Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 7-8: Nhắc nhở (1+2)




- Thái ca, em biết bây giờ trụ cột của em gần như không có nhưng Liễu ca nói cũng đúng cơ hội bỏ qua sẽ không trở lại. Hoa Lâm lần này thay đổi chỉ là hành động vô tình, trước đó em cũng không chuẩn bị về tâm lý, lúc ấy em nếu lui bước chính là tự chặt tay mình.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi mà nói:
- Trụ cột của em mặc dù còn kém nhưng em có thời gian để củng cố. Hai năm đủ để em tiến dần từng bước ở Hoa Lâm.

Thái Chánh Dương mở mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Chú biết được như vậy là đủ rồi. Anh lo chú cảm thấy tất cả đến quá dễ nên kiêu căng, cảm thấy không mọi việc đều đơn giản, đều nằm trong lòng bàn tay mình. Như vậy nếu ngã xuống là chú không đứng dậy nổi.

Triệu Quốc Đống đổ mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ Thái Chánh Dương thoáng cái nhìn ra một chút đắc ý ẩn sâu trong lòng hắn. Mặc dù biểu hiện của hắn lúc nào cũng khiêm tốn nhưng sâu trong lòng vẫn cho rằng mình được như thế này là đương nhiên. Có nhiều người ủng hộ như vậy, có mạng lưới quan hệ rộng như vậy, nếu không thể thuận lợi tiến lên tức là hắn quá kém.

Nhưng đúng như lời Thái Chánh Dương nói, quan trường ngoài mạng lưới quan hệ ra thì còn một thứ khác quan trọng hơn đó là thành tích thực sự. Cấp trên có thể đề bạt giúp anh một hai lần nhưng cuối cùng anh cũng phải lấy ra được thứ gì đó chứ. Khi anh đi tới vị trí bị người ta dùng kính hiển vi nhìn vào, anh sẽ phát hiện thứ mình vốn kiêu ngạo lại là những thứ không ai có thể thừa nhận.

Thái Chánh Dương hiểu rõ về điều này. Y có thể lên làm giám đốc Sở Giao thông ngoài quan hệ tốt cùng với lãnh đạo cấp trên chú trọng, quan trọng hơn chính là lúc trước y đảm bảo sự phát triển kinh tế của Huyện Hoa Dương với tốc độ cực nhanh, là huyện đứng đầu về tốc độ của Thành phố An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên. Sau khi y phụ trách mảng thu hút đầu tư và phụ trách công nghiệp thì tập đoàn Daewoo tới đã tăng giá trị công nghiệp của An Đô lên trên một tỷ….

Đúng là do tự rút kinh nghiệm từ mình nên Thái Chánh Dương mới lo Triệu Quốc Đống đi đường quá thuận lợi, không có thành tích thật sự nên nếu gặp khó khăn sẽ không thể đứng lên.

- Thái ca, em hiểu, sau khi về em biết mình nên làm gì.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ mà nói.

- Chú hiểu là được rồi. Đầu óc chú rất thông minh, ánh mắt nhìn xa hơn người, chỉ có một điểm không đủ đó là rèn luyện chính thức. Anh vốn hy vọng chú có thể rèn luyện ở Giang Khẩu một chút, nhưng điều kiện không thành nên mới đưa chú lên sở. Lần này tới Hoa Lâm là cơ hội hiếm có. Hoa Lâm là huyện nghèo, trụ cột kém, nhưng ở nơi như thế này càng dễ đạt thành tích, hơn nữa thành tích thoáng bắt mắt một chút là có thể khiến lãnh đạo chú ý. Cho nên chú nhất định phải nắm chắc cơ hội.
Thái Chánh Dương nói rất bình tĩnh nhưng lại trúng chỗ yếu hại.
- Bây giờ cấp trên nhìn vào cái gì? Chính là xem sự phát triển kinh tế của một nơi. Mà chỉ tiêu phát triển kinh tế là gì? GDP. Đề cập tới một nơi nhất định sẽ đề cập ới GDP, mà GDP làm thế nào để tăng trưởng? Chỉ có thể phát triển công nghiệp. Anh cũng nghe qua một vài cách làm và ý tưởng của chú, thu hút đầu tư về du lịch, đẩy mạnh việc phát triển chăn nuôi gia súc, chú làm rất tốt. Nhưng bây giờ chú muốn làm ra thành tích thì nhất định phải phát triển công nghiệp để tăng GDP lên.

