- Kéo.
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.
- Kéo? Toàn Hữu, việc này có thể kéo dài bao lâu? Hơn nữa tôi cũng không muốn cứ kéo dài như vậy. Cầu Quế Khê nhất định phải làm, hơn nữa phải nhanh chóng khởi công, hơn nữa chỉ có thể thực hiện Phương án Trung Tuyến. Kéo dài thì năm nay sẽ qua nhanh, khu mới không phát triển được, thành cũ thì vẫn thế. Tôi không thể ngồi được.
- Chủ tịch, ngài có phải quyết định bắt buộc phải dùng Phương án Trung Tuyến không?
Quế Toàn Hữu trầm giọng nói:
- Có phải là quyết tâm không?
- Ừ, chỉ cần tôi còn ngồi trên vị trí này một ngày, tôi sẽ làm theo ý mình.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chủ tịch, vậy tôi cũng không phải đơn thuần nói là kéo dài. Chúng ta có chân mà, đi nhiều thì núi cũng thành đường.
Quế Toàn Hữu cười hì hì nói.
- Đi nhiều núi thành đường?
Triệu Quốc Đống sáng mắt lên mà nói:
- Toàn Hữu, anh định lôi kéo ai?
- Hắc hắc, Chủ tịch Triệu, có một số việc gấp không được. Ngài ngồi ở vị trí Phó chủ tịch mà vùi đầu lvvc thì không ai nói gì, bởi vì xảy ra chuyện cũng có công lao của Chủ tịch. Nhưng ngài ngồi ở vị trí Chủ tịch huyện thì phải suy nghĩ, chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ càng mới làm được, xem có ảnh hưởng tới lợi ích người khác không.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Phương án Bắc Tuyến thì ai cũng biết nó có tác dụng gì. Bây giờ Hoa Lâm phát triển rất nhanh, phương hướng phát triển của huyện thành Hoa Lâm cũng khiến người ta chú ý.
- Hai công ty Đại Hoa tiến vào, khi đi vào hoạt động ít nhất phải thuê gần ngàn lao động. Bên phía Hà Khẩu cũng có vài công ty Sơn Đông cùng Phúc Kiến đến đàm phán. Bên Sơn Đông có lẽ quy mô không nhỏ, Phúc Kiến mặc dù nhỏ hơn nhưng lại có ba nhà, cũng coi trọng không khí và hoàn cảnh đầu tư ưu việt của Hoa Lâm ta. Bây giờ các Đảng ủy Khu bên dưới đều một lòng một dạ muốn kéo công ty về địa bàn của mình. Không nói kết quả ra sao nhưng chỉ cần có lòng như vậy thì tôi thấy đã là chuyển biến rất tốt. Không giống trước đây chỉ hy vọng vào tiền từ trên huyện cấp xuống.
Mặc dù biết Quế Toàn Hữu nói có ý nịnh mình, nhưng vẫn làm Triệu Quốc Đống thoải mái.
- Với xu thế phát triển hiện nay của Hoa Lâm thì ai cũng biết tác dụng của cầu Quế Khê. Cầu Quế Khê xây dựng từ đâu thì giá đất ở đó sẽ tăng lên vài lần. Ngài bây giờ còn dự định chuyển cả trụ sở và khu tập thể của các cơ quan sang khu mới thì còn không khiến bao người sáng mắt sao? Ha ha, chỉ cần hoạt động một chút thì tôi nghĩ Phương án Trung Tuyến sẽ được rất nhiều người ủng hộ.
- Rất nhiều người ủng hộ sao?
Triệu Quốc Đống hiểu ra một chút.
- Chủ nhiệm Hoa – Đại hội đại biểu nhân dân và Chủ tịch Long – Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đều có ấn tượng tốt đối với ngài. Ngài có thể sang bên đó nói chuyện, ưu khuyết điểm của hai phương án là rất rõ ràng, đứng sau phương án đó là ai thì Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng biết. Bây giờ thời thế đã thay đổi, tất cả phải theo tình hình thực tế mà.
Quế Toàn Hữu nở nụ cười.
- ý hay.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Quế Toàn Hữu này đúng là nhạy bén. Hắn còn đang suy nghĩ lợi dụng ủng hộ của cán bộ huyện tạo thế, người này lại nghĩ tới Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
- Khu nhà ở ven sông đã xuống cấp nặng nề, phương tiện công cộng thiếu, hoàn cảnh vệ sinh đều rất kém. Bên Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân dù sao cũng phải chú ý tới các quần thể yếu mà.
Quế Toàn Hữu cười cười gật đầu. Vị Chủ tịch Triệu này đúng là có năng lực, thoáng cái nghĩ tới việc mời người của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đến xem khu dân cư kia. Như vậy ai còn muốn dùng phương án kia thì phải chịu câu hỏi của dân chúng.
- Chủ tịch Triệu, Hoa Lâm chúng ta còn nghèo, đội ngũ cán bộ có tư tưởng không bằng bên tỉnh thành, rất nhiều chuyện phải tiến từng bước. Còn đẩy mạnh lập tức là xong thì không ổn.
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cho dù là như vậy nhưng tôi vẫn thấy chuyện này vẫn chưa đủ. Chủ tịch Triệu, ngài nghĩ xem, ngài còn phải tiếp tục công tác ở Hoa Lâm, nếu làm quá như vậy sẽ có lực cản trong công việc.
