- Chủ tịch Triệu, Phương án Bắc Tuyến là phương án mà huyện sớm xác định, hơn nữa trước đó đã tiến hành khảo sát Phương án Bắc Tuyến này. Huyện ủy, Ủy ban huyện đã thông qua phương án này. Chẳng qua vì không đủ tài chính nên mãi không thể tiến hành. Mà Phương án trung tuyến vẫn chỉ là trên giấy, không được huyện thảo luận. Bây giờ anh đưa nó ra, Chủ tịch Triệu, Phương án Bắc Tuyến còn chưa được thống nhất ủng hộ, càng không nói Phương án Trung Tuyến.
Vi Biểu cẩn thận nói. Triệu Quốc Đống có thể nghe ra ý của đối phương chưa hết. Vấn đề không nằm ở chỗ ưu, khuyết điểm của hai phương án, mà do Phương án Bắc Tuyến đã được mọi người cùng chấp nhận, mà Phương án Trung Tuyến là khá tùy tiện.
Chẳng qua trong này có xung đột gì chứ? Trước đây Phương án Bắc Tuyến lo lắng phí giải tỏa đắt, nhưng không tính đến xu thế cải tạo huyện thành Hoa Lâm sau này. Cải tạo thành cũ chỉ là vấn đề thời gian, tại sao không tiến hành cả hai mà lại chia làm hai chuyện. Hai phương án bù đắp cho nhau, những người này sao lại không tiếp nhận?
- Bọn họ tại sao không muốn ủng hộ Phương án Trung Tuyến?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Có lẽ bọn họ thấy phương án này dễ thực hiện hơn.
Vi Biểu nói nhưng không thật lòng.
- Dễ thực hiện sao? Lý do này căn bản không phải, cái gì gọi là dễ thực hiện. Chẳng lẽ do huyện thảo luận hai lần nên đúng hơn sao? Bởi vì bên bờ bắc sông không có người ở, không phải giải tỏa nên dễ thực hiện sao?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận mà nói:
- Nếu so sánh thì Phương án Trung Tuyến sẽ mang tới sự phát triển của huyện thành chúng ta, thay đổi hoàn cảnh sống của dân chúng hai bên bờ sông, chút giải tỏa đáng là gì? Chẳng lẽ nói chút giải tỏa khó khăn sẽ khiến chúng ta buông tha ưu thế rõ ràng sao?
Vi Biểu im lặng không nói.
Triệu Quốc Đống hỏi đúng trung tâm vấn đề, ai nấy đều biết bây giờ dân chúng hai bên bờ sông rất tích cực. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, pann giải tỏa chỉ cần có tài chính là được mà, sau đó thông qua giá đất tăng lên sẽ đền bù.
Vi Biểu tin chỉ cần kiên nhẫn, cẩn thận làm tốt công việc thì giải tỏa không phải vấn đề, mà do hoàn cảnh xây dựng cầu Quế Khê. Nếu dùng Phương án Trung Tuyến thì có thể nói phù hợp việc xây dựng khu nội thành mới, nhưng mọi người không thấy rõ điểm này.
- Lão Vi, có chuyện gì khó xử thì anh cứ nói ra, nếu như chúng ta có thể giải quyết được, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết. Nếu như chúng ta thật sự không thể vượt qua, vậy cũng phải cho tôi biết nguyên nhân rõ ràng chứ?
Triệu Quốc Đống thật lòng nói.
- Chủ tịch Triệu, không thông qua được đâu. Tào Uyên, Miêu Nguyệt Hoa còn có Uông Minh Hi đều phản đối, trong Hội nghị thường ủy càng không thể thông qua. Dù là Bí thư La có đồng ý.
Vi Biểu thở dài một tiếng rồi nói:
- Ngài hỏi một chút là biết vấn đề. Muốn đổi phương án thì còn khó hơn là đả thông bên trên Thị xã.
Vi Biểu nói như vậy, Triệu Quốc Đống về cơ bản đã đoán được vấn đề trong đó. Ngay cả đám La Đại Hải cũng không đồng ý, như vậy nói rõ lợi hại trong đó. Phương án tốt hơn không được đồng ý, ngoài lợi ích ra Triệu Quốc Đống không thể tin có vấn đề gì khác.
………..
Từ điều kiện Phòng Đất đai có thể thấy đất hai bên bờ bắc sông trong Phương án Bắc Tuyến đã được mấy Công ty xây dựng và công ty bất động sản thua mua, hơn nữa thời gian chính là hai năm trước, khi Phương án Bắc Tuyến chuẩn bị ra lò.
Mặc dù lúc ấy huyện không có năng lực bỏ nhiều tiền như vậy làm cầu Quế Khê, nhưng phương án này đã được Hội nghị thường ủy và hội nghị thường trực Ủy ban chính thức thông qua, điều này chỉ cần không có bất ngờ xảy ra thì huyện thành Hoa Lâm sẽ làm ở bên đó.
Đất hai bên của Phương án Bắc Tuyến đã bị người bắt, hơn nữa từ tài liệu phòng Đất đai đưa ra thì có thể thấy một công ty tên Công ty Hoành Lâm và Công ty bất động sản Mạn Thụy chiếm nhiều nhất.
Trưởng phòng đất đai Hướng Viễn Sơn là một người đàn ông cao gầy hơn 50 tuổi, răng vàng, mấy ngón ở tay phải bắt đầu vàng vì hút thuốc nhiều. Gập tài liệu, Triệu Quốc Đống đưa cho Hướng Viễn Sơn một điếu Trung Hoa, Hướng Viễn Sơn cầm lấy châm hút. Mặc dù trước mặt Chủ tịch huyện nhưng y có vẻ rất tự nhiên.
