Triệu Quốc Đống đứng trước cửa sổ nhìn rừng cây xanh biếc trước mặt.
- Chủ tịch Triệu, đây là lịch trình trong một tuần tới, chủ yếu là Hội nghị thường ủy và hội nghị thường trực Ủy ban, nghiên cứu một vài vấn đề quan trọng.
Quế Toàn Hữu cầm tập văn bản đặt xuống bàn làm việc của Triệu Quốc Đống.
- Nội dung trong Hội nghị thường ủy có đưa tới không?
- Chánh văn phòng Hà vẫn chưa đưa tới.
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói:
- Ngoài ra còn cả vấn đề xây dựng phương tiện bảo vệ môi trường của Công ty Tam Điệp. Thái độ của bọn họ ở vấn đề này vẫn thế. Nói nếu như theo yêu cầu của ta mà làm thì ít nhất đầu tư thêm 3, 4 triệu. Yêu cầu huyện phải nhường một chút, đây là văn bản bọn họ đưa tới.
- Hừ, tôi biết rồi, cứ để đó. Tên Hà Như Phi này bây giờ cũng biết hợp sức với Công ty Tam Điệp để chèn ép chúng ta đó.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi nói:
- Nhưng hai hạng mục này rất quan trọng đối với chúng ta. Nếu cứ bị kéo dài thì sẽ là áp lực lớn đối với huyện. Bọn họ không đơn giản, còn biết tạo thế ở trên thành phố.
- Chủ tịch Triệu, tôi thấy ngài có phải yêu cầu quá cao trong vấn đề này không? Tôi cũng tìm hiểu mấy công ty chế biến thịt khác, mặc dù có phương tiện bảo vệ môi trường nhưng không yêu cầu cao như chúng ta, điều này bảo sao bọn họ không chịu chấp nhận.
Quế Toàn Hữu có chút khó hiểu mà nói. Ở phương diện này Triệu Quốc Đống rất cố chấp. Vấn đề này hai công ty kia đã nói chuyện với chính quyền huyện vài lần. Dù là phó chủ tịch thường trực huyện Tào Uyên hay là Phó chủ tịch phụ trách mảng này là Vi Biểu đều cảm thấy có thể thả lỏng một chút, nhưng Triệu Quốc Đống kiên quyết không đồng ý.
- Anh không rõ lợi hại trong đó. Anh nhìn thấy đều là nhà máy chế biến thịt nhỏ, nhưng một khi khu vực trồng cỏ mấy trăm ngàn mẫu được thành lập, đó là một ngành sản xuất khổng lồ. Không chỉ có Đại Hoa và Công ty Tam Điệp, tôi đoán còn có nhiều công ty lớn trong ngành sản xuất này tới đây. Hơn nữa cũng kéo theo mấy công ty liên quan tới.
Triệu Quốc Đống cũng biết bây giờ còn mơ hồ về quan niệm bảo vệ môi trường, chứ đừng nói là coi trọng.
- Hai công ty này có chút danh tiếng trong ngành sản xuất, bọn họ khi đầu tư xây dựng nhà máy ở huyện ta đều để đường lui. Nói cách khác lúc nào cũng có thể làm khó chúng ta. Mà quy mô của bọn họ sẽ làm ô nhiễm môi trường. Hoa Lâm có hoàn cảnh tốt đẹp, nếu như nước ô nhiễm bị chảy thẳng ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Nếu như bây giờ không làm cho tốt, ngày sau anh muốn để bọn họ xây dựng thiết bị bảo vệ môi trường càng thêm khó khăn. Nhất là sau khi hiệu quả kinh doanh tốt, mọi người đều chú ý tới hiệu quả, nơi nào còn có thể để ý mấy vấn đề ô nhiễm môi trường đó.
- Nhưng mà …
- Anh yên tâm. Hoa Lâm chúng ta có ưu thế, bọn họ đây là muốn ép chúng ta, nhưng chúng ta phải cho bọn họ biết không thể nào làm theo ý mình được. Bọn họ không phải nói tài chính khó khăn sao? Tôi dự định ủng hộ bọn họ trong việc vay vốn của hệ thống ngân hàng.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vay tiền? Nhưng Ngân hàng Công thương và Ngân hàng nông nghiệp đều đã cho bọn họ vay, muốn vay thêm sợ là có chút khó khăn.
