Tiễn Phòng Tử Toàn, Triệu Quốc Đống ngồi đó mà suy nghĩ.
Dù là ai chỉ cần có điều kiện sẽ không thỏa mãn với hiện tại. Phòng Tử Toàn từ một công nhân Nhà máy dệt biến thành chủ lò gạch, chủ mỏ than, bây giờ lại muốn đến Nội Mông phát triển, sự thay đổi không phải một hai câu là nói rõ được. Hứa Vĩ cũng như thế, từ một con nhà nông dân biến thành chủ bãi cát, Triệu Quốc Đống thậm chí còn cho cậu ta 10% cổ phần bãi cát, mười năm sau cậu ta sẽ có cả bãi cát này.
Hắn không phải cũng như vậy sao, từ Trưởng đồn công an đi lên từng bước, biết rõ từng bước đi sẽ có nhiều nguy hiểm nhưng vẫn tiến lên, biết trên núi có hổ mà không lùi bước. Nếu như con người cứ thỏa mãn và muốn sống cuộc sống nhẹ nhàng thì không hay.
Đối với đàn ông thì cuộc sống không phải là một quá trình chinh phục sao? Tiến bước trên sự nghiệp, chinh phục phụ nữ, cái nào chẳng phải đại biểu mục tiêu của người đàn ông?
Như hắn bây giờ vào trong quan trường càng thêm nhạy cảm, hắn cũng rất muốn một bước lên trời. Nhưng Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi đã làm Chủ tịch huyện là điều chưa từng có trong lịch sử, nếu không phải do nhiều nguyên nhân thì hắn phải ngồi ở vị trí Chủ tịch huyện này ít nhất vài ba năm mới có cơ hội khác.
Nếu muốn thuận lợi từ Chủ tịch huyện đến Bí thư huyện ủy thì còn phải xem biểu hiện trong một hai năm tới của hắn. Mấy Công ty Đại Hoa, Tam Điệp, Tập đoàn Xán Hoàng hay Công ty Dụ Thái tiến vào đầu tư ở Hoa Lâm đã làm Thị xã chú ý. Mà việc hắn chỉnh đốn tác phong làm việc, tăng hoàn cảnh đầu tư cũng được lãnh đạo khen ngợi.
Vưu Liên Hương đã gọi cho Triệu Quốc Đống nói Văn phòng tỉnh ủy sẽ tới nghiên cứu, tìm hiểu tình hình chỉnh đốn tác phong làm việc của Hoa Lâm. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút đắc ý lại lo lắng. Có chuyện lần trước nên hắn có chút lo lắng.
- Vưu tỷ, tôi mời chị một chén. Đợt Quốc khánh tôi về An Đô và gặp Trưởng ban Huệ Hương ở Giang Khẩu, qua đó mới biết chị ấy đã lên làm Cục trưởng cục Nhân sự, tôi mời chị ấy đến Ninh Lăng xem một chút, chị ấy đã đồng ý.
Triệu Quốc Đống giơ chén lên rồi nói.
- Ừ, Huệ Hương đã lên cục Nhân sự được nửa năm. Quốc Đống, cậu có phải là cùng Cao Dương đến từ Giang Khẩu nên ăn hiếp tôi sao?
Vưu Liên Hương cười nói.
- Ha ha, Vưu tỷ, chị nói vậy là không đúng rồi. Nếu như nói chúng ta cùng đến từ An Đô còn miễn cưỡng nghe lọt. Đều từ An Đô đến Ninh Lăng làm việc, còn chia gì chứ? Chỉ bằng lời này tôi cũng phải mời Vưu tỷ một chén.
Cao Dương cười nói.
Vưu Liên Hương giơ chén lên nói:
- Được rồi, ba chúng ta cùng cạn chén. Cùng xa nhà đến Ninh Lăng thì không dễ, ngày sau có gì giúp nhau nhiều. Nhất là Quốc Đống đang ở huyện, Cao Dương, anh cũng phải chiếu cố nhiều mới được.
- Ha ha, Vưu tỷ, Quốc Đống là quan đầu huyện, Viện kiểm sát chúng tôi là cơ quan nghèo, còn cần bọn họ ủng hộ mà.
Cao Dương cười nói:
- Chẳng qua nếu cần dùng tới tôi thì đương nhiên không cần phải nói.
- Ừ, Quốc Đống, cậu còn trẻ, bây giờ lãnh đạo tỉnh lại chú ý đến kinh tế. Ninh Lăng có nền kinh tế lạc hậu, Thị xã càng chú trọng điều này. Hoa Lâm vốn nghèo nhưng lại dễ làm ra thành tích. Có thành tích càng dễ được lãnh đạo thấy, cho nên cậu phải nắm chắc cơ hội. Bây giờ Mai Anh Hoa đang rất được chú ý. Bây giờ tổ khảo sát từ Hongkong đã về, ai cũng nói đối phương có thực lực mạnh, có nhà máy lớn ở Hongkong.
Vưu Liên Hương nói đầy cổ vũ:
- Quốc Đống, cậu phải vượt qua Mai Anh Hoa mới được.
- Vưu tỷ, tôi nghe nói yêu cầu của đối phương rất chặt.
Cao Dương nhíu mày nói.
