộ công chức trong Huyện ủy, Ủy ban huyện. Năm nay bọn họ nhận được tiền thưởng theo tiêu chuẩn cán bộ Thị xã khiến ai cũng vui vẻ. Dù trời có đổ tuyết rất lạnh cũng không thể lấn át được tâm trạng vui vẻ đó.
Tối 30, Triệu Quốc Đống theo thông lệ cùng La Đại Hải đến Phòng Cung ứng điện trực. Mấy cơ quan như trại tạm giam, Đồn công an nội thành, bệnh viện huyện đều có người trực, ai cũng có thể về nhà ôm vợ con, xem Tv, xem chương trình tết nhưng nhân viên trực ban của mấy cơ quan này không được. Đương nhiên lãnh đạo huyện cũng chỉ đi xem cho có mà thôi.
Ngày mồng một Triệu Quốc Đống cũng không có nhiều việc mấy. Hắn tới xem hai xã, thị trấn, rồi lên huyện đến công ty Bách hóa, bến xe, mấy công trình vậy là hết buổi sáng.
Chiều mồng một Triệu Quốc Đống coi như chính thức được nghỉ ngơi. Ngoài Triệu Quốc Đống, Lỗ Đạt cùng với Tào Uyên ra thì các lãnh đạo huyện khác đều là người địa phương, hoặc người nhà đã chuyển tới Hoa Lâm sống. Vì thế việc trực mấy ngày tết cũng nên để lãnh đạo địa phương có cơ hội vất vả một chút.
Triệu Quốc Đống chạy xe lên An Đô đã là năm giờ chiều. Hắn không ở lại An Đô mà trực tiếp quay về Giang Miếu. Năm nay hắn không thể về tầm 30 như mọi năm, cũng chỉ có thể về nhà khi đã sang mồng một.
Xe tiến vào nhà máy, Triệu Quốc Đống lập tức cảm nhận được không khí trầm lắng. Mặc dù cuộc sống trong nhà máy vẫn diễn ra nhưng có thể thấy năm 95 là năm rất khó khăn với mọi người trong Nhà máy dệt.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, Nhà máy dệt suy sụp là điều hắn đoán trước. Triệu Quốc Đống từng hoặc sáng hoặc tối nhắc nhở Chánh Dương cùng với Khanh Quang Vinh. Nhưng bọn họ mặc dù cũng thấy được xu thế này nhưng không ai nghĩ nó tới nhanh như vậy.
Khanh Quang Vinh cũng khá giảo hoạt. Y lấy lý do trong nhà máy có người phản đối nên thuận lợi mà lui, sau đó được điều tới làm một chức vụ nhàn hạ trong cục Công nghiệp dệt thành phố. Vị giám đốc nhà máy mới khi tới gặp phải tình hình kinh doanh như vậy thì đúng là không nghĩ ra biện pháp nào để đối phó. Biện pháp duy nhất chính là đặt vào hệ thống ngân hàng. Chẳng qua ngân hàng đã chịu quá đủ với mấy công ty sắp phá sản thế này, rất kiên quyết không cho vay thêm. Kết quả Nhà máy dệt chỉ đi vào bước đường cùng.
Xe Desert Prince của Triệu Quốc Đống lặng lẽ dừng lại phía sau chiếc xe Toyota Desert Prince biển ANE- 10888 đầy oai phong của Đức Sơn. Phía trước còn có xe Audi của Triệu Trường Xuyên và Cherokee của Lưu Thành.
May quá, Triệu Quốc Đống gặp bố mẹ thì chút lo lắng trong lòng đã biến mất. Hai người trông khá vui vẻ, xem ra có lẽ do Triệu Quốc Đống cảnh báo sớm nên hai người đều đã chuẩn bị về tâm lý, hơn nữa thời buổi này ai có thể lo được cho nhau. Có thể lo cho người nhà mình đã là quá tốt rồi.
