Tào Uyên lạnh lùng nhìn hai người từ phòng hội nghị tiến ra mà rất tức giận.
Xem ra muốn thống nhất tư tưởng trong hội nghị thường trực Ủy ban là không thể. Triệu Quốc Đống mặc dù đã đi nhưng quan điểm của hắn vẫn được đám người Vi Biểu, Tân Tồn Hoán cùng Hoàng Thiết Thần thực hiện theo. Y là Phó chủ tịch thường trực nhưng không được bọn họ coi vào đâu.
- Chị Miêu, xem ra hội nghị thường trực Ủy ban chúng ta khó có thể thống nhất, tôi dự định mau chóng đưa chuyện này ra nghiên cứu trong Hội nghị thường ủy. Chị thấy sao?
Tào Uyên một bên gập sổ một bên thản nhiên nói.
Miêu Nguyệt Hoa cười nói:
- Tôi cũng không hiểu sao mấy người lão Vi cứ bám chặt việc này. Phương án Bắc Tuyến tương đối dễ thực hiện, đỡ phải giải tỏa, có lợi cho phát triển khu vực phía Đông, sao bọn họ không thấy chứ?
Tào Uyên nhìn người phụ nữ này, mặc dù đã 40 nhưng vẫn duy trì được vẻ đẹp một chút. Ai cũng nói Trâu Trì Trường có quan hệ nam nữ với ả, không biết có không? Chẳng qua cũng phải thừa nhận ả này đúng là có mưu kế, Triệu Quốc Đống bị đẩy đi tập huấn nhất định có bóng dáng của ả. Điểm này Tào Uyên dám xác định.
Nếu không phải có chỉ thị của bên trên thì Tào Uyên đã không muốn xen vào phương án này làm gì. Nhưng lãnh đạo đã nói thì y phải cố gắng thôi.
Cũng may dù theo phương án nào cũng có thể tìm được đồng minh, cũng có vô số lý do thuyết phục. Y không ngu mà dính vào. Cùng lắm nói là quy hoạch của huyện thành Hoa Lâm thay đổi mà thôi.
Về phần việc Triệu Quốc Đống luôn nói mượn cơ hội này mà cải tạo thành cũ, Tào Uyên cười lạnh một tiếng. Mày cho rằng mình là chúa sao, một người có thể thỏa mãn tất cả dân chúng sao? Cải tạo thành cũ sớm một chút hay muộn một chút thì sao chứ? Đám kia ở đó vài chục năm, thêm vài năm cũng đâu có chết.
Mà người nhà mày cũng không ở đó, ra vẻ Chủ tịch huyện yêu dân. Tào Uyên căn bản không tin Triệu Quốc Đống vì lợi ích dân chúng, theo y thấy đây là thủ đoạn mua chuộc lòng người của đối phương.
- Hoa Lâm không thể chờ được nữa, thời gian là vàng, việc lập hạng mục và tài chính đầu tư thì tôi dự định lên Thị xã một chút. Nếu Phương án Bắc Tuyến có thể thuận lợi thông qua trong Hội nghị thường ủy thì tôi cảm thấy chúng ta có thể tranh thủ trên Thị xã một chút. Chúng ta nhất định phải xây dựng xong Phương án Bắc Tuyến, bản đồ thiết kế đã có, chúng ta có thể nhanh chóng chọn đơn vị thi công và bắt tay vào làm.
Tào Uyên gật đầu. Hắn cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để khởi động Phương án Bắc Tuyến.
Tào Uyên thở dài một tiếng. Y không thể không thừa nhận Triệu Quốc Đống có bản lĩnh trong việc thu hút đầu tư, phát triển kinh tế. Hai Công ty Đại Hoa mà rơi huyện khác thì sẽ hết lòng nịnh bợ, nhưng tên Triệu Quốc Đống này rất ngang, lại có thể khiến hai công ty kia ngoan ngoãn thực hiện phương án bảo vệ môi trường mà y đề ra, đầu tư thiết bị vào.
