Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 40




Triệu Quốc Đống cuối cùng đã đi, hắn gần như không nói với bất cứ ai. Hắn dọn một chút quần áo là đi. Điều này làm Mã Bản Quý và Tiêu Mẫu Đan không quen, bọn họ vẫn nghĩ Triệu Quốc Đống còn ở nơi này.

Nếu có thời gian rảnh rỗi thì Triệu Quốc Đống sao có thể bỏ qua. Còn mấy ngày nữa mới khai giảng, Triệu Quốc Đống cũng không ở lại Hoa Lâm làm gì. Không chừng có người đã muốn làm việc, mình ở lại không phải khiến người khác khó chịu sao?

Bây giờ thông tin phát triển, điện thoại di động đã trở nên phổ biến, bất cứ lúc nào, ở đâu muốn liên lạc cũng dễ. Triệu Quốc Đống không lo gì, hắn cũng vui vì có thời gian rảnh.

Tiến vào trụ sở của Nước suối Thương Lãng, Triệu Quốc Đống liền thấy một không khí tươi mát.

Căn nhà ba tầng nhìn từ xa như đấu trường La Mã, một căn nhà có đường kính trên 70 mét nằm trong khu đất trên năm mẫu. Xung quanh có dòng nước chảy, bãi cỏ xanh mướt. Hôm nay mặc dù rất nắng nhưng có những cành cây cao vút che phủ nên khá mát mẻ. Mấy vị khách đang ngồi bên dưới tán cây mà uống trà hoặc café.

Đây là điều Triệu Quốc Đống nghĩ tới từ trước, chẳng qua nhìn kiến trúc trước mặt làm hắn phải thở dài một tiếng.

Quá đẹp, mặc dù chỉ là căn nhà ba tầng nhưng giá trị của nó không kém gì căn nhà 12 tầng. Bố trí bên trong không quan trọng, Triệu Quốc Đống cần chính là làm khách vừa tới đã thấy rung động, làm khách cả đời khó quên.

Bức tường sơn màu café trông rực rỡ dưới ánh mặt trời. Ngọn Quốc kỳ trước tòa nhà bay trong gió cùng lá cờ hai màu là do Triệu Quốc Đống tham khảo phong trách của trụ sở Liên Hợp Quốc. Nửa đằng trước là trung tâm văn hóa của công ty, Triệu Quốc Đống không nhịn được đi tới đó.

Trường Xuyên xem ra còn làm tốt hơn hắn nghĩ.

Tại trung tâm văn hóa có những bức ảnh từ lúc công ty chọn địa điểm ở Huyện Thương Lãng, đến khi xây dựng nhà máy và đi vào sản xuất, đến khi sản xuất ra bình nước đầu tiên, đến bình nước thứ 10 triệu, mỗi một điều đều được lưu lại thành lịch sử văn hóa của công ty. Mà trong đó luôn thấy hình ảnh của công nhân, nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật của công ty. Mà các điểm tiêu thụ cũng xuất hiện trong nhiều bước ảnh, làm người ta thấy sự lớn mạnh của công ty.

Triệu Quốc Đống mất gần mười phút mới rời khỏi trung tâm văn hóa.

Tầng thứ hai là nơi dành cho các phòng ban nghiệp vụ của công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng. Vào Nước suối Thương Lãng không khó, chỉ cần anh tìm phòng ban nào đó thì có thể hỏi bảo vệ là được. Nhưng anh lên tầng hai thì không dễ. Bảo vệ phải đăng ký cho anh, anh nếu muốn gặp ai thì cần gọi điện liên lạc, trừ khi anh đi cùng nhân viên quản lý của công ty.

Triệu Quốc Đống kiên nhẫn đợi bảo vệ đăng ký. Bảo vệ mặc dù có chút không tin Triệu Quốc Đống tới gặp tổng giám đốc nhưng vẫn gọi điện báo cáo.

Triệu Quốc Đống chú ý thấy không ít nhân viên công ty đến cầu thang đón khách, sau đó cùng lên lầu. Chỉ có mình hắn đứng ở dưới lầu đợi, điều này làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Coi khách là thượng đế là tôn chỉ kinh doanh của công ty sản xuất. Anh có thể coi khách hoặc người tới liên lạc là khách quý, như vậy bọn họ sẽ thấy mình được tôn trọng.

- Anh, sao anh lại tới đây mà không báo trước vậy?
Trường Xuyên gần như vậy vội vàng chạy xuống cầu thang. Nếu như không phải muốn giữ hình tượng với nhân viên công ty hoặc khách thì y đã nhảy vụt xuống rồi.

- Có cần không? Chú bận việc, anh rảnh rỗi đến xem một chút mà thôi. Có cần kinh ngạc như vậy không?
Triệu Quốc Đống cười nói. Mấy người đi theo phía sau Trường Xuyên có lẽ là nhân vật quan trọng của công ty.

Hai nam, hai nữ, tuổi trên dưới 30, bọn họ nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ tò mò.

- Anh, chúng ta lên thôi.
Trường Xuyên cũng biết đứng đây gặp mặt là không thích hợp. Triệu Quốc Đống gật đầu, Trường Xuyên và mấy người kia liền xoay người đi lên.

Vào văn phòng Trường Xuyên, Triệu Quốc Đống nhìn quanh thì thấy nó khá đơn giản, không có vật thừa thãi. Ngoài bàn làm việc thì có một bộ sô pha, bên cạnh có phòng lớn hơn dùng để tiếp khách, mấy chậu cây xanh.

