Vưu Liên Hương nhanh chóng vào văn phòng, vừa vào cô liền gọi điện ra ngoài.
- Chủ nhiệm Hùng, vâng, vừa mới kết thúc Hội nghị thường ủy, đã có kết quả tạm thời làm cậu ta tránh né, chờ Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy có kết quả điều tra. Bí thư Kỳ rất chú trọng việc này, chủ yếu lo lắng cái nhìn của Chủ tịch Ninh. Sợ rằng bên phía Chủ tịch Ninh cần có người hóa giải. Giám đốc Thái, ồ, không, phải là Bộ trưởng Thái. Bộ trưởng mặc dù lên Bắc Kinh nhưng tôi nghĩ nên do Bộ trưởng Thái ra mặt nói chuyện giúp Quốc Đống mới được. Nếu không dù là Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy điều tra xong thì sợ bên Thị ủy cũng không dễ dàng bỏ qua.
- Không phải đình chỉ mà để cậu ta tạm thời tránh né công việc. Bí thư Kỳ làm việc này khá thận trọng, còn không rõ dùng cách nào để tránh né. La Đại Hải tiếp tục phụ trách Huyện ủy, điều này Bí thư Kỳ làm khá ninh hoạt. Tôi thấy Mạch Gia Huy rất khó chịu. Quốc Đống cũng báo cáo với tôi nói có thể do vấn đề lợi ích của cầu Quế Khê. Chỉ là cậu ta hơi sơ suất, không ngờ đối phương lại cho một chiêu tàn nhẫn như vậy.
- Ha ha, Chủ nhiệm, cho cậu ta một bài học cũng được, cho nhớ nếu không ngày sau không biết đến ai. Cậu ta nghĩ Hoa Lâm ở xa nên không ai trị được sao? Đúng, để cậu ta tránh né chắc mất một hai tháng. Vấn đề phản ánh không ít, nhưng chủ yếu là lời đồn. Phải xem tác phong và tiến độ của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy của ngài.
- Chủ nhiệm, ngài có thể đốc xúc tiến độ tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy mới được. Tôi thấy hiệu suất làm việc không cao.
Nói truyện một lúc, Vưu Liên Hương dập máy.
Vưu Liên Hương lên tiếng trong Hội nghị thường ủy đương nhiên là có nguyên nhân. Ngoài việc Hùng Chính Lâm nói với cô, Vưu Liên Hương cũng hiểu rõ quan hệ của mấy người Triệu Quốc Đống, Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm. Hùng Chính Lâm mặc dù không thuộc hệ của Ninh Pháp, nhưng Thái Chánh Dương đúng là nhân viên của Ninh hệ. Người ta đồn Thái Chánh Dương là tướng tài số một của Ninh Pháp.
Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương đến như thế nào thì Vưu Liên Hương không rõ. Nhưng cô từ Hùng Chính Lâm hiểu mấy điều. Bốn người Thái, Liễu, Hùng, Lưu hàng năm tụ tập thì có thể nói người ngoài không thể tham gia. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể tiến vào. Mà Triệu Quốc Đống từ Phó bí thư Đảng ủy một xã tại Giang Khẩu điều thẳng lên Phòng cao tốc Sở Giao thông, đó nhất định là do Thái Chánh Dương làm ra. Chỉ cần Triệu Quốc Đống có việc, Thái Chánh Dương nhất định sẽ lên tiếng.
Khi Vưu Liên Hương nói chuyện với Hùng Chính Lâm, Triệu Quốc Đống cũng đang gọi điện cho Thái Chánh Dương.
Triệu Quốc Đống nói qua câu chuyện. Trước đó hắn đã nói với Hùng Chính Lâm, hắn biết trong tỉnh bây giờ chỉ có thể Hùng Chính Lâm giúp được mình. Sau đó hắn cũng phân biệt báo cáo tình hình với Tương Uẩn Hoa và Vưu Liên Hương. Hai người kia sẽ giảm áp lực cho hắn trong Hội nghị thường ủy. Chỉ tiếng Chính ủy Tấn đã đi Quảng Châu.
La Đại Hải cũng báo cáo với một vài lãnh đạo, Triệu Quốc Đống không hỏi y. Nhưng hắn đoán nhất định sẽ có Kỳ Dư Hồng và Mục Cương.
Mặc dù Triệu Quốc Đống cho rằng mình không phạm sai lầm gì ở việc này nhưng hắn cũng biết việc dân chúng chặn đường phản ánh vấn đề sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Chính xác mà nói ảnh hưởng lớn nhất là làm lãnh đạo tỉnh có ấn tượng không tốt, làm mất hình ảnh của Ninh Lăng. Nếu không có chút xử lý thì Ninh Lăng sao ăn nói được. Hạng mục khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân là do hắn đưa vào, hắn bây giờ còn là Chủ tịch huyện, cho nên mọi việc sẽ đổ vào đầu hắn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể khẳng định chuyện này nhất định có liên quan tới Phương án Bắc Tuyến kia. Về phần nó sẽ làm bao người bị tổn hại lợi ích thì khó nói. Chẳng qua là ai cũng không quan trọng, quan trọng là đối phương đã thành công.