Bây giờ bên Hà Khẩu cũng lục tục có mấy công ty nước hoa quả đến khảo sát, đầu tư, xem ra Triệu Quốc Đống lại tìm được đường. Năm nay Thị xã đặt ra chỉ tiêu thu hút đầu tư là quá đơn giản với Hoa Lâm. Tài chính thu vào thì huyện Vân Lĩnh không thể sánh bằng. Không giống Yến Tu Hòa ngoài vay tiền xây dựng quảng trường, đường ra thì không biết làm gì.
Nhưng Triệu Quốc Đống này quá ngu, có cơ sở tốt như vậy thì sao phải tự chuốc họa vào người? Như vậy cũng tốt, nếu không sao mình có cơ hội.
- Anh Tào, năm trước Hội nghị thường ủy đã thông qua Phương án Bắc Tuyến, bây giờ còn cần nữa sao?
Miêu Nguyệt Hoa ngẩn ra và nói.
- Tôi thấy Bí thư La có ý kiến về Phương án Bắc Tuyến, chỉ sợ cần phải đưa ra Hội nghị thường ủy thảo luận.
Tào Uyên nhìn Miêu Nguyệt Hoa rồi nói:
- Như vậy cũng là thống nhất ý kiến, thực hiện cũng có đủ lý do.
Miêu Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh cảm thấy phương án này có thể thông qua không?
- Có vấn đề gì chứ? Trong các thường vụ không đổi mấy, hầu hết vẫn là những người đó. Tôi nghe nói lúc ấy không phải là toàn bộ thông qua phương án này sao? Dù bây giờ Bí thư La có ý kiến thì có thể ảnh hưởng được kết quả sao?
Tào Uyên biết La Đại Hải cũng gặp áp lực từ trên nên mới do dự. Như vậy là tốt nhất, thông qua Hội nghị thường ủy thì y có thể nói gì.
Miêu Nguyệt Hoa thực ra vẫn có chút lo lắng. Thường vụ vẫn là vậy nhưng chưa chắc còn như trước.
La Đại Hải, Vạn Triêu Dương, Địch Hóa Dũng, Bàng Quân, Hà Lương Tài, Giản Hồng, Biên Phong đổi thành ả, Lỗ Đạt, Tào Uyên. Trong 11 thường vụ, Triệu Quốc Đống đi nên không tham gia, Biên Phong về cơ bản không tham gia, chỉ cần có năm phiếu là thắng.
Việc này xem ra không khó. Ả, Tào Uyên cùng Hà Lương Tài là ba phiếu, Bàng Quân không cần phải nói, tên này mâu thuẫn với Triệu Quốc Đống. Lỗ Đạt cùng Vạn Triêu Dương và Giản Hồng chỉ cần có một phiếu là đủ. Vạn Triêu Dương chắc là đứa cháu đã nói.
Con điếm Giản Hồng lại ra vẻ lạnh nhạt, không dễ tỏ thái độ. Hừ, xem ra là muốn xem thái độ của La Đại Hải, chẳng qua ả không còn quan trọng.
Nhìn qua thì có vẻ ổn, nhưng Triệu Quốc Đống ra đi bình tĩnh như vậy chẳng lẽ không ngại sẽ thất bại sao?
Miêu Nguyệt Hoa cảm thấy Triệu Quốc Đống không thể dễ dàng bỏ qua việc này, nhưng ả nghĩ mãi không ra vấn đề.
Triệu Quốc Đống đi thoải mái như vậy, không hề dặn dò, điều này làm người ta khó có thể tin tưởng.
Sau khi Tào Uyên đi ra, Miêu Nguyệt Hoa cảm thấy mình vẫn không yên tâm. Ả đến văn phòng Uông Minh Hi rồi nói:
- Lão Uông, Tào Uyên muốn đưa việc này ra thảo luận trong Hội nghị thường ủy, anh cảm thấy trong này có vấn đề gì không?
