Vưu Liên Hương không nói gì mà đưa tờ Nhật báo Nhân dân cho Kỳ Dư Hồng. Kỳ Dư Hồng có chút khó hiểu đọc. Bài viết không dài, thậm chí không có tiêu đề, chỉ là một nội dung rất đơn giản.
- Huyện Hoa Lâm tỉnh An Nguyên đẩy mạnh việc vận động cải cách tác phong làm việc của cơ quan hành chính, tạo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp. Chỉ riêng quý ba đã thu hút được tám công ty, tổng giá trị đầu tư vượt trên 50 triệu, so sánh với năm trước tăng lên 380%. Cùng lúc đó Huyện ủy, Ủy ban huyện đã phá vỡ quan niệm cứng nhắc, đưa ra một loạt chính sách cổ vũ cơ chế phát triển kinh tế của huyện, xúc tiến công ty tư nhân địa phương phát triển. Chỉ riêng quý ba đã có 11 công ty tư nhân thành lập mới, giá trị đầu tư đã vượt quá sáu triệu, vượt tổng năm năm trước cộng lại.
Kỳ Dư Hồng cẩn thận đọc bài viết không đầy 200 chữ như muốn suy nghĩ kỹ từng câu, từng chữ.
- Chị Vưu, không đơn giản, ngay cả Nhật báo Nhân dân cũng chú ý, Huyện Hoa Lâm đúng là làm người ta phải nhìn lại.
Kỳ Dư Hồng rất vui vẻ. Mặc dù Nhật báo Nhân dân không đề cập gì tới Thị xã Ninh Lăng nhưng nó không quan trọng. Quan trọng chính là Lãnh đạo tỉnh ủy có thể thấy tin này là được. Huyện Hoa Lâm có thể có thành tựu đương nhiên không thể không có sự lãnh đạo của Thị ủy mà.
- Đúng thế, tốc độ phát triển quý ba của Hoa Lâm rất nhanh, GDP tăng lên thậm chí cao hơn quận Tây Giang. Tốc độ này đúng là làm mọi người giật mình. Tôi cảm thấy điều này có quan hệ lớn đối với việc cải cách tác phong làm việc, thay đổi hoàn cảnh đầu tư của Hoa Lâm. Trước đây trong Thị ủy có người có ý kiến với việc Huyện Hoa Lâm điều chỉnh quá lớn các cơ quan hành chính, cho rằng chuyện nhỏ làm to, làm cho có hình thức nhưng bây giờ đã có hiệu quả rõ ràng.
Vưu Liên Hương có chút vui mừng mà nói:
- Bí thư Kỳ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hồ đã gọi điện tới tìm hiểu việc này của Hoa Lâm, nói Bí thư Thiên Minh rất hứng thú với việc này. Bí thư Dương đã yêu cầu văn phòng Tỉnh ủy tiến hành điều tra, tổng kết kinh nghiệm. Có lẽ Trưởng ban thư ký Hồ sẽ tới Ninh Lăng chúng ta điều tra.
- Ồ.
Kỳ Dư Hồng run lên và cảm thấy vấn đề trong đó.
- Nếu là như vậy thì chị định bố trí như thế nào?
- Ý của tôi là Thị ủy điều tra sơ bộ trước, tổng kết kinh nghiệm. Khi Văn phòng tỉnh ủy xuống điều tra thì chúng ta cũng có chuẩn bị từ trước. Chỉnh đốn tác phong làm việc đã được nhắc đến thường xuyên, nhưng kết hợp với thay đổi hoàn cảnh đầu tư thì Hoa Lâm thực hiện đầu tiên đã có hiệu quả rõ ràng như vậy.
Vưu Liên Hương do dự một chút rồi nói:
- Chẳng qua lần trước bởi vì Hoa Lâm có chuyện bị chặn đường nên tôi nghĩ tạm thời không thông báo Hoa Lâm.
- Ừ, Triệu Quốc Đống này coi như phối hợp tốt với La Đại Hải.
Kỳ Dư Hồng cười nói:
- Chị Vưu, xem ra Triệu Quốc Đống học hai tháng trên tỉnh đã có thành tích.
- Đúng thế, Hoa Lâm đưa ra ý tưởng này, coi trọng việc tạo hoàn cảnh mềm mà không phải như nơi khác đưa ra chính sách ưu đãi về thuế và giá đất để thu hút đầu tư, tôi cảm thấy điều này đáng để các huyện khác học tập.
