- Đương nhiên rồi, tôi muốn nghe xem dân chúng nghĩ gì về mình.
Triệu Quốc Đống cười nói. Cô bé này lúc cười rộ lên khá quyến rũ.
- Vâng, các hộ trong huyện thành đều không ngừng khen việc làm quốc lộ, mọi người ở Hoa Lâm đều hy vọng hai đường quốc lộ này có thể làm thành. Ai mong mỗi ngày nắng lại bụi, mưa lại lầy lội chứ?
Tiêu Mẫu Đan cười hì hì lộ hàm răng trắng tinh:
- Chẳng qua mọi người đều tò mò về ngài.
- Tò mò gì về tôi?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đều muốn biết ngài từ đâu tới, còn trẻ như vậy thì đã lấy vợ chưa, có bạn gái chưa. Còn có là ngài có thể ở Hoa Lâm bao lâu, sau này điều lên Ninh Lăng hay tỉnh thành. Còn có ngài có quan hệ thân mật với cô gái nào, đủ những chuyện …
Tiêu Mẫu Đan che miệng cười.
Triệu Quốc Đống không nói gì. Hắn không ngờ mình lại được nhiều người Hoa Lâm chú ý đến thế. Các đề tài của mọi người nói chuyện đều là mấy việc đâu đâu. Xem ra người ta nói không khí Hoa Lâm không chính khí cũng có lý của nó. Xem ra ngay cả Tiêu Mẫu Đan cũng thích nghe mấy đề tài kia.
- Mẫu Đan, tôi nghĩ mấy cái này không phải thứ đáng bàn bạc gì mà.
Triệu Quốc Đống không còn hứng thú mà buồn bực nói:
- Tôi đến từ đâu chỉ cần hỏi một câu là ra. Về phần nói tôi ở đây bao lâu cũng không thể do tôi quyết định, cũng không phải huyện Hoa Lâm có thể quyết định, mọi người bàn cũng vô ích. Có kết hôn, bạn gái hay thân mật với ai thì càng không cần phải nói. Đây là việc riêng của tôi mà, không cần mọi người quan tâm đâu.
- Không thể nói như vậy, Chủ tịch Triệu là lãnh đạo, hơn nữa lại tạo chuyện lớn như vậy ở Hoa Lâm. Dân chúng bọn em quan tâm đến ngài là rất bình thường. Chuyện riêng của ngài càng làm cho mọi người hứng thú, bàn tán cũng không phạm pháp mà.
Tiêu Mẫu Đan cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống mở to mắt, cô bé này bây giờ càng lúc càng làm càn trước mặt mình. Có lẽ cảm thấy mình xa lánh Thường Quế Phân nên cô bé mới tích cực hơn.
- Ồ, Mẫu Đan còn lời bàn tán gì về tôi thì nói hết ra đi.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói.
- Hì hì, đều nói ngài có quan hệ không bình thường với nữ phóng viên xinh đẹp của đài truyền hình huyện, chỉ là không thấy cô ấy đến chỗ ngài.
Tiêu Mẫu Đan cười cười mập mời nói.
- Ồ, có lời đồn này sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ mình cố gắng không gây chuyện còn có thể có chuyện. Hơn nữa đây đúng là chuyện không liên quan gì tới hắn mà, vậy mà còn có lời đồn.
Ai cũng nói nữ Mc, phóng viên Trình Nhược Lâm được xưng là người đẹp nhất Hoa Lâm, cùng được xưng là hai đóa kim hoa với nữ phóng viên của đài truyền hình - Ngụy Tịnh. Hai cô gái này có vô số người người theo đuổi.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống đến Hoa Lâm mấy tháng gần như chỉ làm việc và không nghĩ tới việc gì khác, ngay cả Tv cũng ít khi xem. Với đài truyền hình cấp huyện của Hoa Lâm bây giờ thì ngoài đưa vài tin Hoa Lâm ra thì cũng chỉ là mấy bộ phim mà thôi.
Hai đóa hoa hoa kia Triệu Quốc Đống chưa gặp ngoài đời bao giờ. Cô gái Trình Nhược Lâm kia cũng được, nhìn trên Tv cũng ổn nhưng vẻ mặt khô khan, giọng đặc mùi Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống không có hứng thú. Còn nữ phóng viên kia thì Triệu Quốc Đống còn chưa cho cô ta cơ hội phỏng vấn mình.
Bởi vì việc xây dựng quốc lộ làm thành chuyên đề, Triệu Quốc Đống rất sáng suốt đẩy La Đại Hải ra. Chủ tịch huyện nhận phỏng vấn là rất bình thường. Mà phỏng vấn các công tác cụ thể lại do Trưởng phòng giao thông Hoàng Thiết Thần ra mặt, Triệu Quốc Đống trốn sang bên. Tương Uẩn Hoa đã nhắc Triệu Quốc Đống rằng làm gì thì lãnh đạo đều rõ, không cần dùng truyền thông tạo danh tiếng. Với danh tiếng của Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm bây giờ thì cũng không cần thieetss.