- Như Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp mà chú dẫn tới là khá được. Đây là hai công ty có chút danh tiếng. Chú có thể kéo bọn họ tới nói rõ Hoa Lâm có thứ hấp dẫn người. Chú phải mượn cơn gió này tiếp tục khai thác tiềm lực ví dụ như các ngành phụ trợ. Sau khi hai công ty này đến Hoa Lâm thì nhất định sẽ hấp dẫn các công ty có liên quan đến bọn họ, ví dụ như nhà máy da giày, nhà máy gia công bộ lông…

- Ngoài ra chú cũng nói ở đó có hoa quả, trà, rừng phong phú, ngành sản xuất này cũng có thể thu hút đầu tư. Bây giờ vấn đề giao thông đã được gia tộc, cũng nên tăng cường việc thu hút đầu tư. Anh đề nghị chú không nên cả ngày ở Hoa Lâm xử lý công việc, có thể ném cho các Phó chủ tịch làm. Thứ nhất để bọn họ cảm thấy chú tin tưởng và coi trọng bọn họ, thứ hai có thể dành thời gian làm việc lớn.

- Cái gì là việc lớn? Có thể làm một nơi phát triển đó chính là việc lớn. Đối với Hoa Lâm thì làm như thế nào thu hút đầu tư, phát triển kinh tế chính là việc lớn. Đối với huyện nghèo như Hoa Lâm càng là như vậy. Về phần quản lý nội bộ, công việc hàng ngày thì ném cho Phó chủ tịch, chú hoàn toàn có thể nắm quyền chỉ huy. Không nên giống một số Chủ tịch thích hoàn toàn khống chế quyền lực trong tay. Bây giờ là lúc chú nên vùi đầu làm việc.

- Chú có ưu thế ở phương diện này thì phải lợi dụng nó một cách tối đa. Trong hai năm phải khiến bộ mặt Hoa Lâm thay đổi hẳn, làm lãnh đạo hiểu chú không phải chỉ dựa vào chỗ dựa và quan hệ để lên chức, mà là chú có thể làm tốt công việc.

- Tin tức trên An Đô là điều Hoa Lâm không thể so sánh. Tin tức không tương xứng khiến huyện nghèo rất muốn đạt được tin tức. Mà nơi có tin tức không nhạy bén thì sẽ mất nhiều cơ hội phát triển. Cho nên anh đề nghị Hoa Lâm nên thành lập một phòng làm việc ở An Đô, đơn giản một chút nhưng có tác dụng lớn.

Trên đường về Sở Giao thông, Thái Chánh Dương dạy cho Triệu Quốc Đống một bài rất sinh động, cũng làm Triệu Quốc Đống hiểu bây giờ điều hắn cần làm là gì. Tài chính Hoa Lâm hàng năm không cao, nếu muốn thay đổi thì đi xin xỏ khắp nơi là không tác dụng, biện pháp duy nhất là phát triển công nghiệp, qua đó thu thuế nhiều hơn. Thái Chánh Dương nói đúng, hắn cần phải lợi dụng mạng lưới quan hệ trên tỉnh một cách tối đa. Triệu Quốc Đống biết mình phải dồn tâm sức chính vào việc thu hút đầu tư, phải trao quyền cho các Phó chủ tịch khác. Trong đó Tào Uyên là nhân vật rất quan trọng, nhưng hắn có thể tin Tào Uyên được không?

Triệu Quốc Đống biết mình không cần suy nghĩ về vấn đề kinh tế.

Dù là công ty Nước suối Thương Lãng hay Công ty Thiên Phu đều đủ tiền cho hắn. Dù cho sau này ngành sản xuất đồ uống cạnh tranh quyết liệt, lãi của Nước suối Thương Lãng không cao như vậy nhưng điều này không hề quan trọng.

Nước suối Thương Lãng đã hoàn thành quá trình tích lũy ban đầu, bắt đầu quy mô hóa và chuyên nghiệp hóa. Công ty đã mở rộng ra khai thác nguồn nước ở Trường Bạch Sơn – Cát Lâm cùng với Trì Châu – An Huy. Mà các công ty khá ở trong nước còn chưa đi được bước này. Duy nhất cần lo lắng là các tập đoàn lớn của thế giới tiến vào.

Hắn không cần lo lắng về tiền nhưng đồng nghiệp của hắn lại khác. Cho nên hắn yêu cầu Quế Toàn Hữu đi tìm hiểu Tào Uyên là vì vậy. Nếu như Tào Uyên không đáng tin, như vậy Triệu Quốc Đống không thể không lo lắng giải quyết vấn đề này. Hắn chỉ có thể chọn một Phó chủ tịch khác.

Nhưng dù như thế nào Triệu Quốc Đống cũng quyết tâm khiến Hoa Lâm phát triển.

Mặc dù An Đô còn có nhiều bạn bè, lãnh đạo cần tới thăm. Ví dụ như Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình, vị Phó chủ tịch tỉnh này có ấn tượng tốt đối với hắn, cần phải tăng cường quan hệ hơn nữa.

Ví dụ như Hùng Chính Lâm đã chính thức làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, đây là nhân vật quyền cao chức trọng. Mặc dù y không phải là thăng quan phát tài nhưng tuyệt đối có thể khiến một ai đó lên trời. Mà bây giờ Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy Ninh Lăng – Vưu Liên Hương lên chức là do có Hùng Chính Lâm. Đây là một mối rất quan trọng đối với Triệu Quốc Đống.

Còn có Lôi Hướng Đông, Trịnh Kiện, Kiều Huy cùng với Khâu Nguyên Phong, nhưng Triệu Quốc Đống không có thời gian, công việc quan trọng nhất. Mà công việc của hắn bây giờ chính là để cán bộ có một năm mới yên vui.

Làm xong moi chuyện, Triệu Quốc Đống cùng Tào Uyên vội vàng về Hoa Lâm. Bây giờ đã là 28, Hoa Lâm gần như hôm nào cũng gọi điện giục. Tối nay có cuộc liên hoan, Triệu Quốc Đống mới nhận chức Chủ tịch huyện nên nhất định phải có mặt.

Sáu Bí thư Đảng ủy Khu, các Bí thư, chủ tịch xã, thị trấn, Trưởng phòng cùng tất cả bộ máy lãnh đạo huyện đều tham gia bữa tiệc ở khách sạn Hoa Lâm.

Buổi liên hoan kết thúc, trên cơ bản đánh dấu một năm làm việc, điều đã hứa với cán bộ thì cũng cần thực hiện. Thời buổi này chúc mừng năm mới sẽ phải tiêu tiền.

- Cái gì?
Triệu Quốc Đống nhận được tin mà muốn run lên.
- Mã Đạo Quân đã chết? Chết như thế nào? Nguyên nhân cái chết điều tra rõ ràng không? Đã báo cáo với Bí thư La chưa?

Trưởng phòng công an huyện chết vào sáng ngày 30, đây chính là tin quá lớn.

Quế Toàn Hữu mặt cũng rất khó coi. Sáng 30 còn gặp chuyện như vậy, mặc kệ nguyên nhân chết là gì cũng là việc không may. Điều này làm bộ máy chính quyền huyện rất buồn bực.

- Tôi đã báo cáo với Bí thư La, pháp y của Đội cảnh sát hình sự Công an huyện đã đến. Ngoài ra đã thông báo với đội pháp y Cục công an thành phố, Mã Đạo Quân chết tại nhà, có lẽ do bệnh tim bộc phát.
Quế Toàn Hữu nói.

