Triệu Quốc Đống cũng biết chỗ khó của Hoàng Thiết Thần. Nhưng một Trưởng phòng giao thông sao tránh khỏi việc này, làm như thế nào sử dụng linh hoạt là do bản lĩnh của đối phương.
- Lão Hoàng, tôi cũng đưa ra một ý đỡ làm anh khó xử. Nếu không đùn đẩy hết được thì chúng ta nói cho mấy công ty kia là tầm nửa năm nữa huyện sẽ làm con đường khác. Chẳng qua bây giờ chưa xác thực nên tôi chỉ lộ tin với anh mà thôi.
- Đường tới Hà Khẩu?
Hoàng Thiết Thần vội vàng nói.
- Sợ rằng lập tức làm hơn 30km quốc lộ là không thực tế. Tôi cố gắng tranh thủ làm trước 9km từ Kỳ Lân tới huyện thành.
Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ tới việc phát triển du lịch ở xã Kỳ Lân, điều kiện tốt như vậy mà bỏ hoang là quá lãng phí. Triệu Quốc Đống đã quyết định chỉ cần đường Tân Bình – huyện thành bắt đầu thi công là hắn sẽ thoát ra, toàn tâm toàn ý tìm cách làm đường từ Kỳ Lân tới huyện thành.
Hoàng Thiết Thần nhíu mày, vị Chủ tịch Triệu có phải tính quá xa không?
- Chủ tịch Triệu, 9km đường quốc lộ cũng mất ít nhất 3, 4 triệu mà? Huyện sợ rằng không bỏ ra được xu nào.
- Ừ, khó khăn là rất lớn. Nhưng Chủ tịch Mao đã nói trên đời không có việc gì khó mà. Việc tại người, chúng ta không cố gắng sao biết không làm được?
- Thiên ca.
Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nói.
- Cậu được đó, vừa nãy Phó thị trưởng Kim và Phó thị trưởng Hàn đều khen cậu.
Phó Thiên ra vẻ tùy ý cầm điếu Trung Hoa mà Triệu Quốc Đống đưa tới, châm lửa hút và nói:
- Ông chủ còn đang nói chuyện với Bí thư Kỳ Huyện Hoa Lâm và Thị trưởng Mạch, xem ra phải mất một lúc nữa.
Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện ngăn cách giữa mình và Phó Thiên giảm đi một chút. Từ cách Phó Thiên gọi Thái Chánh Dương có thể thấy đây là cách gọi của bạn bè.
Có lẽ đây là tác dụng của món quà lần trước và rượu Kỳ Lân quan mà mình đưa tới phải không? Triệu Quốc Đống liền phủ nhận ngay suy nghĩ này. Nếu mấy món này có thể hóa giải ngăn cách đôi bên thì hắn quá coi thường Phó Thiên. Nguyên nhân chính là do hắn đã rời khỏi Sở Giao thông.
- Ha ha, đây đều do sở và Thiên ca ủng hộ. Nếu không mấy vị Phó thị trưởng, Thị trưởng kia sao có thể để ý tới tôi?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Thiên ca, anh chưa tới Hoa Lâm phải không? Mai Giám đốc Thái không phải sẽ tới khảo sát thực địa ở Hoa Lâm sao? Đến lúc đó anh có thể thấy được khó khăn của dân chúng tại đây.
- Ha ha, đừng có được voi đòi tiên. Sở cần ủng hộ thì nhất định phải ủng hộ, nhưng cậu muốn hy vọng dựa vào chính mình mà thay đổi hệ thống giao thông một huyện là không thực tế.
Phó Thiên phun một hơi thuốc rồi nói.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ khá miên man thì lại nghe Phó Thiên cười nói:
- Giao thông một nơi muốn phát triển thì phải phối hợp với sự phát triển kinh tế của khu vực đó, hoặc là nói có thể đi trước một bước, nhưng không thể nào vượt trội hoàn toàn, nếu không đó là lãng phí tài chính có hạn. Bởi vì các khu vực khó khăn khác của tỉnh đều buồn bã vì không có tài chính xây dựng giao thông.
Phó Thiên nói không hề sai. Y đây là đứng ở góc độ toàn tỉnh mà nhìn nhận vấn đề, hơn nữa bài trừ các nhân tố bên ngoài ảnh hưởng. Nói cách khác đây là ý kiến trên lý thuyết. Còn thực tế đầu tư tài chính vào đâu là chưa bao giờ cân bằng, cũng không thể nào dùng cách phân phối khoa học. Triệu Quốc Đống cũng không phản bác làm gì.
Phó Thiên đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, y chỉ là nhắc Triệu Quốc Đống đừng tham quá, như vậy sẽ phản tác dụng.