- Có vấn đề gì chứ? Đưa ra Hội nghị thường ủy là tốt nhất, như vậy sẽ thuận lợi thông qua. Dù là Triệu Quốc Đống muốn làm loạn thì một mình hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Hội nghị thường ủy.
Uông Minh Hi lạnh nhạt nói.
- Không đơn giản như vậy đâu. Dù thông qua Hội nghị thường ủy nhưng trong thời gian ngắn như vậy thì chỉ cần chưa chính thức xây dựng, thằng ranh Triệu Quốc Đống nhiều quan hệ nên có thể lật cong. Chỉ cần hắn thành công quay lại, tôi có thể khẳng định Phương án Bắc Tuyến không tác dụng gì.
Miêu Nguyệt Hoa quả quyết nói.
- Nếu chị lo thì phải ra tay mới được.
Uông Minh Hi lạnh lùng nói.
- Bây giờ có cách nào làm hắn không thể xoay người chứ? Thằng này rất tinh tế, anh muốn túm được nhược điểm của hắn là dễ sao? Lâu như vậy mà ông đã nắm được gì chưa?
Miêu Nguyệt Hoa nhíu mày nói:
- Tôi tưởng hắn không thích tiền thì thích gái. Điền Ngọc như vậy mà cũng thua bởi gái mà. Nhưng người này còn mua chuộc được Mã Bản Quý, trong nhà khách không lộ tin gì, đúng là không tìm được cửa xuống tay.
- Ồ, tôi nhớ lần trước chị nhắc tới một con nữ nhân viên phục vụ hắn cơ mà? Có tiến triển gì không?
Uông Minh Hi đột nhiên nói:
- Tôi nhớ con bé đó nói họ Triệu đã động tâm với nó, còn sờ vú và cởi quần nó? Chẳng lẽ sau đó không có phản ứng gì?
- Hừ, hắn rất cảnh giác, đó là do hắn uống say nên mới như vậy. Sau đó hắn thấy có vấn đề, Mã Bản Quý liền điều ả đó ra ngoài, thay ả khác chuyên môn phục vụ Triệu Quốc Đống.
Miêu Nguyệt Hoa lắc đầu nói:
- Mã Bản Quý không biết bị Triệu Quốc Đống mua chuộc kiểu gì mà bán mạng cho hắn, từ bên nhà khách không thu được tin gì.
- Hừ, không có cơ hội? Vậy chúng ta chụp mũ cho hắn là được. Dù sao tổ công tác lập tức sẽ tới, bảo con ả đó nói hắn hiếp nó. Dù không có chứng cứ, không buộc được tội cũng làm hắn thối mà. Chỉ cần đuổi được hắn đi khỏi Hoa Lâm, như vậy mọi việc sẽ xong.
- Nhưng con bé đó chưa có bạn trai, vẫn còn trinh, kiểm tra là ra ngay mà.
Miêu Nguyệt Hoa giật mình nói. Uông Minh Hi này đúng là to gan, biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.
- Còn không đơn giản ư, tìm một thằng là phá được nó mà. Đến lúc đó cho nó nhiều tiền, tổ công tác chỉ cần tài liệu mà thôi, sau đó chúng ta đẩy ả ra ngoài, cho ả tiền, làm hắn không tìm được ả mà đối chất là đủ. Dù không xác định được nhưng không thể chối bỏ. Tổ công tác chỉ cần phản ánh vấn đề lên Tỉnh ủy, Thị ủy, mặc kệ thật hay giả thì cũng có lo lắng mà.
Uông Minh Hi nói:
- Coi như là sau này điều tra ra manh mối cũng muộn rồi.
Trường Đảng tỉnh nằm phía tây An Đô, cách xa Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, chẳng qua giao thông khá thuận tiện.
Có thể tới Trường Đảng tỉnh tập huấn phần lớn đều là cán bộ xuất sắc, hoặc là bồi dưỡng cán bộ cấp phó huyện, cấp huyện, hoặc là tập huấn có hệ thống. Nói tóm lại hầu hết đều có ý nghĩa đề bạt. Theo người Trung Quốc nói vào Trường Đảng tỉnh chính là lên chức. Đến Trường Đảng tỉnh tất nhiên còn có thể lên chức, tiền đồ vô hạn.
Cho nên đây là nơi hướng tới của toàn bộ cán bộ, quan chức cấp huyện trong cả tỉnh, đương nhiên ngoài người không liên quan tới chính trị.
Khi Triệu Quốc Đống tới Trường Đảng tỉnh đã là 4h chiều. Hắn đến phòng đào tạo hỏi một chút. Lớp tập huấn khu vực khó khăn báo danh vào chiều nay, hắn không ngờ là người cuối cùng tới. 30 học viên tới báo danh, đóng tiền thủ tục, lấy lịch học và một túi hồ sơ.
Thời gian học hai tháng khá thoải mái, cứ thứ bảy, chủ nhật là nghỉ, buổi chiều hầu hết là tự học. Chẳng qua lịch buổi sáng khá kín, mười ngày cuối cùng ra ngoài khảo sát, nội dung khảo sát và địa điểm chưa xác định. Xem ra mấy khu vực này chưa xác định rõ.
Triệu Quốc Đống nhìn danh sách hành vi. Nl ngoài hắn còn có Bí thư huyện ủy Phong Đình, Thổ Thành, Chủ tịch huyện Khuê Dương. Các nơi khác như Thông Thành, Thiên Châu giống Ninh Lăng có bốn người. Tân Châu, Hoàn Khánh, Nam Hoa, Vĩnh Lương có ba người. Lô Hóa, Đường Giang, Vinh Sơn có hai người, đều là Bí thư huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện. Tỉnh ủy lần này khá coi trọng nên các nơi cũng phái người khác mọi lần.
Triệu Quốc Đống xem qua nội dung thấy nó chủ yếu là mời các giáo sư, chuyên gia trong nước tới giảng đạy, trao đổi một chút. Qua đó sẽ khiến các học viên tăng thêm kiến thức, đưa vào tình hình phát triển kinh tế của địa phương mình.
Phương thức này khá được hoan nghênh. Các học viên đều là lãnh đạo huyện, nếu muốn làm mấy người này phục thì không có bản lĩnh sao được. Cho nên dùng cách này để học sẽ được mọi người chào đón hơn.
Trường Đảng tỉnh có ký túc dành cho học viên, điều kiện khá tốt, cũng mới xây không lâu. Các học viên của lớp tập huấn cũng bố trí hai người một phòng. Mặc dù không có điều hòa nhưng tháng năm vẫn chưa nóng nên khá thích hợp. Hơn nữa cũng không có mấy người ở lại ký túc.
Mặc dù không tính ở lại ký túc nhưng được phân nên Triệu Quốc Đống cũng tới xem. Dù sao cũng coi như xem ai ở cùng mình, hơn nữa có khi buổi trưa cũng vào đó thì sao?
Các học viên được phân vào các phòng nhưng không theo đơn vị. Trên danh sách thì Triệu Quốc Đống ở cùng với Đường Toàn Định. Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng với người này, Đường Toàn Định là một Chủ tịch huyện ở Hoài Khánh, cụ thể ở huyện nào thì hắn không nhớ.
Hắn mở cửa phòng thấy hai chiếc giường sạch sẽ, rất tất nhiên tên kia cũng không định ở đây. Trường không yêu cầu anh ở lại đây, chỉ cần buổi sáng, chiều đến học đúng giờ là được.
Xem qua ký túc một chút, hắn thấy cả hành lang không có người. Tất nhiên bọn họ báo danh xong rồi rời đi. Mai mới khai giảng, chiều mai bắt đầu học, không biết lớp tập huấn này có thể khiến các khu vực khó khăn của tỉnh An Nguyên phát triển được đến đâu?
Triệu Quốc Đống lái xe đến Giang Khẩu đón Cù Vận Bạch, hai người ăn xong rồi đi dạo trên đường Tân Giang.