Vưu Liên Hương cười nói:
- Hoa Lâm khi thu hút đầu tư cũng có sự lựa chọn, chủ yếu là dựa vào mấy ngành nghề chủ lực của bọn họ như cây ăn quả, chè, chăn nuôi gia súc mà chọn công ty. Như vậy còn có thể phát triển nông nghiệp, có thể nói là một công đôi việc.
Kỳ Dư Hồng không khỏi thầm than về ba cán bộ kiêm nhiệm lần này. Hai người ở Thổ Thành cùng Thương Hóa ngoài lúc đầu dựa vào sở giúp đỡ mà đưa được một vài hạng mục và tài chính, nhưng sau đó bắt đầu yếu đi nhiều, không biết làm công tác quần chúng, khó hòa hợp với cán bộ cơ sở.
Lãnh đạo chủ yếu của huyện mới đầu còn nể mặt vì bọn họ đưa được hạng mục, tài chính xuống, nhưng theo thời gian cán bộ này dần chuyển thành người quá độ, thấy khó khăn là trốn, sau đó thậm chí không mấy thời gian đến huyện, cứ ở trên tỉnh.
So sánh thì Triệu Quốc Đống mặc dù gây phiền phức, từ nhảy phiếu đến bị dân chúng chặn đường kiện cáo, gần như việc nào cũng làm Kỳ Dư Hồng đau đầu. Nhưng Triệu Quốc Đống lại đưa ra được nhiều hạng mục, ngoài quý hai là quá độ ra, bắt đầu từ quý ba thì kinh tế phát triển rất nhanh.
- Chị Vưu, xem ra cán bộ trẻ tuổi cũng có ưu thế của bọn họ, có can đảm phá vỡ quan niệm cũ, dám vượt khó khăn, hơn nữa kế hoạch phát triển cũng tốt, tìm được điểm tăng trưởng mới. Điểm này đã thể hiện rõ ở đồng chí Triệu Quốc Đống. Đối với cán bộ trẻ tuổi như Triệu Quốc Đống, chúng ta thường phải nhắc nhở bọn họ. Nhưng chúng ta càng phẩn trân trọng hơn, để bọn họ nhanh chóng trưởng thành.
Kỳ Dư Hồng nói chuyện khá từ tốn, Vưu Liên Hương cũng phải cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Kỳ Dư Hồng.
Trong thời gian này tâm trạng của Triệu Quốc Đống khá phức tạp. Tập đoàn Xán Hoàng Phúc Kiến đến làm hắn có chút ngạc nhiên. Lần trước mặc dù thông qua Vương Phủ Mỹ mà liên lạc được với đối phương, nhưng hắn không ngờ Tập đoàn Xán Hoàng lại đến nhanh như vậy. Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Xán Hoàng mang theo một đám người lập tức tới Ninh Lăng.
Tập đoàn Xán Hoàng tiến hành khảo sát bảy xã, thị trấn ở ba khu Hoa Lâm, Phổ Độ, Hà Khẩu. Bọn họ rất hài lòng đối với điều kiện tự nhiên của Hoa Lâm, bọn họ cho rằng mấy xã thị trấn này thích hợp trồng hoa quả. Ngoài đào Mi Hầu và dưa lê khá phong phú, không ít nơi thích hợp trồng chanh, hạnh, táo, Kiwi, căn cứ thổ chất khác nhau mà trồng loại cây thích hợp. Nhất là sau khi thấy bản quy hoạch trụ sở trồng hoa quả của Hoa Lâm, Tập đoàn Xán Hoàng rất hứng thú.
Hơn nữa làm bọn họ hài lòng là quốc lộ Bồng Hoa có thể khiến đường từ Hoa Lâm đến Tân Châu giảm xuống hơn hai tiếng rưỡi. Mà Cao tốc An Quế, đường sắt An Quế cùng Cảng Tân Châu có thể khiến hoa quả từ Hoa Lâm có thể rất nhanh đưa được ra ngoài. Hai bên rất nhanh ký hiệp định thành lập nhà máy. Chẳng qua Tập đoàn Xán Hoàng cũng không lựa chọn Hà Khẩu mà chọn ở Hà Đông.