- Thiên ca, tôi hiểu. Chẳng qua tôi phải làm việc ở Hoa Lâm, sở cũng nên giúp đỡ nhiều một chút chứ?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Hai người cùng đến Ninh Lăng với tôi. Một người bên Sở nông nghiệp được điều tới Thổ Thành, sở Thủy lợi điều tới Thương Hóa, điều kiện đều tốt hơn tôi, sở cũng giúp bọn họ. Tôi không thể quá mất mặt mà.
- Cậu đó, sở còn đối xử không tốt với cậu sao? Tôi chỉ là nhắc cậu cũng đừng khiến ông chủ khó xử, không thể làm quá rõ ràng biết không? Bộ Giao thông cấp cho 10 chiếc xe, không phải suy nghĩ cấp cho cậu đầu tiên sao? Chưa thấy đủ sao?
Phó Thiên cười mắng.
- Ha ha, cảm ơn Thiên ca đã nhắc nhở. Rượu Kỳ Quan kia uống ngon không? Đó là rượu đặc biệt, bỏ thêm mấy loại dược vật như phù linh, hà thủ ô, có tác dụng tăng cường tuổi thọ.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Thiên ca rảnh rỗi uống một chút cũng có thể thân thiết với chị nhiều hơn.
- Cút ngay, Thiên ca này còn cần cái đó sao?
Phó Thiên không nhịn được cười. Tên này nếu không phải vì việc lần trước thì đúng là bạn đáng để quan hệ. Nhưng có chuyện kia thì giữa Phó Thiên và Triệu Quốc Đống vĩnh viễn có khoảng cách. Mặc dù Phó Thiên cũng biết như vậy chẳng có tác dụng nhưng muốn y thản nhiên đối mặt là không dễ.
- Ha ha, Thiên ca, sức khỏe sẽ giảm theo tuổi mà, đây là quy luật tự nhiên, không ai có thể thay đổi. Làm như thế nào làm chậm xu thế này thì có nhiều phương pháp như tập luyện, dùng thuốc. Tập luyện có hiệu quả tốt nhất, nhưng chúng ta bây giờ thiếu thời gian nên không thể làm được. Vì thế nhiều người dựa vào thuốc bù đắp, vậy lựa chọn thuốc, đồ ăn gì là rất quan trọng. Rượu Kỳ Lân đúng là rất được, thằng em cũng nghiên cứu một chút về vấn đề này, chắc có hiệu quả.
Triệu Quốc Đống đây là nói thật. Rượu Kỳ Lân làm không dễ dàng gì, đạo sĩ trong Kỳ Lân quan vì mong nơi đây thành trụ sở tôn giáo chính thống nên mới cắn răng cống hiến, hiệu quả đúng là rõ ràng.
- Ồ? Hiệu quả như vậy sao?
Phó Thiên đúng là không quá chú ý hai bình rượu Triệu Quốc Đống tặng. Y cứ để đó mà chưa uống.
- Thiên ca, anh phải nếm thử mới thấy nó tốt.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Thứ này chính là rượu bổ, hơn nữa dùng thực vật sạch mà làm, không có tác dụng phụ gì cả.
- Ừ, vậy về tôi sẽ thử.
Phó Thiên nhìn đồng hồ rồi nói:
- Thời gian chắc cũng tới, tôi phải vào. Nếu không người ta nói Sở Giao thông chúng ta không có lễ độ.
Nhìn Phó Thiên rời đi, Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, có một số việc đã xảy ra thì không thể cứu vãn, cũng không cần phải cố bù đắp làm gì.
Bữa tiệc lúc trưa diễn ra ở Ninh Uyển lần trước Triệu Quốc Đống đã tham gia. Chẳng qua lần này không là món Nhật Bản, mà là món Trung Quốc. Trong bữa ăn, Thái Chánh Dương đã gọi Triệu Quốc Đống tới ngồi cùng bàn với mình, cũng cố ý giới thiệu Triệu Quốc Đống với hai người Kỳ Dư Hồng cùng Mạch Gia Huy. Thực ra điều này làm Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đánh giá Triệu Quốc Đống cao hơn.
Buổi chiều Thái Chánh Dương dẫn theo Phó Thiên cùng Phó thị trưởng Hàn Phong cùng Chủ tịch Quận Ninh Lăng – Tất Quốc Tuấn đi khảo sát việc xây dựng giao thông của quận Ninh Lăng. Mà Triệu Quốc Đống không có việc gì chỉ có thể đi quanh quẩn ở Ninh Lăng, chiều hôm đó Thái Chánh Dương còn muốn gọi hắn tới.
Chiếc xe Toyota chạy trên đường, Triệu Quốc Đống nhìn quanh mà thấy có chút buồn bực. Hắn đúng là cô đơn ở Ninh Lăng này.
Đường Tân Giang không quá nhiều người đi đường nhưng lại có không ít xe. Triệu Quốc Đống lúc này mới phát hiện con xe của mình khá bắt mắt, khiến nhiều người chú ý.