La Đại Hải cũng biết việc này không dễ làm.
- Lão La, anh nói đây vốn là việc tốt sao lại thành vấn đề khó đối với hai chúng ta? Chủ tịch Triệu bây giờ đang chạy tìm tài chính, xe này lại do cậu ta nghĩ biện pháp tìm về, đưa cho cậu ta dùng thì không ai nói được gì. Nhưng anh cũng biết bên Đảng ủy công an không có xe, còn dùng chung với Huyện ủy. Lão Bàng cũng đề cập mua xe mấy lần, tôi phải ép xuống. Xe này mà để Chủ tịch Triệu dùng thì không biết lão Hoa nhảy dựng lên như thế nào? Còn cả mấy Phó chủ tịch huyện khác nghĩ như thế nào?
La Đại Hải ngồi đó không nói gì. Theo y thì xe này nên đưa cho Triệu Quốc Đống dùng. Điền Ngọc đòi xe, Trâu Trì Trường cũng không nói gì. Triệu Quốc Đống bây giờ tự lấy được xe về, sao ông lại thấy không ổn? Chẳng qua Hoa Đức Tài đúng là rất phiền phức, có xe mới không cho y đổi thì sẽ có chuyện.
- Bí thư Trâu, tôi thấy xe này cấp cho Chủ tịch Hoa đi, chẳng qua xe của bọn họ phải trả lại cho Ủy ban huyện. Nếu không Triệu Quốc Đống về thì chúng ta cũng khó ăn nói.
La Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
- Bên Ủy ban huyện đã có hai xe coi như đủ dùng. Tôi thấy nên chuyển sang cho lão Bàng đi. Anh đi làm công tác tư tưởng với Chủ tịch Triệu, tôi tin đồng chí Triệu Quốc Đống hiểu nỗi khổ của chúng ta.
Trâu Trì Trường nhíu mày nói.
Mẹ kiếp, sao mình phải đi làm việc đó? Chuyện làm mất lòng người lại muốn mình làm sao. Nhưng đối phương là Bí thư, bố trí công việc thì mình phải phục tùng.
La Đại Hải miễn cưỡng gật đầu.
La Đại Hải vừa về đến văn phòng, chưa kịp uống nước thì Vi Biểu đã dẫn theo Trưởng phòng nông nghiệp tới:
- Chủ tịch La, nghe nói Sở nông nghiệp cho Hoa Lâm chúng ta một xe mới.
- Ừ, có việc này, lão Vi, lão Tôn, sao hai anh biết.
- Ha ha, Chủ tịch La, chuyện tốt này sao chúng tôi có thể không ghe thấy. Nghe nói Chủ tịch Triệu đã tranh thủ Sở nông nghiệp thí điểm ở Hoa Lâm ctaa. Cho nên Sở nông nghiệp mới có thể cấp cho một xe. Chiếc xe Jeep của phòng sắp hỏng rồi, chúng tôi đang hy vọng xe này về, phòng tôi cũng có thể cho xe Jeep kia dừng lại.
Trưởng phòng Tôn cười hì hì nói:
- Cục Nông nghiệp đã gọi tới nói cho tôi biết tin tốt này.
- Lão Tôn, các anh chỉ có thể tiếp tục dùng xe Jeep kia.
La Đại Hải không nhịn được nói:
- Xe Jetta kia có việc rồi.
- Sao? Chủ tịch Triệu cần ư?
Trưởng phòng Tôn có chút thất vọng. Vẻ mặt Vi Biểu cũng trở nên khó coi. Dù sao bây giờ y phụ trách nông nghiệp, xe này y không đụng được vào mà lại trao cho Chủ tịch Triệu kia, trong lòng đương nhiên không vui.
- Chủ tịch Triệu cũng không dùng, tôi và Bí thư Trâu đã nghiên cứu và đưa cho Chủ tịch Hoa bên Đại hội đại biểu nhân dân.
- Vậy xe của Đại hội đại biểu nhân dân sẽ đưa cho phòng Nông nghiệp chứ?
Trưởng phòng Tôn lại thấy một tia hy vọng, xe Santana đó.