Nhà vẫn là như vậy, thậm chí ngay cả đồ dùng cũng không thay đổi. Thay đổi có lẽ chính là Tv chuyển sang loại 34 inch.
Dù Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần rất không thích, nói vậy là khoe khoang. Con cái có chuyện của con cái, con cái trưởng thành có thể kiếm được tiền là tốt. Nhưng vợ chồng già nên sống theo nếp cũ, có thể mỗi ngày nhìn thấy bạn bè trong nhà máy đã đủ làm cho Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần vui vẻ rồi.
Đối với việc Triệu Đức Sơn nói mua biệt thự ở An Đô cho hai người dưỡng già, ông bà không thích, cũng không cảm ơn. Cũng may cơn tức giận của Triệu Phu Vọng một hai năm qua đã giảm nhiều, mới không mắng cho Đức Sơn một trận. Chẳng qua ông cũng sa sầm mặt với Đức Sơn.
Lưu Thành và Triệu Linh San mặc dù đã đăng ký kết hôn nhưng năm 95 rất bận. Lưu Thành không ngừng chạy quanh các nơi trong cả nước khảo sát nguồn nước mới, ngay cả Triệu Linh San cũng không thể không gánh vác việc phụ trách trụ sở tạm thời ở huyện Thương Lãng. Nếu đã bắt tay vào việc thì phải tìm hiểu công việc, mặc dù Triệu Linh San trước đây chỉ làm nhân viên bình thường của Nhà máy dệt, nhưng bây giờ đến công ty Nước suối Thương Lãng làm thì cũng phải học rất nhiều. Thời gian đều phải dành hết vào đó nên càng không nói gì tới chuyện nghỉ phép đi du lịch.
Công ty gia đình có ưu thế và chỗ tốt của nó, ít nhất khi mới đầu gây dựng sự nghiệp không phải lo về sự trung thành, nhất là khi Triệu Quốc Đống nắm giữ quyền lực trung tâm. Triệu Quốc Đống tin rằng trong thời gian ngắn thì Nước suối Thương Lãng còn chưa đến mức tranh quyền đoạt lợi giữa các anh em với nhau.
Ngồi trong bàn ăn, người nhà Triệu gia khá vui vẻ. Điều này làm Triệu Quốc Đống cũng vui lây và ăn nhiều.
Trong thời gian này hắn không ngừng ăn cơm mời ở Hoa Lâm, điều này làm Triệu Quốc Đống ăn đến phát chán. Lúc thì mời lãnh đạo Thị xã, lúc thì giữa huyện và các cục mời nhau. Mặc dù Triệu Quốc Đống cố gắng bố trí lãnh đạo phụ trách mảng đó đi tham gia, nhưng một vài Cục quan trọng như Tài chính, Công an, Giao thông, Kế hoạch đầu tư, Nhân sự thì hắn không thể không đi.
Nhất là mấy cơ quan như Ban Tổ chức cán bộ, Ban Tuyên giáo thì ngay cả La Đại Hải cũng không thể vắng mặt. Mấy cơ quan này đều có một Lãnh đạo thị ủy, anh không đi thì không chừng sẽ bị người ta có ấn tượng anh trẻ người, dễ xúc động. Triệu Quốc Đống không muốn mất điểm trước mặt đối phương.
Chẳng qua ăn cơm nhà bây giờ cũng thấy ngon hắn
Trước đó trong nhà đã ăn tất niên. Ngoài Triệu Quốc Đống không thể về thì những người khác đều có mặt đông đủ. Hôm nay Triệu Quốc Đống về, mai Lưu Thành sẽ mang theo Triệu Linh San về Bình Xuyên. Hai người ở lại cũng chính là muốn chờ Triệu Quốc Đống về và gặp một chút. Cả một năm mặc dù gặp có vài lần nhưng cũng hay gọi điện trao đổi, ít có thời gian ngồi xuống tâm sự.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ bụng và mở rộng thắt lưng. Bây giờ ăn một bữa ngon lành với gia đình cũng xa xỉ như vậy, mình thật sự có bận như vậy sao? Bận đến độ ngay cả thời gian về nhà ăn bữa cơm, gọi điện cũng không có sao? Nhìn ánh mắt của bố và mẹ nhìn mình với sự quan tâm, Triệu Quốc Đống cảm thấy ấm áp trong lòng. Tình thân thường thường khi sắp mất hoặc là đã mất thì người ta mới thấy được sự quý giá của nó. Trong đầu Triệu Quốc Đống đột nhiên nhảy ra câu này nhưng không nhớ rõ là ai nói.