Nếu nói Tập đoàn Xán Hoàng đến làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Nhưng Công ty Dụ Thái lại làm Triệu Quốc Đống tốn nhiều công sức. Công ty Dụ Thái trước đó không có kế hoạch đến Ninh Lăng, mà chỉ muốn khảo sát ở An Đô cùng Tân Châu. Sau đó Triệu Quốc Đống thông qua Thái Chánh Dương nên mới khiến Công ty Dụ Thái đồng ý tới Ninh Lăng.
Khi khảo sát Nhà máy chè Hà Khẩu, Công ty Dụ Thái tỏ vẻ khá hứng thú. Chẳng qua Công ty Dụ Thái chú trọng bên Tân Châu hơn. Chẳng qua khi không thỏa thuận thành công với bên kia, Công ty Dụ Thái mới nhìn tới Nhà máy chè Hà Khẩu.
Công ty Dụ Thái có vẻ không hài lòng với giá của Ủy ban huyện Hoa Lâm đặt ra về Nhà máy chè Hà Khẩu. Chẳng qua bọn họ rất nhanh đã được Triệu Quốc Đống đưa ra một cái giá hấp dẫn. Đó là Nhà máy chè Hà Khẩu có thể giảm 30%, nhưng có điều kiện là trong vòng ba năm Công ty Dụ Thái phải biến Nhà máy chè Hà Khẩu thành một trong ba nhà máy chế biến chè đứng đầu tỉnh An Nguyên, hơn nữa cam đoan giữ lại thương hiệu chè Bích Vụ Sơn.
Đề nghị này của Triệu Quốc Đống làm Công ty Dụ Thái khá động lòng. Sau một phen mặc cả, Công ty Dụ Thái cuối cùng đã đồng ý mua lại Nhà máy chè Hà Khẩu, hơn nữa hứa trong vòng ba năm đầu tư tài chính không dưới 15 triệu để thay thế máy móc của nhà máy. Trong vòng ba năm sẽ khiến giá trị của Nhà máy chè Hà Khẩu đạt đến 30 triệu, tiền thuế là 500 ngàn.
Hai công ty lớn tiến khiến một số công ty khác cũng lục tục tiến vào Hoa Lâm. Hơn nữa khu vực Hà Đông là điểm nóng đầu tư. Nhà máy chế biến của Tập đoàn Xán Hoàng cùng mấy nhà máy chế biến của các công ty khác đều muốn xây dựng nhà máy ở đây. Điều này làm cho khu vực Hà Đông trở thành điểm sáng của cả Thị xã Ninh Lăng.
Mà nhà máy chế biến thịt của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp cũng lục tục xây dựng xong và đi vào sản xuất. Các đoàn xe chạy khắp nơi mua bò, cừu, dê của nông dân đưa tới nhà máy.
Một tháng trước hơn 900 công nhân của hai khu đã được nhận và tập huấn khiến cả Hoa Lâm xôn xao.
Một lần nhận nhiều công nhân như vậy là điều chưa từng có ở Hoa Lâm.
Đài truyền hình huyện đã tập trung thông báo về các công ty tới Hoa Lâm đầu tư, cũng làm một phóng sự dài kỳ về công nghiệp Hoa Lâm phát triển.
Triệu Quốc Đống đi dọc theo tuyến đường được quy hoạch làm Đại lộ Quế Khê. Cùng đi với Triệu Quốc Đống còn có Phó chủ tịch Vi Biểu, Chánh văn phòng Ủy ban huyện Quế Toàn Hữu, Bí thư đảng ủy Thị trấn Thành Quan Quách Minh Đạo, Chủ tịch Thị trấn Khang Hoa Sơn
Theo quy hoạch, Đại lộ Quế Khê trên thực tế đi qua đường Đông Nhai, đường Tiểu Đông, đường Đại Đông, đường Tiểu Tây, đường Đại Tây, hình thành một đường chính rộng lớn.
Suy nghĩ đến việc cải tạo triệt để khu thành cũ, quy hoạch của Đại lộ Quế Khê không chọn mấy đường chính của huyện thành Hoa Lâm bây giờ là đường Chính Đông và Chính Tây, mà lại lựa chọn theo đường Đại Đông, Đại Tây.
Lựa chọn tuyến đường này có nguyên nhân chủ yếu ở đây hầu hết là nhà cũ xuống cấp một tầng, hơn nữa còn có mấy nhà máy thiết bị nông nghiệp, kho hàng, chiếm dụng diện tích lớn. Bồi thường cho xí nghiệp nhà nước dễ hơn tư nhân.