Cù Vận Bạch cũng đang học lái xe nên thấy ngứa tay. Chẳng qua đường Tân Giang không rộng, chỉ có hai làn xe, xe không ít. Cù Vận Bạch sợ sệt thử một đoạn rồi trả lại cho Triệu Quốc Đống.
Đường Tân Giang là tuyến đường khá đẹp của An Đô, cây cối tươi tốt, nghe nói Thành phố An Đô định quy hoạch thì Bí thư Thị ủy Ninh Pháp nhìn trúng mảnh đất ven sông. Y yêu cầu chính quyền thành phố quy hoạch mấy tuyến đường ven sông, bảo vệ cây cối, cố gắng quy hoạch nhiều công viên, công trình văn hóa, như vậy làm tăng giá đất quanh mấy con sông này.
Công ty Thiên Phu đã phân biệt lấy một mảnh đất trên 70 mẫu ở cạnh sông Lan Khê khi xây dựng trụ sở cho cục Giao thông, cũng lấy 180 mẫu đất khi xây dựng trụ sở cho cục Tài chính, hơn 50 mẫu ở phía đông Mai Giang khi xây dựng trụ sở cho cục Văn hóa. Coi như lấy đất đổi cho mấy đơn vị kia với tổng giá tiền là trên 85 triệu.
Khoản tài chính này gây áp lực lớn cho Công ty Thiên Phu. Cũng may Lôi Hướng Đông giúp đỡ, được chính quyền thành phố ủng hộ nên bọn họ vay được 50 triệu từ Ngân hàng Công thương, làm Công ty Thiên Phu thoát nạn.
Tháng ba, công ty bất động sản Thiên Phu chính thức thành lập. Khu đất ở đông Mai GIang được xây dựng thành biệt thự Mai Giang Minh Châu chính thức khởi công. 50 căn biệt thự theo phong cách Châu Âu làm cho giới bất động sản An Đô chấn động.
Đây là phong cách làm việc đặc biệt của Dương Thiên Bồi. Đã không làm thì thôi, đã làm sẽ làm tốt nhất.
Địa ốc Thiên Phu không xây dựng các căn nhà tập thể mà trực tiếp chọn biệt thự, mục tiêu là người giàu của Thành phố An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên. Đội ngũ kiến trúc sư mời từ Hongkong về đã kết hợp tốt giữa phong cách Trung Quốc và phương tây, các căn biệt thự rất tinh xảo, đánh động tầng lớp giàu muốn sống trong một khu vực hơn hẳn người bình thường.
Sau khi hạng mục được xây dựng, Dương Thiên Bồi liền nhận đề nghị của Triệu Quốc Đống, phân biệt tiến hành giao tiếp với các công ty tư nhân về bất động sản ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu cũng, Trùng Khánh, Vũ Hán, qua đó đạt được hiệu quả khá tốt trong quan hệ với bọn họ.
Công ty Thiên Phu cũng mời khách đến thăm quan hoàn cảnh của Mai Giang Minh Châu. Công ty Thiên Phu chịu tất cả chi phí từ máy bay, ở tại khách sạn năm sao cho khách tới thăm. Chiêu này mang tới tác dụng không thể tưởng tượng nổi. Công ty Thiên Phu bỏ nhiều tiền ra như vậy, khách được mời mặc dù không cần mấy thứ này nhưng cũng có ấn tượng tốt đối với Công ty Thiên Phu. Dù sao có thể làm được như vậy thì mua hay không cũng làm khách có ấn tượng. Công ty chấp nhận bỏ ra từng đó bây giờ không thấy mấy.
Địa ốc Thiên Phu giai đoạn đầu bán ra 50 biệt thự lập tức bán hết. Vì thế Dương Thiên Bồi và Triệu Quốc Đống vốn chuẩn bị lưu lại năm căn cũng đành phải đưa ra. Nếu không sẽ khiến việc tiêu thụ ở Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô không có hàng.