- Bố, mẹ, con ăn no rồi. Lâu rồi không ăn no như vậy. Ở ngoài mặc dù suốt ngày ăn thịt, ăn cá nhưng nói đó là chịu tội thì sợ không ai tin. Nhưng đối với con đúng là như vậy. Ôi, đúng là số khổ, ngay cả hưởng thụ cũng coi là mệt.
- Anh nói đúng đó. Em cũng không thích ăn cơm nhà hàng, khách sạn, cho nên có thể không đi thì cố gắng không đi, chỉ không thể đẩy được thì mới đi.
Triệu Trường Xuyên đương nhiên có thể hiểu cảm giác của Triệu Quốc Đống:
- Tết này em ngoài việc ăn liên hoan với nhân viên quản lý và cán bộ trung tầng của công ty ra thì chỉ ăn hai bữa với Bí thư Liễu và Thị trưởng Tôn. Các vụ khác đều do anh hai và Lưu Thành đi giúp em.
Lúc này Triệu Trường Xuyên đã mơ hồ có phong độ của một Chủ tịch công ty. Mặc dù trước mặt Đức Sơn và Lưu Thành thì cũng tỏ rõ khí thế trầm ổn tự nhiên. Triệu Quốc Đống cũng có thể thấy thái độ của Đức Sơn với Lưu Thành và Triệu Linh San đã thay đổi hơn trước. Triệu Quốc Đống phải thầm khen hai năm rèn luyện đã biến Trường Xuyên thành một nhà kinh doanh thành công.
- Trường Xuyên, việc này sẽ có lợi cho sức khỏe của chúng ta. Nhưng đối với chuyện của công ty thì có những việc cần phải đi.
Trường Xuyên chép miệng không nói gì.
- Chị, chị dọn giúp bố mẹ, bọn em sang bên kia ngồi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói. Đức Sơn, Trường Xuyên và Lưu Thành đều đứng lên, Triệu Vân Hải hơi do dự một chút.
- Vân Hải, chú lại đây, cũng nên nghe chuyện trong nhà một chút. Học cũng có tác dụng, chú ở trường khi học cũng có lợi hơn.
Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần biết mấy thằng con của mình có việc quan trọng cần bàn.
Thấy con cái trong nhà đều rời khỏi nhà máy, mặc dù không rõ con cái làm gì nhưng trong năm người con ngoài Triệu Vân Hải đang đi học ra, mấy đứa khác mỗi người đều lái xe trở về, vợ chồng Triệu Phu Vọng sao có thể không tự hào.
Trong nhà máy vốn chỉ có mình Khanh Quang Vinh là có xe chuyên dụng, các phó giám đốc nhà máy khác đều là luân phiên. Mà con của ông bà ra ngoài có vài năm mà bây giờ đều là áo gấm về nhà. Quốc Đống thậm chí còn làm Chủ tịch huyện, ông bà cảm thấy đó như là nằm mơ.
Triệu Quốc Đống vào phòng, hắn đưa tay vuốt ve chiếc giường cũ của mình. Căn phòng rất sạch sẽ, Hứa Vĩ thi thoảng đến đây ngủ lại. Bà mẹ hắn vẫn để nguyên căn phòng lại.
- Trường Xuyên, đã bao lâu chú không về?
Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.