Đại lộ Quế Khê xây dựng theo tiêu chuẩn tốt nhất của khu vực nội thành Ninh Lăng. Điều này làm Ủy ban huyện tranh cãi nhiều. NGay cả đám người Vi Biểu, Lữ An Bang cũng có thái độ phản đối mở rộng Đại lộ Quế Khê quá lớn như vậy. Bọn họ cho rằng với tình hình Ninh Lăng bây giờ không cần làm đường rộng như vậy, nhất là đường đi bộ càng làm Vi Biểu khó có thể chấp nhận. Chẳng qua sau khi Triệu Quốc Đống giải thích mãi, Ủy ban huyện mới coi như miễn cưỡng chấp nhận việc này. Chủ yếu Triệu Quốc Đống có thái độ cứng rắn nên Vi Biểu và Lữ An Bang không muốn tranh chấp với hắn.
Triệu Quốc Đống không muốn làm đường nhỏ hẹp vì hắn suy nghĩ đến sự phát triển kinh tế của Hoa Lâm vài năm sau. Theo kinh tế phát triển, số người mua xe nhiều hơn, đường tắc.
- Lão Vi, tình hình giải phóng mặt bằng thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống nhìn đường mà nhíu mày. Trên đường đầy gạch, ngói, công nhân giải tỏa mới đập dỡ nhà, dây diện chằng chịt trên đường.
- Cũng được, hầu hết người mặc dù quý nhà cũ nhưng lại khát vọng nhà mới nên cũng đã rời đi.
Vi Biểu đang xem xung quanh. Cứ hai ngày y lại tới một lần, trước đó không quá thuận lợi vì các người già không muốn đi. Nhưng sau khi được nhân viên giải tỏa đả thông tư tưởng, cán bộ thị trấn cũng tới từng nhà giải thích nên về cơ bản đã giải quyết được vấn đề.
- Chẳng lẽ không có hộ nào như cái đinh ư?
Triệu Quốc Đống vô thức hỏi.
- Hộ như cái đinh?
Vi Biểu trong lúc nhất thời không hiểu, chẳng qua Lữ An Bang rất nhanh có phản ứng.
- Chủ tịch Triệu, muốn nói đả thông tư tưởng tất cả dân chúng là không thể. Mỗi người một vẻ mà, chính quyền đưa ra chính sách tuy tốt nhưng bọn họ không thể hài lòng hết, hơn nữa con người rất tham, có một lại muốn hai. Sao có thể làm hài lòng tất cả mọi người?
- Lão Tính, đây là do bản tính con người mà.
Triệu Quốc Đống cười nói. Lữ An Bang đi từ Thị trấn Thành Quan lên, chẳng qua lúc ấy Uông Minh Hi là Bí thư đảng ủy, y là Chủ tịch nên bị Uông Minh Hi chèn ép. Chẳng qua y kiên trì nguyên tắc, không bị lôi kéo làm thoái hóa.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu, huyện đưa điều kiện tốt như vậy, tôi cũng tiếc sao nhà mình không ở đây? Nếu không tôi cũng được nhờ, hưởng thụ chính sách một chút. Nhưng kết quả đâu được như ý mình? Giải tỏa dựa theo ý của ngài mà làm. Có hai hộ không đồng ý, cuối cùng do Đồn công an ra mặt giải tỏa, thêm vài hộ đến nói chuyện thì bọn họ mới chấp nhận.
- Kiên nhẫn làm công tác tư tưởng là tốt, không nên dễ dàng dùng thủ đoạn mạnh, càng không nên dùng cảnh sát một cách dễ dàng. Đây là nguyên tắc giải phóng mặt bằng của huyện, cố gắng tránh né mâu thuẫn.
Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói.
- Nhưng nếu có người không thông thì làm như thế nào? Thời gian gấp như vậy, nhiệm vụ nặng nề, đơn vị thi công cả ngày ngồi đó chờ việc, kéo một ngày thì vẫn phải trả lương mà.
Lữ An Bang mặc dù không phụ trách việc giải phóng mặt bằng nhưng cải tạo thành cũ là việc lớn của Hoa Lâm, y đương nhiên không dám chậm trễ.