- Ừ, công ty này nhiều tiền, giai đoạn đầu đã là 50 triệu, đúng là một con số quá hấp dẫn, hơn nữa sau khi xây dựng xong nghe nói sẽ nộp thuế trên 10 triệu, giá trị sản phẩm trên 10 triệu Usd. Cho nên thoáng cái lấy hơn 500 mẫu đất của Khu Khai Phát. Bây giờ nhà máy cũng bắt đầu tiến hành thi công, nhóm thiết bị đầu tiên đã được đưa đến bến tàu Ninh Lăng, rất nhanh sẽ có nhóm thứ hai, ba.
Vưu Liên Hương gật đầu nói:
- Đây là hạng mục đầu tư lớn nhất của Ninh Lăng từ trước đến giờ cho nên chính sách ưu đãi rất nhiều. Tiền thuê đất có thể trả sau, hơn nữa về vấn đề vay vốn ngân hàng thì Thị xã cũng yêu cầu mấy ngân hàng ủng hộ.
- Tiền đất trả sau?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vay vốn ngân hàng? Không phải nói công ty Hongkong này có thực lực mạnh thì sao lại vay vốn?
- Có lẽ do tính toán của công ty bọn họ, có thể vay thì sao không vay?
Vưu Liên Hương ngẩn ra mà nói.
- Vậy dùng gì để vay vốn?
Triệu Quốc Đống hỏi, hắn mơ hồ ngửi ra gì đó.
- Quốc Đống, chẳng lẽ cậu nghi ngờ Nhà đầu tư Hongkong?
Cao Dương cũng nhạy bén nhận ra.
- Nhưng tổ khảo sát đã đến Hongkong cùng Quảng Đông tìm hiểu rồi mà.
- Cái này …
Triệu Quốc Đống thực ra đang nghi ngờ người của Ninh Lăng có phải là đi du lịch hay không?
- Quốc Đống, cậu không nên quá nghi ngờ. Nhà đầu tư Hongkong này nghe nói là một lãnh đạo Bắc Kinh giới thiệu, cũng là nhà máy đưa tới để giúp Ninh Lăng xóa đói giảm nghèo. Chỉ riêng nhà máy xây dựng xong đã thuê trên 2500 công nhân, bây giờ cũng đã bắt đầu tập huấn cho 1500 người.
Vưu Liên Hương nói.
- Vưu tỷ, Nhà đầu tư Hongkong có vay vốn bên Ninh Lăng ta không? Số lượng là bao nhiêu?
Triệu Quốc Đống nói.
Vưu Liên Hương do dự một chút rồi nói:
- Tôi không rõ, chẳng qua nghe nói vay bên ngân hàng xây dựng khoảng 10 triệu, chủ yếu là vay bên Ngân hàng Công thương. Để tôi hỏi một chút.
Vưu Liên Hương liền vội vàng gọi điện ra hỏi.
- Sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Vay 20 triệu của Ngân hàng xây dựng, vay 25 triệu của Ngân hàng Công thương. Ngân hàng xây dựng thì bọn họ thế chấp đất và thiết bị, bên Ngân hàng Công thương thì được Ban quản lý Khu Khai Phát đảm bảo.
Vưu Liên Hương lúc này mới thấy không đúng. Đầu tư 50 triệu mà vay 45 triệu sao?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:
- Vay nhiều như vậy, chẳng lẽ Ngân hàng Công thương và ngân hàng xây dựng không điều tra chút gì sao?
- Tôi nghe lão Lữ nói chủ yếu do lãnh đạo muốn ủng hộ bọn họ xây dựng. Ban quản lý Khu Khai Phát cũng đảm bảo, mà Nhà đầu tư Hongkong cũng nói Thị xã mong nhanh chóng tiến vào giai đoạn thứ hai cho nên bọn họ mới chấp nhận cho vay.
Việc này mặc dù không liên quan tới Vưu Liên Hương, nhưng 45 triệu không phải con số nhỏ. Nếu có vấn đề thì đó là điều Ninh Lăng không thể chịu nổi.
- Dương ca, anh cảm thấy trong này có vấn đề không?
Triệu Quốc Đống gần như có thể khẳng định trong này có vấn đề.
- Sợ rằng có chuyện. Thoáng cái vay 45 triệu và dùng cái gì để thế chấp?
Cao Dương nhíu mày nói:
- Tôi còn nghe nói công ty này khi đào tạo công nhân còn nhận một khoản tiền phí đào tạo, phí quần áo của công nhân, hình như mỗi người đều là 1000. Lúc ấy tôi còn thấy Nhà đầu tư Hongkong đúng là khác các công ty khác, vào nhà máy để đào tạo còn phải đóng tiền bảo đảm.
- Vưu tỷ, tôi thấy vấn đề không đúng rồi. Sợ là chị phải cho người lập tức điều tra tài khoản của Nhà đầu tư Hongkong, ngoài ra xem bản thân bọn họ có còn ở Ninh Lăng không?
Triệu Quốc Đống chưa nói hết, Vưu Liên Hương đã lắc đầu nói:
- Nhà đầu tư không ở đây, chỉ có một tổng giám đốc mà bọn họ thuê ở đây, nhà đầu tư đã về Hongkong hai ba hôm nay.