Nước suối Thương Lãng tiêu thụ rất mạnh, tài chính vào quá lớn đã tạo thành tin tưởng cho Triệu Quốc Đống.
Mặc dù hắn cũng đã tính tới đây là năm Nước suối Thương Lãng tiến thêm, nhưng không ngờ lại phát triển mạnh như vậy. Nhất là Đức Sơn khai thác thị trường Hồ Nam, Hồ Bắc và Quý Châu lại thuận lợi như vậy. Đây một phần có nguyên nhân do Nước suối Thương Lãng lên Cctv, đồng thời cũng liên quan tới năng lực của Đức Sơn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên hiểu nhà máy ở Thương Lãng chỉ mở rộng ra một giới hạn nhất định. Mấy tỉnh xung quanh đều nhét vào trong phạm vi, mà sản lượng một ngày 850 ngàn bình đã là công xuất lớn nhất mà dây chuyền sản xuất đáp ứng được. Nếu mở rộng thì phải thêm dây chuyền sản xuất mới, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới nguồn nước.
Nếu không tính tới khâu vận chuyển thì Triệu Quốc Đống đã tính sản lượng một ngày hai triệu bình là cực hạn của nguồn nước, nhưng đây chỉ là con số lý thuyết. Trên thực tế Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên đều không cho rằng ở đây đáng để mở rộng quy mô, đương nhiên tăng lên vừa phải là điều cần làm.
Vậy cách tốt hơn là tìm nguồn nước mới ở Giang Tây hoặc An Huy, như vậy sẽ mở ra thị trường Hoa Đông. Tìm nguồn ở Thiểm Tây, Sơn Tây sẽ mở thị trường Tây bắc. Mà công ty đã phái nhân viên kỹ thuật bắt đầu tìm nguồn nước thích hợp ở Cát Lâm, Trường Bạch Sơn, chuẩn bị mở thị trường Đông Bắc, Hoa Bắc, Kinh Tân. Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì nước suối ở Trường Bạch Sơn được cho là nước tốt nhất của cả Trung Quốc, hơn nữa phân bố rộng, nguồn nước sung túc, đáng để đầu tư.
Theo tình hình phát triển của công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng, sau khi mùa tiêu thụ thịnh vượng kết thúc thì sẽ lãi tầm 80 triệu, đủ để xây dựng trụ sở ở Tân Châu, xây dựng nhà máy mới hoặc là ủng hộ Công ty Thiên Phu. Thậm chí đầu tư tầm 20 triệu ở Huyện Hoa Lâm cũng không vấn đề gì. Bây giờ Nước suối Thương Lãng như một kho báu lớn, có thể vĩnh viễn cung cấp vàng trắng.
Cù Vận Bạch nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy mà ngẩn ra, đầu tư là sao?
Cù Vận Bạch biết một chút tình hình về Triệu Quốc Đống, nhất là trước khi Triệu Quốc Đống làm Phó chủ nhiệm Khu Khai Phát, Ủy ban kỷ luật Giang Khẩu đã tiến hành điều tra về thu nhập của Triệu Quốc Đống. Cô mơ hồ biết hai em trai của Triệu Quốc Đống mở bãi cát ở bờ sông Giang Miếu, có lẽ kiếm được chút tiền.
Chẳng qua bãi cát lãi được bao chứ, Cù Vận Bạch dám khẳng định tiền này còn kém xa so với số tiền đầu tư được vào Công ty Tinh Hán. Triệu Quốc Đống cũng thấy vẻ mặt Cù Vận Bạch của nên nói:
- Đây là em dự định bảo công ty của em trai em bỏ tiền đầu tư góp cổ phần.
- Công ty em của cậu?
Cù Vận Bạch gật đầu. Xem ra em của Triệu Quốc Đống không chỉ kinh doanh bãi cát, có lẽ đã thay đổi hạng mục công ty.
- Công ty của em trai em, hoặc là công ty của gia đình em. Chẳng qua do em làm trong nhà nước nên không nắm cổ phần. Chẳng qua em có quyền quyết định tuyệt đối.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Vậy ý cậu là muốn công ty gia đình đầu tư vào hạng mục này với công ty Tinh Hán nếu anh em Đào gia muốn phát triển hạng mục này?
Cù Vận Bạch thấy đầu mình to ra, công ty gia đình? Cô biết điều kiện gia đình Triệu Quốc Đống mà. Bố mẹ là công nhân của Nhà máy dệt, nếu nói có công ty gia đình thì chính là Triệu Quốc Đống đứng sau làm nó phát triển.
- Vậy cậu thấy công ty của nhà mình có thể đầu tư bao nhiêu?
