Hóa Dũng nghe thấy Trâu Trì Trường hỏi, lúc trước cũng không rõ ràng lắm vì sao còn liên quan đến hai người Quế Toàn Hữu và Du Minh Phú nhưng thấy Trâu Trì Trường không tỏ vẻ gì nên cũng chỉ gật gật đầu giới thiệu lý lịch cán bộ và tình hình cơ bản ba người này. Cũng may hắn là trưởng ban tổ chức kỳ cựu nên nắm rõ tình hình cán bộ trong huyện như lòng bàn tay nên dù không có chuẩn bị nhưng vẫn có thể nói rõ ràng.
... ...
Đã đến giữa trưa, nắng gắt như đổ lửa, mặt trời chói chang khiến đám người đi theo Triệu Quốc Đống cảm thấy đầu nóng rát giống như là có một cái lồng hấp đặt trên đầu mình, dù vậy mà vẫn không có ai tụt lại phía sau.
- Lão Vương, vẫn còn vài hộ gia đình không chịu ký thỏa thuận di dời sao?
Hai mắt Triệu Quốc Đống sáng như đuốc nhìn chằm chằm một gian nhà nhỏ thấp thoáng ở trong rừng.
- Còn có ba hộ, đều có khó khăn cụ thể. Một hộ thì trong nhà có người tàn tật, một hộ thì người chồng đã chết chỉ còn lại cô nhi quả mẫu. Còn một hộ thì người chồng có bệnh còn tinh thần người vợ lại có chút vấn đề, chỉ còn lại có một đứa con trai đi làm thuê ở bên ngoài nên di dời đều khó khăn. Cho dù thị trấn đã cấp phí di dời cho bọn họ nhưng trong lúc nhất thời bọn họ cũng không tìm được chỗ ở thích hợp.
Trên mặt Vương Nhị Khải mướt mát mồ hôi, hắn cũng không hiểu nổi sao thể lực của Triệu Quốc Đống lại tốt như thế. Mặc dù tên này còn trẻ nhưng dù sao cũng đã đi qua mấy con đường núi rồi mà không hề thấy vị phó chủ tịch huyện này thở nặng nhọc, phải biết rằng ở cái xã Kỳ Lân này thì chẳng có mấy ai theo kịp thể lực của mình mà giờ cũng phải thở dốc rồi.
Hai bên tóc mai của vị phó chủ tịch huyện này cũng chỉ hơi lấm tấm mồ hôi, về phần hắn thì cả người mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc giống như là Hồng quân công nông Trung Quốc vừa mới trường chinh 25000 km vậy.
- Trấn các đồng chí định tính thế nào?
Triệu Quốc Đống không nói mấy lời dư thừa mà đi thẳng vào vấn đề.
Vương Nhị Khải nhìn lướt qua vị Chủ tịch thị trấn Thôi Thiên Cầm:
- Lão Thôi, phó chủ tịch Triệu hỏi trấn ta có biện pháp cụ thể gì chưa.
- Phó chủ tịch Triệu, tôi xin nói. Trước mắt thì số tiền từ trên huyện còn chưa phát xuống dưới, chúng tôi phải mất khá nhiều công tác mới làm mười gia đình trước đó dời đi, tạm thời tìm họ hàng để ở nhờ nhưng ba gia đình này thật sự không dễ làm. Một nhà có người tàn tật và người bệnh nên cuộc sống vốn đã rất bất tiện, không họ hàng nào muốn tiếp đón, một hộ khác thì không có họ hàng bản địa, nhà mẹ đẻ thì lại ở xa, một thân một mình nuôi hai đứa con trai nên muốn để bọn họ đi tìm chỗ ở thì đích thực là rất khó khăn.
Thôi Thiên Cầm là một người phụ nữ trung niên tầm 37, 38 tuổi, bộ dáng không xấu không đẹp, da mặt đỏ thẫm, vừa thấy cũng biết là cán bộ từ dưới quê lên nhưng tác phong mạnh mẽ, nói chuyện cũng cẩn thận nên cũng rất có uy tín ở trấn Mã Thủ.
Nói thật nếu không phải bị Vương Nhị Khải này chặn ngang thì sau khi Hồ Kiều đi thì tiếp nhận chức vụ bí thư khu ủy khu Mã Thủ và bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ là mục đích mà Thôi Thiên Cầm hướng tới, nhưng Vương Nhị Khải đến lập tức khiến cho con đường làm quan của Thôi Thiên Cầm có phần ảm đạm đi. Vương Nhị Khải cũng chỉ có 37, 38 tuổi nên 3-5 năm tới chắc không có thay đổi, đợi đến khi Vương Nhị Khải mà chuyển thì tuổi của Thôi Thiên Cầm cũng không xê xích gì nhiều.
Triệu Quốc Đống lập tức nhíu mày lại, lạnh lùng hướng mắt về phía Vương Nhị Khải:
- Vương Nhị Khải, anh mới đến làm bí thư Mã Thủ này được vài ngày mà đã học kiểu lừa trên gạt dưới này sao? Công ty ngôi sao người ta đã chuyển 220.000 tới bên tài chính từ tuần trước, chẳng lẽ bên tài chính lại không phát cho Mã Thủ các anh sao? Nếu đã phát thì sao các anh còn không xử lý được? Mấy ngày vừa rồi anh và Thôi Thiên Cầm làm gì? Nếu có khó khăn thì vì sao không phản ánh với tôi?