Quế Toàn Hữu cũng hiểu rõ về hai công ty này. Đám này đưa ra yêu cầu rất ngặt nghèo, làm đủ cách gây khó dễ cho chính quyền địa phương. Nếu như không phải trụ sở trồng cỏ của Hoa Lâm đã làm tốt thì sợ hai công ty này chưa chắc đã chọn Hoa Lâm.
- Ừ, tôi biết, tôi dự định tìm Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh.
Triệu Quốc Đống đã tính toán qua một chút. Hai công ty này đi đầu trong các sản phẩm gia súc, hơn nữa còn thành lập trung tâm chăn nuôi gia súc ở Hoa Lâm, hoàn toàn có thể được Ngân hàng chính sách nông nghiệp chú ý. Chỉ là Ngân hàng chính sách nông nghiệp mới thay đổi nhân sự, cần thu thập tài liệu là chính. Triệu Quốc Đống đang muốn Lôi Hướng Đông tiến hành thí điểm ở Hoa Lâm. Không chỉ có hai công ty kia, nếu như ngành sản xuất nước hoa quả ở Hà Khẩu có thể phát triển, Triệu Quốc Đống cũng dự định khiến Ngân hàng chính sách nông nghiệp đầu tư vào đây.
- Ngân hàng chính sách nông nghiệp?
Quế Toàn Hữu ngẩn ra. Y không ngờ Triệu Quốc Đống lại quan hệ rộng như vậy, còn chú ý tới Ngân hàng chính sách nông nghiệp. Ngân hàng chính sách nông nghiệp bình thường chỉ đầu tư vào mấy hạng mục đặc biệt, nhưng cũng tiến hành cho các công ty vay với hạng mục bên nông nghiệp.
- Đúng, đợt tết này về An Đô tôi vẫn tính đến chuyện này. Nếu không hai hạng mục này cứ kéo thì Thị xã sẽ tạo áp lực lớn cho chúng ta, không thể không làm dù cho nó có thể ảnh hưởng tới môi trường Hoa Lâm chúng ta sau này. Vì thế tôi suy nghĩ đi tìm con đường khác, hơn nữa lãi của Ngân hàng chính sách nông nghiệp khá thấp hơn vay vốn ngân hàng thương mại nhiều.
- Nếu là như vậy thì quá tốt rồi, coi như tảng đá trong lòng tôi đã mất.
Quế Toàn Hữu cũng yên tâm. Y lo lắng Triệu Quốc Đống cố chấp sẽ ảnh hưởng tới việc thu hút đầu tư của huyện. Nhất là khi các huyện khác không ngừng tranh đoạt hạng mục, làm như vậy sẽ không hợp thời.
- Nếu như vậy còn không được thì tôi đồng ý bọn họ không đầu tư xây dựng nhà máy ở Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Bọn họ dù xây dựng nhà máy ở Thương Hóa hoặc là Phong Đình thì đều phải mua thịt bò, thịt cừu ở Hoa Lâm chúng ta. Nhưng vận chuyển sẽ khiến cho giá thành sản phẩm tăng lên không ít. Bọn họ sẽ không làm như vậy. Đương nhiên tôi cũng không muốn ép bọn họ đến nước này.
Quế Toàn Hữu ra ngoài, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng.
Trên thực tế Triệu Quốc Đống không có hứng thú quá nhiều với mấy nhà máy chế biến thịt này. Nhưng Hoa Lâm khác Giang Khẩu, anh tùy tiện đưa ra một vài điều kiện sẽ có công ty mắc câu. Hoa Lâm thì khác, dù là phương tiện trụ cột như điện nước, không khí thu hút đầu tư đều kém xa Giang Khẩu. Anh muốn hy vọng mấy ngành sản xuất không gây ô nhiễm môi trường là không thể.
Các huyện khát vọng có công ty tới đầu tư luôn có mấy điểm chung là gặp khó khăn, bị các công ty chèn ép. Các công ty gây ô nhiễm môi trường ở phía đông sẽ dần tiến về phía tây. Chính quyền địa phương vì lợi ích và thành tích nên nhận tất cả, điều này sẽ làm tăng nguồn thu từ thuế của địa phương.