- Tầm 20 triệu.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn biết lời mình nói sẽ làm Cù Vận Bạch cảm thấy phức tạp, mà hắn cũng cần thời gian giải thích nhiều chuyện.
Cù Vận Bạch ngẩn ra.
20 triệu? Nhân dân tệ hay là tiền trước giải phóng?
Cù Vận Bạch đương nhiên hiểu rõ 20 triệu là như thế nào. Thu nhập một năm lương của cô, không ăn không uống thì phải 2, 3 ngàn năm mới kiếm được. Nếu nói anh em Đào gia hoặc Hạ Bách Linh, họ Phong kia đầu tư nhiều như vậy thì cô còn có thể chấp nhận. Nhưng chuyện này do Triệu Quốc Đống làm thì cô không thể tin.
Cù Vận Bạch cảm thấy miệng khô khốc, tim đập rất mạnh, cô vô thức giãy ra khỏi lòng Triệu Quốc Đống nhưng lại bị hắn chặn đứng lại.
Cù Vận Bạch thở dài một tiếng mà nhìn Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống vẫn rất bình tĩnh, mặt không hề có vẻ giả vờ hay là đắc ý, tự hào, trông tự tin mà.
- Có thể nói cho chị biết rõ không?
Cù Vận Bạch nói.
- đương nhiên, em sớm muốn nói chuyện với chị nhưng không có cơ hội thích hợp. Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói, em chỉ là nhìn xa một chút và may mắn thôi.
Khi Triệu Quốc Đống nói từ việc làm bãi cát đến chơi cổ phiếu, đến thị trường chứng khoán Thượng Hải… Cù Vận Bạch đúng là vừa sợ vừa phục. Khi cô nghe Triệu Quốc Đống mở công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng, Cù Vận Bạch không nhịn được mà nói:
- Em nói Nước suối Thương Lãng là do em làm ra. Chính là Nước suối Thương Lãng được quảng cáo trên đài Cctv? Chính là Nước suối Thương Lãng mà chúng ta vẫn uống?
- Đúng thế, Vận Bạch, chị không cần có vẻ mặt như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Trên thực tế dùng hai chữ thành công không thể hình dung quá trình quật khởi của Nước suối Thương Lãng. Nó đã thành ngọn cờ đầu trong ngành sản xuất thực phẩm đồ uống của tỉnh An Nguyên, nghiễm nhiên trở thành ngọn cờ đầu của ngành sản xuất đồ uống khu vực Trung Tây, nhất là chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã lặng lẽ thành một con quái vật khổng lồ, hơn nữa còn được lên giờ vàng của Cctv, đây là điều khiến người ta phải chú ý. Nếu không phải Trường Xuyên cố ý tránh né truyền thông, Đức Sơn ở công ty không nhiều mấy thì Nước suối Thương Lãng còn nổi tiếng hơn nữa.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã sớm nói với Trường Xuyên bây giờ là lúc tạo hình ảnh sản phẩm và hình tượng công ty, không phải tạo uy tín cá nhân. Công ty do gia đình khống chế cổ phần, không phải công ty nhà nước, trên thực tế thuộc về tư nhân, quyền nằm trong tay mình.
- Không thể ngờ được, chị không thể ngờ được. Nếu như không phải cậu nói dối thì tức là chị điên.
Cù Vận Bạch bây giờ vẫn không thể tin. Mặc dù cô biết Triệu Quốc Đống không thể trêu mình đến mức như vậy.
Cảm nhận được Cù Vận Bạch vẫn muốn giữ khoảng cách nhất định với mình, Triệu Quốc Đống cười cười ôm chặt cô lại:
- Vận Bạch, chị không phải vì nguyên nhân này mà phải xác định lại quan hệ với em đó chứ? Em muốn chúng ta giữ được quan hệ mật thiết như bây giờ.
Cù Vận Bạch hít sâu một hơi, cô thấy mình phản ứng đúng là hơi quá. Dù Triệu Quốc Đống có là triệu phú cũng có liên quan gì tới mình? Mình cũng không mong gì, cũng không mong thành người nhà của hắn, điểm này cô đã nói với hắn mà.
- Quốc Đống, chị càng lúc càng không nhìn rõ em. Nếu đúng như lời em nói, em có thể dễ dàng bỏ ra 20 triệu mà đầu tư. Vậy em không cần tới Huyện Hoa Lâm này làm Phó chủ tịch huyện làm gì chứ.
Cù Vận Bạch biết mình hỏi như vậy không thích hợp, nhưng nếu Triệu Quốc Đống thật sự muốn kinh doanh thì có lẽ đã không tới Sở Giao thông, tiền hắn kiếm được đủ để tiêu mấy chục đời.