Nghe thấy giọng điệu khác thường của Triệu Quốc Đống, Vương Nhị Khải vốn đang cười liền cứng đờ, nhưng điều này cũng khó mà trách Thôi Thiên Cầm được, có trách thì chỉ trách bên tài chính trấn thật sự quá khó khăn.
Vốn định nghĩ cách vay mượn bên tài chính huyện nhưng trưởng phòng Nhiêu lại lấy cớ cần Liêu Vĩnh Trung ký tên để từ chối, mình đã đi tìm Liêu Vĩnh Trung nhưng không ngờ tên này lại lên bệnh viện thị xã Ninh Lăng khám bệnh rồi, thời gian ít cũng phải hai, ba ngày. Vốn định di dời mười hộ này trước thì còn lại ba hộ trong khe núi này, lúc đầu tưởng rằng Triệu Quốc Đống sẽ không đích thân đến coi từng chỗ thì hắn sẽ có thêm thời gian để nghĩ biện pháp khác nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại cẩn thận và nhiệt tình như vậy, ngay cả hai hộ ẩn giấu trong rừng cũng bị hắn phát hiện ra.
- Phó chủ tịch Triệu, bên tài chính huyện đã phát tiền xuống rồi.
Thôi Thiên Cầm gạt mấy lọn tóc trên chiếc trán ướt sũng rồi bình tĩnh nói.
Nói thật nàng cũng không có ấn tượng tốt về vị phó chủ tịch huyện Triệu này, điều này cũng không hoàn toàn vì Vương Nhị Khải đoạt vị trí bí thư của nàng mà bởi vì trong ấn tượng của nàng thì cán bộ hạ phái xuống tạm giữ chức chẳng có mấy người làm thực sự vì đối phương. Mặc dù vị phó chủ tịch huyện này đã gây sức ép khiến quốc lộ Tân Hoa và Hoa Bồng khởi công nhưng Thôi Thiên Cầm vẫn có sự thiên kiến và địch ý từ trong xương cốt. Nhất là khi Vương Nhị Khải từ khu Khai phát núi Hốt Luân xã Kỳ Lân tới đảm đương bí thư Mã Thủ thì lại càng khiến Thôi Thiên Cầm cảm thấy huyện có phần bất công.
Nhắc tới cảnh quan thì ai cũng biết chiếm định mức lớn hơn xã Kỳ Lân, hơn nữa Mã Thủ là thị trấn, lại là trụ sở của khu ủy, Kỳ Lân chẳng qua chỉ là một xã nhưng Vương Nhị Khải đột nhiên sải bước đến đây trở thành bí thư khu ủy kiêm bí thư Đảng ủy trấn, mà nghe nói việc này là nhờ hắn ôm được vào chân của vị phó chủ tịch huyện trước mặt trông tầm tầm tuổi với con mình này.
Chẳng qua từ sáng đến trưa đi theo vị phó chủ tịch Triệu này chạy ngược chạy xuôi, gần như là mỗi một nơi hắn đều muốn đích thân xem xét kỹ càng, chuyến đi này cũng phải hơn 20 dặm mà chưa hề thấy hắn nói nửa câu bực tức, hơn nữa lại tận tâm với hai mươi mấy hộ di dời, yêu cầu chứng thực tình hình những hộ còn ở lại. Tổng hợp lại khiến Thôi Thiên Cầm thay đổi cái nhìn về vị phó chủ tịch huyện này.
- Phát xuống rồi? Nói như vậy thì là mắc kẹt ở trấn các anh sao?
Giọng của Triệu Quốc Đống càng lúc càng lạnh lùng, hắn hận nhất là kiểu lá mặt lá trái, cứ nhìn không cần phải nói, khoản tiền trên huyện phát xuống chắc chắn lại bị trấn Mã Thủ bớt xén để bù vào thâm hụt tài chính rồi. Mà lúc trước mình đã nhắc đi nhắc lại rằng không được tham ô khoản tiền này, đây là số tiền định cư dành cho những hộ di dời, một đồng một hào cũng không được động vào. Ai ngờ chính người mà mình coi là tâm phúc đề cử trọng dụng như Vương Nhị Khải lại cho mình một bạt tai, bảo sao Triệu Quốc Đống lại cảm thấy đau lòng và phẫn nộ.
- Vương Nhị Khải, anh là bí thư Đảng ủy, là người đứng đầu, Thôi Thiên Cầm, cô là một Chủ tịch thị trấn kỳ cựu, đều là những đảng viên lâu năm nên chắc không cần một đảng viên trẻ tuổi như tôi lên lớp, vậy hai người nói cho tôi biết vì sao mấy hộ này còn chưa được di dời?! Hai người có ai nói không? Hay là tôi thông báo Ủy ban Thanh tra Kỷ luật đến điều tra?
Triệu Quốc Đống như rít lên, xem ra mình vẫn quá hòa thuận thế nên đám người này mới cho rằng mình rất dễ nói chuyện thì phải?