- Lão Hướng, bây giờ đất huyện ta chủ yếu dùng phương thức gì mà bán? Giá như thế nào?
Triệu Quốc Đống cũng biết người này rất khôn khéo. Mặc dù y lên từ lúc Trâu Trì Trường nhưng La Đại Hải lên làm Bí thư huyện ủy cũng không động y, điều này nói rõ y có năng lực.
- Chủ yếu hai bên trao đổi là chính, gái thì khó nói, tình hình khác nhau, các khu đất khác nhau, nhưng tổng thể mà nói Hoa Lâm không thể so sánh với Ninh Lăng. Hoa Lâm không có không khí buôn bán, không có công ty gì mấy, dân cư ít nên giá khá thấp.
Triệu Quốc Đống trước đó đã yêu cầu Hướng Viễn Sơn tập hợp tài liệu về quyền sử dụng đất, việc chuyển nhượng đất đai hai ba năm qua.
- Trao đổi ư? Bây giờ đất trong huyện còn không có việc đấu giá sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Đấu giá đất? Cũng có cách nói này, nhưng thứ nhất đấu giá chỉ là hình thức, không có văn bản yêu cầu bắt buộc. Hơn nữa dấu giá và trao đổi, đàm phán chính là để huyện sử dụng mà thôi. Ví dụ như huyện muốn thu hồi đất để cho các công ty tiến vào đầu tư, nếu như dùng cách đấu giá, có thể sẽ bị đơn vị khác lấy được, hoặc là giá quá cao. Cho nên hình thức này không phổ biến.
- Bây giờ giá đất là bao tiền một mẫu? Tôi nói là đất cho kinh doanh và nhà ở.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ồ, từ 20 đến 50 ngàn, phải xem khu vực.
Hướng Viễn Sơn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là chỉ nơi không giải tỏa. Nơi có giải tỏa vậy phí giải tỏa sẽ thêm vào giá đất.
- Ồ, tôi biết rồi. Giá đất huyện ta đúng là rẻ.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chủ tịch Triệu, Hoa Lâm chúng ta nhiều nhất chỉ coi là một trấn mà thôi. Hoa Lâm không có công ty quy mô mạnh, không có giao thông tốt, không có thành thị trung tâm, buôn bán không phát triển, như vậy chỉ là một khu nông thôn tụ tập mà thôi. Ngài sao có thể hy vọng giá nó cao. Mấy năm qua ngoài đất cho cơ quan nhà nước xây dựng và khu tập thể thì buôn bán đất ở Hoa Lâm không nhiều, nhất là dùng cho công nghiệp càng nhỏ. Số đất mà hai Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp cần dùng hơn hẳn mấy năm trước gộp lại.
Hướng Viễn Sơn nói:
- Chỉ tiêu sử dụng đất hàng năm của chúng ta chẳng bao giờ đủ, ngoài năm trước.
- Vậy ngành sản xuất bất động sản của Hoa Lâm chúng ta phát triển như thế nào?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Bất động sản?
Hướng Viễn Sơn cười phá lên mà nói.
- Huyện Hoa Lâm còn có hai ba công ty bất động sản coi như được, đều lấy xây dựng làm chính, chủ yếu là xây dựng mấy căn nhà cho nhân dân, xem một chút có ai từ ngoài tới để mua nhà hay không thì bán. Còn người Hoa Lâm chúng ta thì không mấy khi mua.
- Ồ, bao tiền một mét vuông?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Chủ tịch Triệu, chẳng lẽ ngài muốn mua nhà? Hoặc là huyện định xây dựng khu tập thể cho cán bộ?
Hướng Viễn Sơn có chút hứng thú mà nói. Đây là tin tức mới. Cán bộ trong huyện sớm hy vọng có thể xây dựng khu tập thể mới. Rất nhiều trụ sở các phòng ban đã xuống cấp, hơn nữa phân tán rải rác, số lượng lại ít. Mấy năm nay các thanh niên vào công tác đều chỉ có thể ở chung với nhau, muốn chia một phòng là không thể. Các cán bộ không ngừng than vãn về việc này.
- Lão Hướng, tôi đã đi xem trụ sở làm việc và nhà ở của cán bộ, rất kém. Hơn nữa tôi cũng nghe nói các cán bộ trẻ oán than khi kết hôn không được phân nhà ở, ở chung với phụ huynh sẽ bất tiện. Cán bộ công tác lâu sẽ có con, diện tích nhà lại nhỏ, phần lớn đều là nhà từ những năm 80. Cho nên tôi đang suy nghĩ nếu như phát triển về phía đông thì chúng ta tại sao không suy nghĩ về trụ sở làm việc và khu tập thể?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Như vậy có thể khiến khu phía đông phát triển mà.
Hướng Viễn Sơn nói:
- Chủ tịch Triệu, tức là các phòng ban của huyện đều được chuyển tới chỗ mới?
- Sao không thể chứ, nếu là tài chính bỏ tiền thì sao không thể cùng quy hoạch, như vậy có thể tiết kiệm tài nguyên mà.
Triệu Quốc Đống nói:
- Anh xem nếu cầu Quế Khê đi qua nơi này, như vậy khu vực này hoàn toàn có thể quy hoạch, như vậy sẽ có lợi cho sự phát triển của huyện ta.
- Chủ tịch Triệu, không phải nói sẽ theo Phương án Bắc Tuyến sao?
Hướng Viễn Sơn thấy miệng mình khô khốc, nếu như vị Chủ tịch Triệu này cố chấp theo ý riêng thì có chút phiền phức.
- Ai nói? Phương án nào thích hợp tình hình thực tế thì dùng phương án đó.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói.