Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 81: Nghĩ mình là mèo bệnh sao




Triệu Quốc Đống nhàn nhã ngồi trên ghế mà xem thời sự Hoa Lâm.

- Chiều hôm nay, Phó bí thư Huyện ủy, Quyền Chủ tịch huyện Mai Anh Hoa cùng lãnh đạo Đảng ủy Khu Mã Thủ đã đi thị sát công trình khu du lịch - Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân.

- Đồng chí Quyền Chủ tịch huyện Mai Anh Hoa chiều hôm nay đã cùng hội đàm với giám đốc Ngân hàng Công thương Thị xã – Lữ Tòng Vinh về việc Ngân hàng Công thương ủng hộ các công ty trong huyện. Thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực Triệu Quốc Đống, Phó chủ tịch huyện Tân Tồn Hoán cũng tham gia.

- Phó bí thư Huyện ủy, Quyền Chủ tịch huyện Mai Anh Hoa chiều nay …

Triệu Quốc Đống lắc đầu, trong mười ba tin tức về Hoa Lâm thì ngoài Bí thư huyện ủy La Đại Hải có một tin. Phó bí thư Huyện ủy, Quyền Chủ tịch huyện Mai Anh Hoa bốn tin. Phó bí thư Huyện ủy Phương Trì Quốc một tin. Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật một tin, còn lại đều là các tin tức xã hội.

Xem ra Mai Anh Hoa khá tích cực, chẳng qua việc này là bình thường. Sắp tiến hành Đại hội đại biểu nhân dân, để y xuất hiện trên Tv nhiều giúp dân chúng thấy mặt. Cần phải quen mặt mà, nếu không trong Đại hội đại biểu nhân dân có không ít đại biểu chưa từng biết Mai Anh Hoa là ai thì đúng là buồn cười.

Công ty Đại Hoa và Tam Điệp có lẽ ngửi thấy mùi gì đó nên số lần tới chính quyền Huyện Hoa Lâm tăng lên. Triệu Quốc Đống tất nhiên rõ vấn đề này. Hắn không thèm để ý mà đốc thúc mấy xã, thị trấn phía bắc và tây khai hoang đồi núi, trồng cỏ, đồng thời tích cực phối hợp Quỹ tín dụng huyện và ngân hàng nông nghiệp giúp đỡ nông dân vay vốn.

Theo Triệu Quốc Đống thấy mình thu hút hai công ty này thành công thì coi như hắn đã có vị trí rất quan trọng tại huyện. Dù Mai Anh Hoa khát vọng công ty tới đầu tư nhưng đầu Triệu Quốc Đống không ngu. Ở điều kiện ngang nhau thì bên nào đầu tư nhiều hơn, bảo vệ môi trường tốt hơn thì sẽ nhận.

Hai công ty này có lẽ ý thức được điều gì đó nên số lần đến gặp Mai Anh Hoa nhiều hơn là Triệu Quốc Đống.

Điều này làm Triệu Quốc Đống cảnh giác một chút. Khi phát triển việc trồng cỏ ở núi hoang, Triệu Quốc Đống cũng báo cáo chi tiết suy nghĩ của mình với La Đại Hải. La Đại Hải cũng thông tình đạt lý, hiểu được việc bảo vệ môi trường có tầm quan trọng đối với phát triển du lịch của Huyện Hoa Lâm. Y yêu cầu Triệu Quốc Đống khi thu hút đầu tư cần phải lo lắng các công ty gây ảnh hưởng tới môi trường, yêu cầu bên Phòng Bảo vệ môi trường tăng cường kiểm tra các công ty, đồng thời tiến hành khảo sát các công ty.

La Đại Hải cũng nói rõ việc thu hút đầu tư do Phó chủ tịch thường trực huyện Triệu Quốc Đống phụ trách. Việc đàm phán với hai công ty Đại Hoa và Tam Điệp do Triệu Quốc Đống phụ trách. Một bên cố gắng đáp ứng yêu cầu của hai công ty, một bên phải giữ lợi ích của Huyện Hoa Lâm.

- Mẫu Đan, chuyện gì thế?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế không buồn cử động. Thường Quế Phân bây giờ đã được trực ban ca ngày, buổi tối phần lớn đều do Tiêu Mẫu Đan phụ trách.

- Không có gì ạ, em đi giặt quần áo giúp ngài thôi.
Mẫu Đan nở nụ cười rất vui, mái tóc buông xuống trước ngực, trời bắt đầu chuyển lạnh nhưng vẫn còn chưa rét hẳn.

- Ồ vậy cô vào đi, tôi chỉ xem Tv một lát thôi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Cô bé Mẫu Đan này đúng là thành thật, không có mưu đồ gì. Ngoài tính cách hơi bộc toạc ra thì các vấn đề khác đều tốt.

Tiêu Mẫu Đan mặc một chiếc áo cộc trên người, có lẽ đây là đồng phục mà nhân viên phục vụ trước đó đã mực, cô mặc vào khá bó sát người. Chiếc áo lót màu xanh bên trong lộ ra, Triệu Quốc Đống thấy nó khá quyến rũ.

Mai Anh Hoa không ở trong nhà khách, chính quyền huyện thuê một nhà bên ngoài cho y. Mai Anh Hoa đây là thấy ở ngoài tiện hơn, không nhiều người nhòm ngó.

Cặp mông nở nang hiện rõ lên khi Tiêu Mẫu Đan ngồi xổm xuống. Triệu Quốc Đống vốn đang nhìn Tv không khỏi nhìn sang, tường thường rơi xuống bờ mông của cô. Chiếc quần lót tam giác mơ hồ thấy được ở bên trong.

- Mẫu Đan, nghỉ chút đi, tối nay cô trực sao?
Triệu Quốc Đống nói.

- Vâng, em không mệt đâu, việc này đối với người hay làm mệt như em thì quá nhẹ nhàng.
Trong tay Tiêu Mẫu Đan cầm một chiếc khăn mà bắt đầu lau xung quanh.
- Chủ tịch Triệu, ngài nói quốc lộ có thể làm đến bao giờ?

- Cô hỏi làm gì?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.

- Bố em làm thuê ở công trường, cách nhà không xa. Mỗi ngày đều được tám đồng, bữa trưa còn được bao ăn. Tuy mệt một chút nhưng được tiền mặt. Chỉ tiếc quốc lộ Tân Hoa cùng quốc lộ Bồng Hoa làm xong lại không có việc gì làm.
Tiêu Mẫu Đan có chút nuối tiếc mà nói.

- Quốc lộ thì hàng năm đều sẽ làm, chỉ là không chắc con đường nào cũng qua nhà cô.
Triệu Quốc Đống ngứa ngáy trong lòng mà nói, ánh mắt không ngừng vòng qua cặp mông cô gái. Cù Vận Bạch về An Đô, Triệu Quốc Đống lại thiếu thịt. Mặc dù một tháng cũng có thể về một hai lần nhưng nó không khác gì xỉa răng, điều này làm Triệu Quốc Đống đang trai tráng cảm thấy khó chịu.

Khổng Nguyệt đã sang Canada. Triệu Quốc Đống tiễn cô. Hai người có chút kinh ngạc phát hiện quan hệ không hề nhạt đi mà còn không muốn xa nhau.

Khổng Nguyệt rời đi làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình được giải thoát. Hắn biết mình và Khổng Nguyệt là có duyên không phận, nhưng tình cảm này làm người ta si mê, sau đó sẽ nhạt dần.

Cù Vận Bạch cũng nói với hắn rằng cô không thể lấy hắn. Cô thích sống độc thân. Cô có thể thành tình nhân của hắn nhưng không ai có thể can thiệp cuộc sống của cô. Cô là một người phụ nữ thích độc lập. Cô thậm chí có thể phân chia rõ tình cảm và nhu cầu sinh lý, cũng có thể giữ được sự tỉnh táo.

Tình cảm và nhu cầu sinh lý trộn lẫn nhau để thiêu đốt cơ thể Triệu Quốc Đống. Hắn muốn phát tiết. Mặc dù lý trí nói cho hắn phải giữ hình ảnh liêm khiết tại Hoa Lâm này. Nhưng xung quanh suốt ngày có gái xuất hiện thì làm sao chịu nổi.

Tiêu Mẫu Đan cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Chủ tịch Triệu nhìn mình làm cả người cô nóng lên. Cô có chút bất an giãy giãy người:
- Chủ tịch Triệu, ngài nói bò Simmental lớn nhanh như vậy sao?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nói:
- Sao, nhà cô cũng nuôi ư?

- Vâng xã bảo nhà em đi đầu. Nói em tốt xấu cũng coi như người nhà nước. Quỹ tín dụng xã cũng cho vay, bảo nhà em thử nuôi vài con. Bố em trước đây cũng nuôi vài con, chẳng qua khác với lần này. Vì thế xã mặc dù tuyên truyền nhưng bố em chưa có quyết định, còn muốn em về quyết định thay ông.

- Ồ, cô quyết định thay ông? Cô có chắc không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Chủ tịch Triệu, ngài nói nó tốt thì chẳng lẽ ngài lừa em sao?
Tiêu Mẫu Đan chu miệng nói.

- Cái này khó nói, nuôi bò, cừu đều có mạo hiểm. Chẳng qua lần này khi thí nghiệm thấy hiệu quả tốt. Nhà cô nếu có người thì có thể nhân cơ hội thử xem. Tiền nhiều thì không chắc nhưng tốt hơn là làm ruộng.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nhưng nếu nhà nào cũng nuôi bò, bò này nghe nói đều để thịt thì ai có thể ăn nhiều như vậy? Nghe nói sẽ xây dựng một nhà máy chế biến thịt nhưng mọi người vẫn không thấy đâu.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn đúng là không nghĩ tới điểm này. Hắn chỉ lo đấu với hai công ty mà quên mất cảm nhận của dân chúng.

- Chủ tịch Triệu, em ra ngoài, ngài nghỉ sớm.
Tiêu Mẫu Đan dọn xong rồi vội vàng ra ngoài.

Triệu Quốc Đống nuốt nước bọt cố khống chế nhu cầu sinh lý. Việc này là quý tộc, mặc dù hắn cũng không cho rằng Tiêu Mẫu Đan sẽ gây phiền phức cho mình, dù là Thường Quế Phân cũng không tác dụng gì.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Quốc Đống uể oải nâng cốc nước lên uống và suy nghĩ đối sách. Có lẽ nên ngả bài, nếu không huyện không thể kéo được, dân chúng các xã cũng không thể kéo lâu được. Nhất là khi khắp nơi đều trồng cỏ như bây giờ.

Hai công ty kia đều được Mai Anh Hoa hứa hẹn gì đó nên thái độ khá kiêu căng. Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, xem ra bọn họ không rõ chân lý của vấn đề. Mình có lẽ cần cho bọn họ biết, đồng thời cũng cho kẻ kia biết con cọp không phát uy lại nghĩ mình là mèo bệnh.