Lý luận sâu sắc của Thái Chính Dương khiến trong lòng Triệu Quốc Đống thấy run sợ, trước mặt lợi ích thì tất cả đều vứt bỏ, trên quan trường chẳng lẽ không có tiếng nói chung và tương tri, tương giao chân chính sao?
Dường như cảm nhận được sự bàng hoàng và ngỡ ngàng trong lòng Triệu Quốc Đống, Thái Chính Dương thở dài một hơi:
- Quốc Đống, cậu không thể nghĩ chuyện gì cũng đơn thuần như vậy, người khác nói chuyện hợp với cậu mà cậu đã cảm thấy có tiếng nói chung, là người thích hợp cùng đường, sai, trên thực tế có thể cũng không phải như cậu tưởng tượng. Cái đó còn phải xem giữa cậu và người đó có quan hệ lợi và hại hay không, tôi không phủ nhận cái gọi là người cùng chung chí hướng thuần túy nhưng loại kỳ ngộ này cực kỳ nhỏ. Rất nhiều người mà cậu chẳng những phải nghe lời của họ mà còn phải xem, cố gắng đừng vội kết luận. Cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người chính là đạo lý này.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu.
- Quốc Đống, cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu thực sự muốn có được thành tích ở Hoa Lâm thì cậu phải làm cho bản thân dung nhập triệt để, phải làm cho mình biến thành một người Hoa Lâm. Nếu cậu cứ luôn ôm tâm tính đối đãi của một người ngoại lai thì vĩnh viễn cậu không thể có được sự ủng hộ thực tâm của người khác.
Mấy lời này của Thái Chính Dương có thể nói là những lời tâm huyết.
- Tôi hiểu được, Thái ca, ba năm, tôi phải biến mình trở thành người Hoa Lâm hoàn toàn, mỗi lời nói, hành động đều phải đặt bản thân vào góc độ Hoa Lâm để suy xét vấn đề.
Triệu Quốc Đống cũng ý thức được lúc trước mình luôn có cảm giác không hợp với cán bộ bản địa Hoa Lâm, dù gì mình cũng chỉ làm ba năm rồi sẽ rời đi, có thể giúp được Hoa Lâm ít nào hay ít đó. Chính vì loại tâm tình này tác quái nên dù thế nào thì nhìn đám cán bộ Hoa Lâm này mình cũng không thấy vừa mắt.
- Cậu hiểu được điều này là tốt rồi, cán bộ bản địa đều hi vọng quê hương của mình trở nên tốt hơn, ngoại trừ một số người luôn tìm cách nhét đầy hầu bao của mình. Cán bộ bình thường vẫn có thể phân rõ tốt xấu thị phi, trong đó cũng không thiếu người có năng lực, cậu có thể quan sát rồi chọn lựa để đến thời điểm thích hợp cần dùng người thì có thể lấy ra được.
- Quốc Đống, đây là một cơ hội. Năm nay tỉnh đề cao cuộc chiến xóa đói giảm nghèo, không ít lãnh đạo các ngành nghề đều nói tới chuyện này, chuyện mà cậu nói vừa lúc có thể nhân cơ hội này. Bên chiến tuyến giao thông chúng ta cũng phải giúp đỡ người nghèo, ai tới được sớm thì làm sớm, vậy có thể chọn lấy cơ hội này.
Thái Chính Dương mỉm cười nói:
- Lần này cậu không bị vấp nữa, sắp tới mấy lãnh đạo sở đều định dẫn người xuống mấy khu giao thông lạc hậu để xem, tôi chuẩn bị tới Ninh Lăng, đến lúc đó sẽ gặp mặt bí thư Kỳ ở thị xã các cậu, coi như là tiếp sức cho cậu.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đúng là chuyện tốt, giao thông trong tỉnh Ninh Lăng chúng tôi rất lạc hậu, mà Hoa Lâm lại là nơi lạc hậu nhất Ninh Lăng nên nếu xét về tình về lý thì trọng điểm giúp đỡ của sở chắc cũng vào Hoa Lâm chúng tôi đúng không?
- Ừ, về tình lý thì như vậy, Quốc Đống, cậu phải nắm bắt tốt kỳ ngộ này, tôi đoán các thị xã khác cũng sẽ lập tức xông vào chuyện này, đến lúc đó đợi người khác tới trước thì các cậu đã bị động rồi.
Thái Chính Dương nhắc nhở.
Hai người bàn chính sự xong thì nói chuyện phiếm. Bắt đầu thì Triệu Quốc Đống nhất nhất nói ra những gì mình nghe, thấy ở Hoa Lâm khiến Thái Chính Dương nghe mà cũng phải thổn thức không ngớt.
Tình trạng nghèo khó của Hoa Lâm cũng không phải là duy nhất ở một huyện, trên thực tế mặc dù An Nguyên được coi là tỉnh có kinh tế mạnh số một số hai trong vùng Trung Tây nhưng chênh lệch tốt xấu lại cực lớn, giống như là khoảng cách chênh lệch giữa vùng duyên hải và vùng Trung Tây vậy. Ví như An Đô, Miên Châu, Kiến Dương đều là những thành phố có kinh tế phát triển vượt xa những thị xã xa xôi của tỉnh An Nguyên. Sự chênh lệch này càng ngày càng gia tăng mà dường như hiện tại trung ương và tỉnh cũng đã ý thức được điều này cho nên mới đề xuất phải tăng cường giúp đỡ các thị xã nghèo khó xa xôi.