- Lão Lữ, không nên kêu khổ mà, công tác nào chẳng có khó khăn? Khó khăn mới có tính khiêu chiến.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Thấy Triệu Quốc Đống nói như vậy, Lữ An Bang chỉ có thể im lặng.
- Lão Vi, tiến độ xây dựng nhà đền bù đến đâu rồi?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Chủ tịch Triệu yên tâm, cầu Quế Khê mặc dù đã khởi công nhưng làm mấy nhịp dẫn cũng tốn vài tháng, nhà đền bù thì xây nhanh nhưng cầu chưa xong thì bọn họ cũng không thể tới ở.
Vi Biểu nói:
- Chẳng qua lần này Công ty Hoành Lâm tổ chức quy hoạch rất tốt, về cơ bản hàng tuần tôi cũng đến xem tiến độ của bọn họ. Bọn họ đưa ra lực lượng kỹ thuật tốt, tổng thể mà nói cũng được.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Công ty Hoành Lâm và hắn vẫn chưa hòa hợp hết, dù sao vẫn còn mảnh đất bỏ không ở đó. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng hiểu muốn mọi người hài lòng hết là không thể.
Cho nên thỏa hiệp và cân bằng không phải chính là mỗi người nhường một bước sao? Nếu như một bên nhường hết thì đó chính là đầu hàng.
Cải tạo thành cũ là một vấn đề nhiều lợi nhuận, nhất là buôn bán bất động sản, nhưng trong thời gian ngắn thì không thấy lợi ích rõ ràng. Nói thẳng ra nó phải xem sự phát triển của Hoa Lâm sau này. Nếu như nói kinh tế Huyện Hoa Lâm có thể nhanh chóng tăng trưởng, Công ty Hoành Lâm sẽ có lãi lớn. Nhưng nếu kinh tế Hoa Lâm mấy năm không phát triển, như vậy sẽ bất lợi với Công ty Hoành Lâm.
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng có chút ngạc nhiên vì Công ty Hoành Lâm ký hợp đồng nhanh như vậy. Khi hắn hỏi đối phương tại sao lại tin như vậy, đối phương chỉ nói bọn họ coi trọng hợp tác với ai mà không phải hạng mục. Lời này làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Chẳng lẽ đối phương hóa thù thành bạn với mình sao?
Hạng mục cải tạo thành cũ của Hoa Lâm làm nhiều người chú ý, không chỉ có mình Công ty Hoành Lâm, ngay cả mấy hạng mục phụ cũng có nhiều người xem, một vài lãnh đạo cũng nói chuyện hy vọng được bật đèn xanh. Bây giờ có Công ty Hoành Lâm đứng làm tấm chắn khiến áp lực đối với chính quyền huyện giảm mạnh. Dù sao đây là cùng khai thác, muốn làm gì cũng phải chú ý đến ý kiến đôi bên mà.
- Đường ven sông theo quy hoạch là dành cho người đi bộ, trồng nhiều cây xanh vào. Chẳng qua theo giá đất khu vực này tăng lên khiến mấy công ty bất động sản Ninh Lăng cũng coi trọng tương lai của nó, cũng đến Phòng Đất đai xin làm thủ tục, Công ty Hoành Lâm cũng có ý này.
Đi đến cạnh bờ sông, Vi Biểu nói:
- Ví dụ như mảnh đất 500 mét gần quảng trường có nhiều công ty nhìn trúng. NGay cả Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp đều có ý xây dựng trụ sở làm việc của mình.
-- Không vội, lão Vi, vượt qua phạm vi thỏa thuận là thuộc huyện nắm giữ, giá cả nhất định phải làm chúng ta hài lòng. Dù là Công ty Hoành Lâm hay công ty khác đều như vậy. Đương nhiên Hoa Lâm chúng ta phải suy nghĩ cho công ty cống hiến cho sự phát triển kinh tế của huyện, nếu không chỉ có thể lấy giá thị trường mà nói chuyện.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đây là quan điểm kinh doanh mà trước đó tôi đã nói. Công ty phải kinh doanh, xây dựng thành thị cũng là kinh doanh. Làm như thế nào kinh doanh cũng là cần phải học, theo phát triển kinh tế, chính quyền cũng cần học về cách này, cố gắng kết hợp hoàn mỹ sự phát triển của thành thị và nâng cao đời sống của dân chúng.