- Đưa bên Đảng ủy công an.
La Đại Hải lắc đầu nói.
- Cái gì? Đưa bên đó, dựa vào cái gì?
Trưởng phòng Tôn nhảy dựng lên nói:
- Vậy có phải hiếp người quá đáng không? Đây là xe mà Sở nông nghiệp cấp để phòng Nông nghiệp mà.
Xe mới đưa cho Đại hội đại biểu nhân dân làm Vi Biểu thoáng cân bằng hơn, nhưng xe cũ lại rơi vào tay Đảng ủy công an thì y không vui.
- Chủ tịch La, vậy có thích hợp không? Sao bên họ không nghĩ biện pháp lấy xe trên tỉnh.
- Lão Vi, anh nói gì vậy hả? Bên đó nghĩ được biện pháp thì còn chờ tới bây giờ sao? Không nói chuyện này nữa, tôi và Bí thư Trâu đã quyết định.
La Đại Hải nhíu mày nói.
- Chỉ sợ Chủ tịch Triệu về sẽ không vui. Đây là xe do Chủ tịch Triệu lấy về, người còn chưa về mà xe đã không thấy đâu, vậy là không được.
Trưởng phòng Tôn buồn bực nói.
- Đi đi, đừng ở đó mà than thở.
La Đại Hải nghĩ tới việc Triệu Quốc Đống về và mình phải làm công tác tư tưởng thì đúng là rất buồn bực.
Đợi Trưởng phòng Tôn rời đi, La Đại Hải nói với Vi Biểu:
- Lão Vi, đừng suy nghĩ nhiều. Bên Đảng ủy công an không có xe, cả ngày phải tới văn phòng Huyện ủy mượn xe, không sang Công an huyện mượn xe. Công an huyện cũng có ý kiến. Tôi thấy Triệu Quốc Đống đúng là có bản lĩnh, còn hơn cả Điền Ngọc. Tôi nghe lão Du nói Triệu Quốc Đống đang tranh thủ tài chính bên sở Khoa học công nghệ, xem ra cũng được. Nếu như nói tài chính bên sở Khoa học công nghệ cấp nhiều thì mua một xe hỗ trợ công tác nông nghiệp.
Vi Biểu nghe La Đại Hải an ủi như vậy thì mặc dù biết việc này có được hay không khó nói, nhưng La Đại Hải có lời này cũng làm y đỡ bực hơn.
- Tôi thì không sao, nhưng không biết Chủ tịch Triệu nghĩ như thế nào?
- Có thể làm sao chứ, lão Trâu bảo tôi làm công tác tư tưởng với Triệu Quốc Đống, kẻ ác cũng giao tôi làm.
La Đại Hải hừ một tiếng:
- Bỏ đi, lão Vi, Triệu Quốc Đống mới tới, Ủy ban huyện chúng ta phải đoàn kết mới tốt. Anh là lão đồng chí, cần phải đi đầu.
Vi Biểu hiểu ý của La Đại Hải nên nói:
- Chủ tịch La yên tâm, tôi thấy Chủ tịch Triệu rất hào sảng, tôi và cậu ta có quan hệ tốt.
Triệu Quốc Đống vui vẻ lên xe thì thấy vẻ mặt của Du Minh Phú có vẻ không vui, nhìn mình có chút kỳ quái.
- Sao thế lão Du, trông anh như vậy thì không phải trong nhà xảy ra chuyện chứ?
- Chủ tịch Triệu, tôi không biết nên nói sao.
Du Minh Phú buồn bực nói.
- Có gì khó nói sao? Nói đi.
Triệu Quốc Đống cười cười nói.
- Tôi nghe nói xe này vừa về liền được cấp cho Chủ tịch Hoa bên Đại hội đại biểu nhân dân.
Du Minh Phú cười khổ nói.
- Ồ? Nhanh nhỉ, vậy xe của Đại hội đại biểu nhân dân?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, hắn cũng không hy vọng xe này về tay mình. Mà dù huyện cấp cho hắn, hắn cũng không cần.
- Xe cũ bị cấp cho bên Bí thư Bàng – Đảng ủy công an. Nói là do Bí thư Trâu và Chủ tịch La quyết định. Chủ tịch Triệu, ngài không để ý chứ?