- Chết ở nhà? Vợ y không biết sao?
Triệu Quốc Đống nghe thấy do bệnh tim thì yên tâm hơn chút. Chỉ cần không phải ám sát là được rồi.

- Vợ Mã Đạo Quân ngủ ở phòng khác, nghe nói tối qua lão Mã về khuya, ba bốn giờ sáng mới về. Y ở trong khu tập thể của Công an huyện, bảo vệ nói lúc y về mặt mày khá kém, có vẻ rất mệt.
Vẻ mặt Quế Toàn Hữu hơi kỳ lạ nhưng Triệu Quốc Đống không chú ý.

- Lão Mã này làm gì không biết? Cuối năm rồi còn ra ngoài muộn như vậy ư? Đánh mạt chược ở nhà ai không biết?

Triệu Quốc Đống ném khăn mặt vào chậu, Tiêu Mẫu Đan vội vàng bưng chậu nước rửa mặt ra ngoài.

Thấy Tiêu Mẫu Đan rời đi, Quế Toàn Hữu nói:
- Bây giờ vợ lão Mã đang làm ầm lên. Có lẽ lão Mã tối qua ra ngoài làm việc, xong chuyện mới về.

Triệu Quốc Đống nghe thấy có vấn đề. Làm việc ở Ninh Lăng có hàm nghĩa phong phú. Nếu giọng điệu khác sẽ có nghĩa khác, đó chính là chuyện nam nữ, nói thẳng ra là làm tình.

- Lão Mã có phụ nữ ở bên ngoài?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Cái này có chút phiền phức, mệt mà chết khác, nhưng do chơi gái mệt nên chết mà nói ra sẽ làm Công an huyện, chính quyền huyện Hoa Lâm mất mặt. Chuyện này giấu còn đỡ, nếu lộ ra thì lão Mã dù có chết cũng không được yên.

- Đã nhiều năm rồi. Quan hệ giữa lão Mã và vợ khá lạnh nhạt, nghe nói có một phụ nữ ở trong huyện.
Quế Toàn Hữu có chút nuối tiếc mà nói:
- Tôi đã gặp người phụ nữ này, mới 30 tuổi, là tuổi sung sức. Lão Mã đã 50 sức khỏe bình thường, sao có thể chịu nổi cơ chứ?

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười, lúc này Quế Toàn Hữu còn nói như vậy nữa.
- Lão Quế, bây giờ là lúc nào mà anh còn nói như vậy? Mã Đạo Quân không chết trên bụng phụ nữ, muốn chết cũng về nhà mới chết, không phải thượng mã phong thì sao có thể nói như vậy? Chuyện này cứ dựa theo bên pháp ý xác định là được, đừng làm lớn.

- Bí thư La cũng có ý này, nhưng người nhà lão Mã không chấp nhận, nói trong này có chuyện, nói không chừng người phụ nữ kia hạ độc, còn có cái gì tài sản của lão Mã không được cho bên ngoài chút nào. Bí thư Bành lúc ấy ở hiện trường nói đồng ý điều tra rõ ràng, sẽ có câu trả lời thuyết phục với đối phương.
Quế Toàn Hữu bất đắc dĩ nói.

- Hồ đồ.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói:
- Đây có phải cố ý làm huyện mất mặt không? Bàng Quân có ý gì, khiến Công an huyện hoảng sợ, khiến Công an huyện Hoa Lâm thành trò cười của cả thành phố thì hắn mới hài lòng sao?

Quế Toàn Hữu im lặng không nói gì.

Triệu Quốc Đống nhịn cơn tức giận vào trong lòng. Hắn đương nhiên biết vấn đề trong này. Mã Đạo Quân là trưởng phòng công an nhiều năm, Bàng Quân lại được điều từ xã lên làm Bí thư đảng ủy Công an huyện. Mặc dù là thường vụ huyện ủy nhưng y không có quyền lên tiếng gì với bên Công an huyện.