- Anh, em giới thiệu một chút.
Trường Xuyên nhìn Triệu Quốc Đống thấy không có gì lạ liền nói:
- Đây là giám đốc kinh doanh Khuất Bình, giám đốc tài chính – Mễ Linh, giám đốc sản xuất Hạ Tử Lan, Chánh văn phòng công ty – Lữ Yến. Mọi người chắc cũng biết đây là anh của tôi, Triệu Quốc Đống.

Bốn người kia đều nhìn Triệu Quốc Đống. Nói thật bốn người vào công ty đã được một thời gian, trên cơ bản đều vào công ty trước và sau khi Nước suối Thương Lãng quảng cáo trên Cctv. Một công ty tư nhân không có tên tuổi mà dám bỏ nhiều tiền như vậy để quảng cáo, điều này làm người trong ngành rất rung động.

Giám đốc sản xuất Hạ Tử Lan và giám đốc tài chính Mễ Linh tới hơi sớm. Khi Nước suối Thương Lãng bắt đầu nổi tiếng ở tỉnh An Nguyên thì bọn họ liền vào công ty. Hạ Tử Lan vốn là người phụ trách Phòng kiểm tra chất lượng một công ty kinh doanh nước suối khác, sau đó xin vào Nước suối Thương Lãng, rất nhanh thể hiện năng lực của mình, vẫn giúp Lưu Thành. Nói thật Lưu Thành học từ người này khá nhiều. Lưu Thành có thể rời khỏi Nước suối Thương Lãng cũng là cảm thấy mình cản đường Hạ Tử Lan.

Mễ Linh là người mà Trường Xuyên kéo ra từ một Công ty tài chính. Trong một lần Trường Xuyên ngẫu nhiên nghe nói người này quản lý tài chính rất tốt, hơn nữa thiết diện vô tư, trong công ty kia không hợp lãnh đạo nên bị đẩy sang bờ. Vì thế Trường Xuyên kéo sang.

Triệu Quốc Đống vẫn nhắc Trường Xuyên chế độ tài chính của công ty cần quản lý thật chặt, phải chấp nhận được sự kiểm tra. Công ty trong thời gian ngắn phát triển mạnh như vậy, nhưng mục tiêu là niêm yết trên thị trường chứng khoán, mục tiêu lâu dài là thành công ty đứng đầu trong ngành sản xuất này của Trung Quốc, chống được các công ty quốc tế cạnh tranh. Vì thế người quản lý tài chính cần phải khôn khéo, nghiêm khắc mà đáng tin. Chồng Mễ Linh là người trong Quốc Đống, nhà cô mặc dù ở An Đô nhưng thời gian về đó không nhiều, cho nên cô tới Tân Châu cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Khuất Bình đến công ty khi Nước suối Thương Lãng quảng cáo trên Cctv. Trước đó y là nhân viên kinh doanh nòng cốt của một công ty thực phẩm nổi tiếng Trung Quốc. Sau khi tới Nước suối Thương Lãng liền được cả Trường Xuyên và Đức Sơn đánh giá cao, tự nhiên thành người của Đức Sơn. Đức Sơn bây giờ đang liên lạc để mở thị trường mới, còn phát triển thị trường còn lại giao cho Khuất Bình. Ngay cả Đức Sơn cũng phải thừa nhận nếu không có Khuất Bình thì thị trường mới dù có mở ra cũng không được củng cố như bây giờ.

Chánh văn phòng Lữ Yến có lẽ là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, vào công ty sớm hơn Khuất Bình và ngày. Trường Xuyên rất coi trọng hiệu suất làm việc của cô. Cô gần như thành thân tín của Trường Xuyên. Vì thế có người hiểu lầm có phải Lữ Yến là người yêu của Trường Xuyên hay không? Trên thực tế Lữ Yến còn hơn Trường Xuyên vài tuổi, thậm chí lớn hơn Triệu Quốc Đống một tuổi. Chẳng qua mặt cô tròn như búp bê nên trông khá trẻ.

Ngay khi Triệu Quốc Đống cố gắng ghi nhớ khuôn mặt mấy nhân viên nòng cốt của công ty, mấy người kia cũng thầm quan sát Triệu Quốc Đống.

Mặc dù Triệu Quốc Đống gần như không xuất hiện trong công ty, nhưng bốn người không ai không biết tầm quan trọng của Triệu Quốc Đống đối với công ty. Trường Xuyên không hề che giấu sự sùng bái với Triệu Quốc Đống. Khi Trường Xuyên nói chuyện với bốn người đã nói công ty này gần như do Triệu Quốc Đống lợi dụng thời gian rảnh rỗi dựng lên rồi đá cho Trường Xuyên và Đức Sơn. Cuối cùng dưới sự chỉ đạo về phương hướng của Triệu Quốc Đống khiến nó biến thành công ty khổng lồ như bây giờ. Thậm chí ngay cả trụ sở công ty cũng do Triệu Quốc Đống đưa ra ý tưởng thiết kế.

Mà người như vậy trong mắt bốn người thì nhất định là thiên tài trong giới kinh doanh, vậy mà không vào kinh doanh, lại vào quan trường. Điều này làm mọi người rất khó hiểu. Theo bọn họ hiểu về công ty thì tài sản của công ty đã trên trăm triệu, theo tốc độ này thì không thể đoán trước nó sẽ ra sao. Vậy mà đối phương không có hứng thú với công ty làm bọn họ có chút tò mò.