- Ừ, đúng là có chút không hài lòng. Tuy nói tôi không có tư cách ngồi xe đó nhưng cũng phải nói một tiếng chứ? Ngày sau giám đốc Liên hỏi thì tôi nói sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Bỏ đi, nếu hai vị lãnh đạo đã quyết định thì tôi không muốn nghĩ. Chẳng qua bọn họ nghĩ như vậy thì làm tôi cảm thấy không cần tranh thủ xe mới được cấp của Sở Giao thông.
Du Minh Phú run lên, chỉ bằng sự thân thiết của phó giám đốc Trương, phó giám đốc Từ Sở Giao thông với vị Chủ tịch Triệu này. Nếu Sở Giao thông có xe, vậy Hoa Lâm không được sao? Nhưng Triệu Quốc Đống nói như vậy thì xong rồi.
Xe của Triệu Quốc Đống xuất hiện trong trụ sở Ủy ban huyện đã tạo tiếng vang lớn.
Trên thực tế sau khi xe Jetta về huyện đã khiến Ủy ban xôn xao. Chủ tịch Triệu mới nhận chức mười mấy hôm đã có thể lấy một xe mới từ trên tỉnh, hơn nữa nghe nói còn có mấy trăm ngàn phát triển nông nghiệp vào tài khoản của huyện.
Nhân lúc Triệu Quốc Đống về nhà khách rửa mặt. La Đại Hải gọi Du Minh Phú vào văn phòng mình, muốn hỏi rõ hoạt động hai tuần qua của bọn họ.
Nghe thấy Triệu Quốc Đống ra vào Ủy ban nhân dân tỉnh, Sở Giao thông, Sở nông nghiệp như chỗ không người. Uống rượu, nói chuyện vui vẻ với mấy vị giám đốc sở, Trưởng ban, La Đại Hải cảm thấy Hoa Lâm lần này gặp quý nhân rồi. Triệu Quốc Đống này có bản lĩnh như vậy, nhất là nghe Du Minh Phú nói Sở Giao thông sẽ có một nhóm xe mới từ Bộ cấp xuống thì càng vui hơn.
La Đại Hải biết Trâu Trì Trường nhất định sẽ đi khi Ninh Lăng lên cấp, điều này có nghĩa mình chỉ làm Bí thư có hai năm. Lãnh đạo Thị ủy đã mơ hồ nói sẽ không thay đổi cả hai lãnh đạo chủ yếu.
Y đã suy nghĩ với tình hình Hoa Lâm bây giờ, mình làm Bí thư hai năm cũng chỉ có thể điều tới Đại hội đại biểu nhân dân làm Chủ nhiệm, làm vài năm rồi lui, đây là tình hình bình thường. Nhưng Triệu Quốc Đống xuất hiện khiến cục diện Hoa Lâm thay đổi.
Triệu Quốc Đống này có chỗ dựa rất cứng ở trên tỉnh, chỉ là tại sao hắn chấp nhận xuống Ninh Lăng, Hoa Lâm thì La Đại Hải không rõ. Muốn tạo thành tích ở huyện khó khăn và phát triển, hay muốn rèn luyện? Khả năng sau có lẽ là rất thấp. Nhưng dù như thế nào thì cũng là cơ hội đối với y.
Nếu có thể mượn chỗ dựa và tài nguyên của người này, mình phối hợp tốt trong hai năm với y, không chừng Hoa Lâm có thể thay đổi. Đến lúc đó mình là Bí thư huyện ủy cũng tiến thêm, có thể lên làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã, vậy là phó giám đốc sở rồi.
Suy nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu La Đại Hải. La Đại Hải biết mình không có ai ở trên, hoàn toàn dựa vào tinh thần mà lên, nếu không thì Trâu Trì Trường đâu thể làm Bí thư huyện ủy. Trước đề bạt mình làm Chủ tịch huyện là do lão lãnh đạo lui mà được. Mình nhiều lắm làm Bí thư hai năm, nhưng Triệu Quốc Đống xuất hiện lại khác.