Trong mắt Triệu Quốc Đống thì ngành sản xuất thích hợp nhất đối với Hoa Lâm chính là phát triển du lịch. Phong cảnh từ Hà Khẩu tới Mã Thủ rất đẹp, nhất là vào trong núi càng thêm mê người. Nhưng thời gian không cho phép hắn đi từng bước một, bên trên cũng không cho hắn cơ hội đó.
……..
- Quốc Đống, không nói chuyện chọn Trưởng phòng bên Hoa Lâm nữa. Chỉ là cậu và lão Bàng cứ mâu thuẫn như vậy cũng có gì là tốt chứ? Hay là tôi gọi hai người tới rồi cùng nói chuyện.
Nghiêm Lập Dân thầm nghĩ Triệu Quốc Đống này đã không còn như một năm trước khi mới tới Ninh Lăng nữa. Sau một năm Triệu Quốc Đống đã làm đủ chuyện ở Hoa Lâm, nhưng Kỳ Dư Hồng không ngờ lại còn chấp nhận, còn để Triệu Quốc Đống lên làm Chủ tịch huyện nữa chứ.
- Bí thư Nghiêm, lão Bàng là người như thế nào chẳng lẽ ngài không biết sao?
Triệu Quốc Đống cũng không nói rõ mà chỉ cười cười một tiếng. Hắn rót rượu cho Nghiêm Lập Dân. Lần này hắn lên Ninh Lăng là để gặp Nghiêm Lập Dân.
- Bí thư Nghiêm, không phải đã nói không nhắc tới chuyện này sao?
- Ha ha, hôm nay cậu tới chẳng lẽ chỉ vì muốn ăn cơm ở nhà tôi thôi đó chứ? Được rồi, cậu cũng đừng giả vờ trước mặt tôi. Trần Lôi cũng đã tìm tôi báo cáo về tình hình an ninh trật tự của Hoa Lâm. Phải nói lão Mã đã làm tốt công việc, đáng tiếc.
Nghiêm Lập Dân có chút nuối tiếc mà nói.
- Bí thư Nghiêm, lão Mã bị như vậy thì ai có thể đoán trước được. Cho nên Bí thư La tự mình làm trưởng ban tổ chức tang lễ, huyện cũng cố gắng thỏa mãn điều kiện gia đình lão Mã.
- Ừ, Quốc Đống, Hoa Lâm làm việc này rất tốt. Tôi thay mặt cảnh sát toàn thành phố cảm ơn Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm. Cạn.
Nghiêm Lập Dân uống cạn chén, Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể uống cạn.
- Đồng chí Trần Lôi có kinh nghiệm công tác phong phú, làm ở cơ sở nhiều năm, đảm nhiệm chức Chính ủy đã vài năm. Tôi tin anh ta có thể dẫn dắt Công an huyện đảm bảo tình hình an ninh trật tự của Hoa Lâm. Bí thư Nghiêm, chị dâu, tôi mời hai lãnh đạo trong ngành một chén. Tôi trước đây cũng từng là quân trong hệ thống công an. Mặc dù trước đây không còn trong hệ thống nhưng vẫn có tình cảm với ngành này.
- Quốc Đống, Trần Lôi cũng được nhưng tôi lo anh ta khó có thể khống chế được Hoa Lâm như lão Mã. Tôi không muốn tình hình Hoa Lâm không giữ được an ninh trật tự như trước. Cho nên tôi định điều đồng chí Trần Lôi lên làm Trưởng ban Trị an Cục công an thành phố, điều đồng chí Trưởng ban Trị An Liên Chương tới làm trưởng phòng công an Hoa Lâm. Cậu thấy sao?
Nghiêm Lập Dân nói có vẻ tùy ý như đột nhiên nghĩ ra, nhưng Triệu Quốc Đống lại run lên. Xem ra Nghiêm Lập Dân muốn nắm được chức trưởng phòng công an Huyện Hoa Lâm rồi. Liên Chương là ai thì hắn không rõ, nhưng hắn có thể khẳng định chính là Huyện ủy, Ủy ban huyện khó có thể dễ dàng sử dụng lực lượng Công an huyện nếu đối phương tới.