- Hơn ba tháng rồi ạ.
Trường Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói.
- Anh hai thì tháng trước đã về, chị và anh Thành cũng về được hơn tháng.
- Ồ, anh đã gần nửa năm không về rồi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- ngồi đi.
- Anh, bố mẹ cũng không muốn rời khỏi đây, bọn em không có cách nào. Nếu bố mẹ chuyển lên An Đô thì tiện hơn nhiều.
Đức Sơn chép miệng nói:
- Anh nói chuyện với bố mẹ đi, bố mẹ vẫn luôn nghe anh.
- Hừ, anh có thể đi làm cái chuyện bố mẹ không muốn sao?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng mà nói:
- Bố mẹ muốn ở đây thì cứ để bố mẹ ở cũng được. Bố mẹ vẫn còn khỏe, Hứa Vĩ không phải vẫn ở bên sao? Có cậu ta thi thoảng qua lại xem thì chắc hai ba năm cũng không sao, đợi thêm vài năm nữa đi.
- A Thành, anh nói chuyện với anh Quốc Đống đi.
Triệu Linh San và Lưu Thành đã kết hôn, nhưng anh em Đức Sơn quen gọi thằng tên nếu bây giờ gọi Lưu Thành là Thành ca hay Lưu ca thì không tự nhiên, nhưng nếu gọi thẳng tên Lưu Thành lại có vẻ không quá tôn trọng. Cho nên Đức Sơn liền nghĩ thêm việc cho chữ A ở đầu giống bên Quảng Đông, vừa thân thiết vừa dễ gọi. Lưu Thành cũng thích cách gọi này.
- Ồ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Lưu Thành có việc gì?
- Lưu Thành, anh có chuyện gì thế? Còn có gì giấu em sao?
- Không phải, Quốc Đống, chuyện này anh đã nói chuyện với Trường Xuyên và Đức Sơn, bọn họ cảm thấy cũng được nhưng còn không dám xác định nên muốn chú quyết định.
Lưu Thành có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên y nói ra ý kiến và suy nghĩ của mình. Y vốn hy vọng Trường Xuyên nói giúp mình với Triệu Quốc Đống, nhưng Trường Xuyên cảm thấy do tự Lưu Thành nói với đại ca mình tốt hơn, qua đó tiện cho việc trao đổi.
- Quốc Đống, hè năm nay anh tới khảo sát nguồn nước ở khu đông bắc, chính là khảo sát mấy huyện trong khu vực Trường Bạch Sơn – Cát Lâm như An Đồ, Phủ Tùng, Huy Nam, Tĩnh Vũ. Mấy nơi này đều nằm trong khu vực bảo vệ thiên nhiên Trường Bạch Sơn. An Đồ, Phủ Tùng, Huy Nam, Tĩnh Vũ đều có nguồn nước phong phú, hơn nữa chất lượng không hề thua kém bên Thương Lãng, sản lượng rất lớn, rất thích hợp thành lập nhà máy khai thác. Công ty dự định thành lập trụ sở ở An Đồ, sang năm sẽ khởi công xây dựng.
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Chuyện này hắn sớm đã biết, Trường Xuyên cũng đã nói chi tiết với hắn về việc này. Trường Xuyên cảm thấy chiếm được nguồn nước phong phú ở Trường Bạch Sơn là rất cần thiết. Đây sẽ là trụ sở quan trọng để Nước suối Thương Lãng đánh chiếm Đông bắc, Hoa bắc, chuyện này có cần Lưu Thành phải nghiêm túc trao đổi với mình không? Triệu Quốc Đống bắt đầu nghi ngờ.
- Khi anh khảo sát mấy huyện quanh khu vực Trường Bạch Sơn thì phát hiện ở đây có nhiều đặc sản, nhất là mật ong. Mặc dù địa phương cũng có mấy công ty đang làm nhưng quy mô nhỏ, phân bố rải rác, hơn nữa không có thương hiệu, điều này là rất đáng tiếc. Nếu như công ty chúng ta tham gia vào ngành sản xuất này, với thực lực và mạng lưới kinh doanh của chúng ta thì hoàn toàn có thể làm được ngành này. Đây sẽ thành một điểm sáng trong tăng trưởng lợi nhuận của Nước suối Thương Lãng chúng ta.
- Mật ong? Anh muốn tiến vào các sản phẩm của ong mật?
Triệu Quốc Đống hiểu ra và nói.
- Đúng, Quốc Đống, chú có lẽ cũng nghe nói tới mật ong Trường Bạch Sơn phải không? Trên thực tế mật ong Trường Bạch Sơn chỉ là cách xưng hô không rõ ràng. Hễ là mật ong làm từ nơi này đều được gọi là mật ong Trường Bạch Sơn, hơn nữa nhiều nhãn hiệu, căn bản không tạo thành một ngành sản xuất có quy mô.
Lưu Thành đã sớm quen với cái nhìn nhạy bén của Triệu Quốc Đống, y rất bình tĩnh nói:
- Anh cảm thấy đây là cơ hội của Nước suối Thương Lãng chúng ta.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, đây có phải là đa dạng hóa sản phẩm không? Nếu là như vậy thì việc công ty đa dạng hóa sản phẩm sớm như vậy là tốt hay không?
Triệu Quốc Đống lần đầu không dám xác định. Mật ong là loại sản phẩm có lợi cho sức khỏe, nhưng nó khác với mấy sản phẩm có lợi cho sức khỏe bây giờ. Sản phẩm mật ong là thực phẩm tự nhiên, có nhiều lợi ích cho sức khỏe con người mà không có tác dụng phụ gì. Hơn nữa ngành sản xuất mật ong cũng như ngành nước, nếu như chiếm được thời cơ thì đó sẽ là một ngành có tính khả quan rất cao.
Nhưng vấn đề không phải ở cái này, Nước suối Thương Lãng bây giờ tuy phát triển rất nhanh, dù là Đông Bắc, Hoa Đông hay là trụ sở mới xây dựng đều cần quan tâm. Hai trụ sở này một khi xây dựng xong thì sẽ khiến Nước suối Thương Lãng như một cơn gió lốc quét ngang Đông bắc, Hoa bắc, thậm chí Hoa đông, cùng trụ sở ở Thương Lãng tiến công Đông nam, Tây nam. Điều này khiến cho lợi nhuận của Nước suối Thương Lãng sẽ tăng lên thêm nữa. Mà lúc này Lưu Thành lại đột nhiên muốn chuyển sang đánh chiếm ngành sản xuất mật ong thì đúng là cần phải cẩn thận suy nghĩ.
- A Thành, anh nói cho em biết anh không thoải mái khi làm việc ở công ty, hay thực sự muốn mở con đường trong ngành sản xuất mật ong này.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói:
- Anh cũng biết Nước suối Thương Lãng năm nay có thể có cơn bộc phát lớn như vậy thì người sẽ khá thiếu. Công ty cần người như anh có thể tự mình phụ trách một khu vực.
- Quốc Đống, anh làm rất thoải mái, thật đó, không tin chú có thể hỏi Trường Xuyên và Đức Sơn. Nhưng thứ nhất anh cảm thấy ngành sản xuất mật ong này có tương lai. Thứ hai anh cũng thử xem mình có thể mở được cục diện trong ngành sản xuất khác hay không. Anh hy vọng chú có thể cho anh cơ hội này. Trước đó anh đã nói với Đức Sơn, cũng đã tìm Trường Xuyên mà trao đổi. Trường Xuyên cũng ủng hộ quyết định của anh nhưng chú phải là người quyết định cuối cùng.
Lưu Thành rất thản nhiên nói.
Triệu Quốc Đống nhìn lướt qua Đức Sơn và Trường Xuyên. Đức Sơn mặt không chút thay đổi, Trường Xuyên lại khẽ gật đầu.