Mà vị phạm vi Ngụy kia có vể không chịu bỏ qua cho Triệu Quốc Đống. Nhân lần khai thác khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân nên cô có ý muốn phỏng vấn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lại luôn đùn đẩy, hoặc trên tỉnh hoặc ở Ninh Lăng, hoặc xuống xã. Đối phương gọi điện hẹn thì hắn cũng đùn đẩy. Cuối cùng do Tân Tồn Hoán đứng ra nhận phỏng vấn.
- Mọi người đều nói ngài không để phóng viên Ngụy Tịnh nhận phỏng vấn là do ngại quan hệ đặc biệt.
Tiêu Mẫu Đan tức giận nói:
- Còn có người nói số lần Ngụy Tịnh tới đây rất nhiều. Em nói chưa từng có người phụ nữ nào tới đây, đến đều là bạn của Chủ tịch Triệu, không có người Hoa Lâm.
- Ồ, là ai hỏi cô là phóng viên Ngụy Tịnh đến đây hay không?
Sau chuyện của Thường Quế Phân, Triệu Quốc Đống đã mơ hồ ngửi thấy mùi lạ lạ trong huyện. Nhiều người bắt đầu tò mò về cuộc sống riêng của hắn, chẳng qua khó nói có người có ý đồ không?
- Là người ở nhà khách thôi ạ.
Tiêu Mẫu Đan cười nói:
- Xem ra ngài rất được người chào đón.
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Không cần hỏi Triệu Quốc Đống cũng biết đó là ai. Chẳng qua trong thời gian này đối phương không hoạt động tích cực mấy, có lẽ nghĩ mình đã khống chế được tình hình. Ai đều biết nhân sự huyện thay đổi không phải do danh tiếng hay là phản ánh, thậm chí nó còn phản tác dụng.
Tiêu Mẫu Đan mặc dù là cô gái thành thập nhưng hay nói chuyện với người mà cô tin tưởng. May là Cù Vận Bạch tới đây liền chọn ở trong Kỳ Lân quan. Ngoài Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu ra thì không ai gặp Cù Vận Bạch.
Chẳng qua cảm giác suốt ngày đề phòng thế này thì hắn cũng không thích, nhất là đề phòng xung quanh chỗ mình ở. Biện pháp tốt nhất là khiến đối phương ngoan ngoãn rút đi, mà muốn làm như vậy phải chặt đứt ý tưởng trong đầu đối phương. Làm cho đối phương dù giở trò gì cũng vô ích.
Triệu Quốc Đống đành nói:
- Ừ xem ra sức hấp dẫn của tôi khá lớn, Mẫu Đan, cô có bị tôi hấp dẫn không?
- Em?
Tiêu Mẫu Đan ngẩn ra rồi cười nói:
- Chủ tịch Triệu nói đùa rồi. Em có ưu điểm lớn nhất đấy là biết rõ mình. Chủ tịch Triệu làm ở Hoa Lâm chỉ tầm một năm, năm rưỡi, em chỉ muốn ngài có ấn tượng tốt, các chuyện khác em chưa bao giờ nghĩ tới.
- Ừ, Mẫu Đan, chuyện em trai cô muốn ở lại Ninh Lăng thì tôi sẽ chú ý. Chẳng qua hai năm sẽ có nhiều biến hoá, tôi không dám chắc. Đến An Đô thì tôi có thể giúp, nhưng Ninh Lăng thì tôi bây giờ chưa quen mấy ai, chờ hai năm nữa có lẽ tôi giúp được.
- Thật sao ạ?
Tiêu Mẫu Đan nói chuyện mãi chính là chờ câu này của Triệu Quốc Đống. Cô biết Triệu Quốc Đống không dễ tỏ thái độ, nhưng khi nói chuyện đều sẽ làm được.
- Cô nghĩ tôi trêu cô sao? Tôi trêu cô, chẳng may hôm nào cô học Phan Kim Liên cho thuốc độc vào cơm thì sao? Tôi không phải chết oan ư?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói làm Tiêu Mẫu Đan đỏ mặt.
- Ai là Phan Kim Liên, ai là Võ Đại Lang? Bọn họ là vợ chồng, em và Chủ tịch Triệu không có quan hệ gì, em sao có thể làm việc như vậy?
Tiêu Mẫu Đan thấy người mình hơi nóng lên.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Xem ra cô bé này đúng là thành thật, ngay cả những lời không nến nói cũng nói. Bên người có cô bé như vậy đúng là làm người ta yên tâm. Hắn ở Hoa Lâm ba năm, bây giờ mặc dù không có nhiều việc nhưng sau này sẽ có nhiều chuyện cần xử lý. Mã Bản Quý mặc dù đáng tin nhưng đó là đàn ông, lại phụ trách cả nhà khách nên có một số việc không tiện. Có cô bé Tiêu Mẫu Đan này cũng tốt.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời cảm thấy mình như một vị gia chủ thời phong kiến. Gia sư, chó béo và nha hoàn luôn có trong cuộc sống. Gia sư là Du Minh Phú, chó béo tất nhiên là Mã Bản Quý thay hắn trông nhà. Mà nha hoàn là Mẫu Đan, ngực to tròn, mông to thích hợp sinh con, mặt cũng xinh xắn.
Hậu phương vững chắc thì mới có thể tiến tới trước tranh đấu, Triệu Quốc Đống thầm nghĩ như vậy.