Vẻ mặt lo lắng của La Đại Hải và Triệu Quốc Đống cũng ảnh hưởng tới Hội nghị thường ủy khẩn cấp. Mặt Bàng Quân cũng tái mét lại. Xảy ra chuyện như vậy, nếu như nói Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện có trách nhiệm, y là Bí thư đảng ủy Công an huyện là người bị xử lý đầu tiên.
Vẻ mặt Triệu Quốc Đống dần dần trở lại bình thường. Chuyện đã xảy ra thì còn có thể làm gì? Dũng cảm đối mặt là được, hơn nữa cũng đâu có đến mức rơi đầu chảy máu, cùng lắm là cách chức hoặc đình chỉ công tác của mình mà thôi. Huống chi hắn cũng nghĩ chưa đến mức đó. Dù muốn ra tay với hắn cũng không phải không có cơ hội cứu vãn, còn nhiều người giúp hắn mà.
Lui một vạn bước thì dù bị cách chức có vấn đề gì chứ? Hắn mới 25, 26 tuổi, có thời gian là có cơ hội. Đây là một bài học đối với hắn, tuyệt đối không nên coi nhẹ thủ đoạn của đối phương. Vì lợi ích, vì bị ép tới đường cùng thì đối thủ có thể dùng bất cứ biện pháp gì.
- Được rồi, lần này là việc lớn đối với Hoa Lâm chúng ta. Thị xã rất tức giận, Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm chúng ta khó tránh khỏi trách nhiệm. Bây giờ Thị ủy đang tổ chức Hội nghị thường vụ nghiên cứu vấn đề này. Bản thân tôi thì không vấn đề gì, nếu dân chúng phản ánh vấn đề, Huyện ủy, Ủy ban chúng ta cần kịp thời giải quyết. Xã, thôn bên dưới vi phạm quy định, như vậy cần phải sửa đổi, cần xử lý người thực hiện. Về phần làm mất mặt Thị xã Ninh Lăng, như vậy Thị xã xử lý như thế nào thì chúng ta xử lý như vậy.
La Đại Hải lo lắng nhưng Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh:
- Hai xã Lương Sơn, Đãng Khê có vấn đề thì mời Bí thư Vạn cử Ủy ban kỷ luật phối hợp với Thanh tra huyện, phòng Nông nghiệp lập tổ công tác. Nếu tỉnh, Thị xã không có hành động khác, như vậy bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ điều tra. Một là điều tra xem có hiện tượng giảm tiêu chuẩn đền bù, có hiện tượng cắt giảm tiền giải tỏa hay không, xem việc giải tỏa bồi thường ở các địa phương khác có như vậy hay không? Về phần các vấn đề khác liên quan tới bản thân tôi thì tôi nghĩ trên tỉnh hoặc Thị xã sẽ có tổ công tác tới.
- Bí thư La, tôi có mấy ý kiến đó. Ngoài ra lão Bàng, lão Trần, sao dân chúng hai xã kia biết được chính xác thời gian và đường đi của lãnh đạo tỉnh? Tôi thấy trong này có vấn đề. Hai anh, nhất là lão Trần phải lập tức tổ chức lực lượng điều tra việc này. Tôi không cần biết các anh làm như thế nào, nhất định phải điều tra ra. Nếu quả thật bọn họ vô tình nghe tin thì thôi, nếu có người cố ý lộ tin gây chuyện thì nhất định phải nghiêm túc xử lý.
- Bí thư La, anh xem…
- Tôi cũng không nói nhiều. Xảy ra chuyện như vậy thì tôi rất đau lòng. Dù nói như thế nào thì chúng ta cũng không làm tốt công việc, nếu không đã xảy ra chuyện như vậy. Bên Chính pháp, Công an huyện sao trước đó không biết tin tức gì?
La Đại Hải thở dài một tiếng:
- Dân chúng phản ánh vấn đề là quyền của bọn họ. Mặc dù bọn họ dùng phương án không thỏa đáng, gây ảnh hưởng xấu tới Hoa Lâm chúng ta, nhưng chủ yếu do chúng ta không làm tốt công việc. Điểm này tôi hy vọng các điều chỉnh ngồi đây hiểu rõ vấn đề.
- Về phần điều cuối cùng mà Chủ tịch Triệu nói ra, tôi yêu cầu bên Chính pháp và cơ quan công an phải đưa ra câu trả lời thuyết phục. Tôi tin rằng nhiều như vậy dân chúng tới thì chẳng lẽ nói từ bọn họ không tìm được đầu mối nào sao? Đúng như Chủ tịch Triệu nói, không cần biết các anh dùng biện pháp gì, nhất định phải tra xét rõ ràng cho tôi.
Hội nghị thường vụ kết thúc trong không khí nặng nề. Triệu Quốc Đống và La Đại Hải ngồi đối diện trong phòng La Đại Hải. Bây giờ Hội nghị thường vụ Thị ủy đã chưa kết thúc, kết quả xử lý chưa có. Bây giờ hai người bọn họ chỉ có thể ngồi chờ tin tức.