- Như vậy anh hy vọng em ủng hộ anh gây dựng sự nghiệp?
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Lưu Thành mặc dù làm phó Tổng giám đốc của công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng, nhưng công ty này dù sao cũng do Trường Xuyên và Đức Sơn do một tay Triệu Quốc Đống ủng hộ mà thành lập. Trường Xuyên và Đức Sơn có ưu thế tâm lý, cho nên trong lòng Lưu Thành luôn có ám ảnh, vì thế cũng có suy nghĩ tự gây dựng sự nghiệp.
- Ừ, Quốc Đống, anh hy vọng chú có thể ủng hộ anh như lúc trước đã ủng hộ Trường Xuyên và Đức Sơn, để anh thử đi vào ngành sản xuất mật ong một lần. Mặc kệ thành công hay không, ít nhất anh cũng có thể thử. Sống trên đời ít nhất cũng phải dám thử sức của mình chứ.
Mắt Lưu Thành sáng lên nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống gật đầu, Lưu Thành này coi như được, thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, muốn gây dựng sự nghiệp, muốn tự mình phụ trách cũng không phải việc xấu. Có người chỉ thích hợp làm nhân viên, có người trời sinh đã là người chỉ huy. Biết đâu Lưu Thành là vế sau thì sao?
Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo việc Nước suối Thương Lãng đa dạng hóa sản phẩm sẽ khiến Trường Xuyên phân tâm. Trường Xuyên có thể toàn tâm toàn ý phát triển trong việc kinh doanh nước suối. Mà Lưu Thành chuyển sang chiến đấu ở ngành sản xuất mật ong, xem hai người có thể đi được bao xa.
- Được, A Thành, cứ quyết định như vậy đi. Tài chính em bỏ ra, anh phải đưa ra kế hoạch cần bao nhiêu tài chính, sau đó theo tỷ lệ mà chia cổ phần. Cổ phần của anh và chị tiếp tục giữ lại trong Nước suối Thương Lãng. Như vậy cũng có thể cho mình một đường lui. Dù sao anh bây giờ cũng không phải độc thân nữa, sau này còn có con cái.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Anh biết tính cách của em rồi đó, em sẽ không can thiệp vào việc kinh doanh cụ thể của anh. Nhiều nhất em chỉ trao đổi suy nghĩ và phương hướng phát triển của công ty với anh mà thôi.
- Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Quốc Đống, ánh mắt chiến lược của chú không ai có thể bằng. Anh thật lòng hy vọng chú chỉ điểm giúp anh nhiều hơn.
Lưu Thành tự muốn gây dựng sự nghiệp là có ý của mình. Nếu ở lại Nước suối Thương Lãng thì chỉ là người làm cho Trường Xuyên.
Đức Sơn còn đỡ một chút, dù sao cũng không phải nhân tài tự phụ trách một mặt. Năng lực chính của y chính là quan hệ với cơ quan nhà nước, luôn có thể quan hệ mật thiết với chính quyền địa phương, cũng có thể xưng anh em với nhà kinh doanh. Trường Xuyên có ánh mắt tốt, lấy Đức Sơn ra ngoài mở thị trường cũng là dung. Nhất là trong vấn đề tiêu thụ nước suối thì nó càng quan trọng hơn. Có thể trói chặt các nhà đầu tư vào Nước suối Thương Lãng thì công ty sẽ không bao giờ thất bại.
Trường Xuyên không hổ là người phụ trách chính của Nước suối Thương Lãng, dù quan hệ tương lai hay hoạt động kinh doanh của công ty đều tiến hành tốt. mà Trường Xuyên vừa bận công tác vừa không quên học tập cũng khiến Lưu Thành kính nể. Đúng vì nguyên nhân này nên y mới không muốn tiếp tục ở Nước suối Thương Lãng, cũng muốn thử tự độc lập một phen.