Điều này làm Dương Thiên Bồi và Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới về người giàu trong nước. Mặc dù còn cách hai năm nữa ngành sản xuất bất động sản mới chính thức phát triển, nhưng bộ phận người giàu cũng đã muốn mua. Địa ốc Thiên Phu liền bắt tay vào xây dựng Mai Giang Minh Châu số 2 trên diện tích 60 mẫu. Một khi xây dựng xong nhất định sẽ thành khu biệt thự tụ tập người giàu có chính thức của Thành phố An Đô.
- Quốc Đống, đây là Mai Giang Minh Châu mà Công ty Thiên Phu xây dựng?
Xe từ từ tiến vào Mai Giang Minh Châu, Cù Vận Bạch nhìn quanh mà nói:
- Quy mô lớn thật, ngày sau đây sẽ là khu người giàu của An Đô sao?
- Người giàu nhất không ở đây đâu. Chính xác mà nói ở đây là người có tài sản khá lớn, có tiền nhàn rồi muốn tìm nơi yên tĩnh, thoải mái mà ở.
- Sao lại nói đây là người có tiền nhàn rỗi?
Cù Vận Bạch có chút tò mò nói.
- Người gây dựng sự nghiệp thì sẽ không bỏ số tiền lớn vào mấy thứ hưởng thụ. Bây giờ tốc độ phát triển kinh tế của Trung Quốc rất nhanh, là lúc làm việc. Nếu có một hai triệu tiền nhàn rỗi thì đầu tư sẽ thu lợi hơn hẳn biệt thự mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ có người có số tiền nhàn rỗi nhiều mới có thể chấp nhận bỏ ra nhiều tiền như vậy. Mà người cực giàu lại chưa nghĩ đến việc mua nhà ở An Đô, ít nhất bây giờ là như vậy.
- Kiếm tiền của những người này vậy là rất dễ ư?
Cù Vận Bạch nói.
- Ừ, chỉ cần đúng hứng thú bọn họ, có thể thành đông làm bọn họ thích là không khó. Sản phẩm này cần phải có sự xác định tinh tế. Nếu muốn chú ý mọi mặt thì thành công không dễ. Như Mai Giang Minh Châu chính là định vị loại người trung gian. Không phải tầng lớp công nhân bình thường, cũng không phải người giàu có nhất.
Cù Vận Bạch cười hì hì nhìn Triệu Quốc Đống. Người đàn ông này dù làm việc gì cũng có thể tính toán chuẩn xác, đàn ông xuất sắc như vậy thì sao không làm phụ nữ chú ý.
Triệu Quốc Đống cũng thấy ngọn lửa tình trong mắt cô. Hai má cô đỏ bừng, trên người truyền ra mùi hương quyến rũ.
- Vận Bạch, có thích hoàn cảnh ở đây không?
- Sao, định tặng chị một căn sao?
Cù Vận Bạch tinh nghịch hỏi lại một câu. Cô dần phát hiện mình đã không còn đủ sự độc lập trước mặt hắn, luôn muốn dựa vào đối phương. Cô có chút e ngại và không muốn nhưng lại hưởng thụ cảm giác này.
- Ồ, Mai Giang Minh Châu số một sợ là không có, căn dự bị cũng hết. Mai Giang Minh Châu có 60 căn, chị có thể chọn một căn.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thứ này chính là như vậy, khi mọi người thấy lạ nên nhanh hết, nhưng nhiều thì sẽ không còn như vậy.
- Đùa chút thôi, Quốc Đống, em không cảm thấy giữa chị và em ở đó sẽ không được tự nhiên sao?
Cù Vận Bạch cười hì hì nói:
- Ồ, không đúng, em có thể ở thoải mái được. Nhưng chị không được.
- Ha ha, đâu đến mức như vậy? Chẳng qua em không thích lộ mặt trước mọi người, nhất là em còn là cán bộ quốc gia. Em thấy một người có không gian riêng của mình thì tốt hơn. Ở đây không được, mặc dù Mai Giang Minh Châu đã cố làm được điểm này.