- Ừ, tôi cũng biết việc này không dễ làm. Nhưng dựa theo ý bọn họ thì khu nghèo sẽ kéo mãi, sau này tốn tài chính không nói, nếu có nhà đổ thì tôi sẽ thành kẻ có tội.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Thà chịu đau bây giờ còn hơn đau đớn kéo dài. Cứ kéo như vậy còn không bằng vung dao chém luôn. Làm mất lòng người cũng được, chọc giận lãnh đạo cũng được, ít nhất coi như làm được chuyện, tâm lý cũng thoải mái hơn. Đương nhiên anh nói cũng đúng, tôi đang cố suy nghĩ hóa giải mâu thuẫn.
- Chủ tịch Triệu, chuyện này gấp cũng không được, chúng ta có thời gian từ từ làm công tác mà.
Quế Toàn Hữu hơi khép mắt, điều này là y đang suy nghĩ:
- Cuối cùng sẽ có biện pháp mà.
Các đại biểu, Ủy ban của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện đi theo lãnh đạo của bọn họ tới kiểm tra nguy cơ các căn nhà tại huyện thành Hoa Lâm, kiểm tra cả về hệ thống thoát nước. Nước bẩn không được xử lý đã chảy thẳng xuống sông rồi tản đi.
Phó chủ tịch huyện Vi Biểu đi theo trong cả quan trọng. Sau khi xem xét, các vị đại biểu, ủy viên đều thấy nên suy nghĩ kết hợp xây dựng cầu Quế Khê và cải tạo thành cũ, yêu cầu quy hoạch thống nhất huyện thành Hoa Lâm nhằm phát triển, xúc tiến việc bố cục hợp lý của cả huyện thành Hoa Lâm.
La Đại Hải rất buồn bực đập điều khiển Tv, sau đó mệt mỏi dựa lưng vào sô pha.
Y biết đây là Triệu Quốc Đống thầm phản kích, đây là sự cảnh báo với thái độ mập mờ của mình.
Mặc dù trong thời gian này Triệu Quốc Đống khá im ắng, nhẫn nhịn, thậm chí ngay cả chuyện xây dựng hạng mục cầu Quế Khê cũng không đề cập tới, bên kia cũng im lặng, tất cả đều có vẻ rất bình thường nhưng ai chẳng biết đó là sự yên tĩnh trước cơn bão, hai bên đều đang tích trữ lực lượng.
Hoa Đức Tài và Long Diêu Quang không ngờ lại bị Triệu Quốc Đống lôi kéo.
Tài nguyên hành chính mà Triệu Quốc Đống nắm giữ trong tay có sức hấp dẫn rất lớn đối với mấy ông lão kia. Dù là kinh phí hay là xe cộ, hoặc là đi du lịch, an dưỡng chỉ cần Triệu Quốc Đống tăng lên một chút là đám kia sẽ như mèo thấy mỡ mà vây lấy.
Đài truyền hình huyện cũng tới tham gia cho vui, không ngờ còn gióng trống, khua chiêng giúp tên Triệu Quốc Đống này. La Đại Hải thở dài một tiếng, việc này thực ra không quan hệ gì với đài truyền hình. Dù là chính quyền hay Đại hội đại biểu nhân dân đều có thể yêu cầu đài truyền hình tham gia. Hơn nữa việc đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân và Ủy viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cùng tới khảo sát khu vực nhà xuống cấp là trọng điểm đưa tin của đài truyền hình.
Sau đây có lẽ là mời các chuyên gia đến phân tích lợi và hại của hai phương án chứ? La Đại Hải châm điếu thuốc và thở dài một tiếng. Cho rằng mình muốn lặng lẽ lui về tuyến hai sao nên không làm gì được sao? Tên Triệu Quốc Đống này cũng được nhưng thích gây sự như vậy sẽ xảy ra chuyện, không có lợi cho sự phát triển. Chẳng lẽ hắn không biết điểm này?
La Đại Hải không tin. Với thủ đoạn và trí tuệ chính trị của Triệu Quốc Đống thì kiểu gì chẳng đoán được Phương án Bắc Tuyến dính dáng tới lợi ích rất nhiều người, cố chấp như vậy có chỗ tốt gì với hắn? Chẳng lẽ chỉ vì phúc lợi cho các hộ dân thôi sao?
La Đại Hải không đoán ra, thời này không phải không có người một lòng vì công việc nhưng rất ít. Ít nhất La Đại Hải tạm thời không thấy.
Cẩn thận cân nhắc việc này, La Đại Hải có chút đau đầu.
Tào Uyên bị cấp trên chỉ đạo, là ai thì La Đại Hải không cần suy nghĩ nhiều. Hai năm trước y đã biết Phương án Bắc Tuyến có không ít vấn đề, thoáng cái có người mua mấy trăm mẫu đất, tài chính của huyện tăng lên không ít. Lúc ấy y là Chủ tịch huyện cũng vui vẻ, dù sao cầu Quế Khê muốn xây dựng còn cần một thời gian, không đến lượt y làm chủ. Không ngờ cuối cùng lại chuyển lên đầu y, hơn nữa hai bên đều mạnh, đều muốn đấu tới cùng. Mình không phải nằm ở giữa chịu đòn sao?
Miêu Nguyệt Hoa cùng Tào Uyên kết minh, hai người Bàng Quân và Trịnh Lương Tài là thân tín của Trâu Trì Trường, cũng không hòa hợp gì với Triệu Quốc Đống. Trong 11 thường vụ có bốn người đốn đầu, còn cả Vạn Triêu Dương, Giản Hồng, Địch Hóa Dũng đều không tỏ thái độ, cả Chính ủy Biên Phong nữa. Dù mình im lặng thì Triệu Quốc Đống cũng là kẻ cô đơn.