Mã Đạo Quân làm được như vậy cũng là do có chỗ dựa. Một là y có quan hệ mật thiết với Bí thư đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố - Nghiêm Lập Dân. Hai là Mã Đạo Quân tuyệt đối phục tùng Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện. Chỉ hai điểm này đã làm cho Bàng Quân luôn thất thế khi đấu với Mã Đạo Quân. Người của Bàng Quân ở Công an huyện cũng bị đá đít sang bên, thậm chí muốn đề bạt cán bộ thì không cần thông qua Đảng ủy. Điều này làm Bàng Quân rất khó chịu với Mã Đạo Quân.

Bí thư đảng ủy không phụ trách được Công an huyện thì khác gì ngồi không. Hai đơn vị khác cũng do y phụ trách là Tòa án và Viện kiểm sát đều là đơn vị cấp phó huyện, do Đại hội đại biểu nhân dân giám sát nghiêm ngặt, anh muốn xen vào thì cũng không được.

- Anh đi hỗ trợ Bàng Quân xử lý hậu sự cho lão Mã, nói ý kiến của tôi cho Bàng Quân nghe. Nói là tôi nói, chỉ cần pháp y kiểm tra không vấn đề gì liền giảm thiểu ảnh hưởng, nhanh chóng xử lý. Người nhà lão Mã thì anh cũng bố trí, trấn an bọn họ, cần ổn định.
Triệu Quốc Đống rất buồn bực vì việc này.

- Chủ tịch, việc này sợ không dễ làm, Bí thư Bàng tự mình xử lý.
Quế Toàn Hữu có chút khó xử nói.

- Không có gì khó cả. Công an huyện là đơn vị trực thuộc Ủy ban, anh là Chánh văn phòng, trưởng phòng công an xảy ra chuyện, anh là Chánh văn phòng Ủy ban ra mặt xử lý là hiển nhiên. Bàng Quân thì tôi sẽ gọi điện.

Triệu Quốc Đống có chút tức giận mà nói. Quan hệ của hắn với Bàng Quân còn khá được, nhưng y muốn lợi dụng việc này mà gây rối có phải tát vào mặt hắn không?

- Bí thư La, lão Mã đã mất, tôi đã bố trí lão Quế đi lo liệu hậu sự. Nếu như pháp y kiểm tra không vấn đề gì thì đề nghị nhanh chóng xử lý. Về phần mấy chi tiết không quan trọng thì tôi thấy không cần giữ chặt không buông. Đã là 30 rồi, làm quá sẽ không tốt cho hình ảnh Huyện ủy, Ủy ban. Ngài thấy có được không?
Triệu Quốc Đống gọi điện cho La Đại Hải mà nói.

- Ừ, tôi đồng ý. Lão Bành đã đến hiện trường, các đồng chí Cục công an thành phố cũng đang khám nghiệm. Cậu bảo lão Quế đi hỗ trợ lão Bàng.
La Đại Hải nói.

- Ý tôi là để Ủy ban toàn quyền xử lý việc này, nếu không sẽ kéo dài.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, cũng được, để Ủy ban ra mặt giải quyết. Tôi gọi cho lão Bàng.
La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói. Y nghe ra Triệu Quốc Đống đang tức giận, vì thế cũng thầm oán Bàng Quân này không biết điều. Chủ tịch huyện vừa lên mà mày định gây chuyện, đây có phải cố ý làm Triệu Quốc Đống mất mặt không?

Quế Toàn Hữu rất nhanh báo cáo tình hình với Triệu Quốc Đống. Đêm đó Mã Đạo Quân ăn cơm với mấy Phó Trưởng phòng rồi đánh mạt chược đến 12h đêm. Sau đó Mã Đạo Quân chắc tới chỗ người phụ nữ kia, nửa đêm người mệt nên lái xe về nhà.

Vợ Mã Đạo Quân rất khó xử lý, chủ yếu là do Bàng Quân hứa với đối phương. Quế Toàn Hữu mất nhiều công sức nhưng không ăn thua, có lẽ phải làm công tác với con cái mới được.