Hai người vừa nói đến vấn đề cán bộ thì đều cho rằng muốn thay đổi diện mạo một thị xã mà chỉ dựa vào một ít tài chính và hạng mục thì không thể giải quyết vấn đề hoàn toàn, mấu chốt là phải thay đổi được quan niệm đòi hỏi của địa phương, cán bộ dám làm dám chịu, tác phong vững vàng. Chỉ khi có được những người như vậy thì mới có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, cũng mới có thể đẩy mạnh chuyển biến quan niệm tư tưởng tiến tới một vòng tuần hoàn tốt.
Nhưng đám cán bộ như thế này chỉ dựa từ bên ngoài điều tới hoặc là tự thân sinh ra thì đều có khó khăn nhất định. Có thể áp dụng trao đổi địa phương nhưng vẫn giữ nguyên chức vụ để rèn luyện, dựa vào bồi dưỡng để đề bạt cán bộ ưu tú tại chỗ. Xúc tiến cán bộ quần thể từ một đầm nước lặng đưa ra được một dòng máu mới, chỉ có như vậy thì mới có thể hình thành một bầu không khí phát triển tốt.
Thái Chính Dương thấy Triệu Quốc Đống chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà hiểu được như vậy thì cảm thấy rất mừng. Đến một thị xã bần cùng tạm giữ chức thì cũng phải có chút dũng khí, Triệu Quốc Đống có thể quyết định không ở lại sở mà dứt khoát đi xuống dưới rèn luyện thì thật hiếm có. Hơn nữa còn có thể thông qua đủ loại phương pháp khéo léo để thúc đẩy chuyện này thành công thì càng chứng tỏ hắn đã dần dần trở nên thành thục rồi.
Chỉ là kinh nghiệm công tác cơ sở còn quá khiếm khuyết thì vẫn là một nhược điểm của Triệu Quốc Đống. Mình cũng chỉ cố hết mức đem những tâm đắc của mình nói cho hắn biết để hắn đỡ phải đi đường vòng hay tránh đụng phải vách tường.
Phó Thiên nhận được điện thoại của Thái Chính Dương yêu cầu hắn lập tức làm một kế hoạch để sở giao thông tỉnh tăng cường giúp đỡ các địa khi nghèo khó thì cảm thấy có phần ngạc nhiên. Đang là chủ nhật mà sếp lớn còn vội vã như vậy lại còn yêu cầu thứ hai phải làm xong thì thật là hiếm thấy. Tại sao đột nhiên sếp lớn lại cảm thấy hứng thú với chuyện giúp đỡ người nghèo nhỉ?
Ý kiến và kế hoạch thì cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần an bài thủ hạ làm là được, chỉ căn cứ theo tinh thần của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh từ các văn kiện đầu năm nay rồi lại kết hợp tình hình thực tế bên mảng giao thông là có thể đưa ra được một bản quy hoạch giản lược cùng với ý kiến thực thi, cần thiết thì tăng chút thời gian là xong.
Chẳng qua khi nhìn thấy Triệu Quốc Đống vào thứ hai thì hắn liền minh bạch vì sao ngày hôm qua Thái Chính Dương lại vội vã yêu cầu lấy văn kiện ra, một bên vừa hàn huyên xã giao, một bên vừa thầm than vận số người kia thật tốt. Phân đến nơi nghèo nhất Ninh Lăng thì vốn tưởng rằng hắn phải chịu đựng ở đây ba năm, không ngờ tên này lại giống như con gián đánh không chết còn cố giãy dụa. Trùng ợp là lúc này tỉnh lại coi trọng công tác giúp đỡ người nghèo, hơn nữa Thái Chính Dương dốc hết sức thúc đẩy thì xem ra một khoản tài chính riêng của Ninh Lăng làm rạng rỡ, vinh dự cho người kia là điều không thể tránh được.
Người so với người đúng là tức chết đi.
Triệu Quốc Đống lấy một ít thổ sản vùng núi ra phân phát, mấy lời nói khách sáo để báo cáo công tác trong một hai ngày này cũng liên miên không dứt.
Bảy lãnh đạo sở ngoại trừ chỗ của Thái Chính Dương và Từ Hoành hơi tốt một chút thì ở chỗ các lãnh đạo còn lại hơn phân nửa thời gian hắn đều khóc lóc kể lể điều kiện gian khổ, cuộc sống gian nan, yêu cầu lãnh đạo sở suy nghĩ xem có thể mau chóng triệu hồi mình trở về hay không. Đương nhiên dù là Trầm Tự Nhiên hay là Trương Trung Thuận đều khó tránh khỏi phải động viên cùng khen ngợi một phen, yêu cầu hắn tiếp tục kiên trì tranh thủ thắng lợi đến cuối cùng.
Còn Nhạc Vân Tùng thì lại nói đầy ý vị sâu xa, nói rằng là một đảng viên Đảng cộng sản thì cần phải đến những địa phương gian khổ nhất để rèn luyện bản thân, muốn mình phải trút được gánh nặng mà xông pha ra trận. Điêu Hoà Bình thì lại nhẹ nhàng an ủi bảo mình yên tâm công tác, sở nhất định sẽ không quên biên chế và phúc lợi đãi ngộ của hắn.
Nói tóm lại, tất cả mọi người đều hi vọng hắn có thể an tâm công tác ở Ninh Lăng, làm ra thành tích, về phần tâm tư cuối cùng của bọn hắn muốn gì thì cũng chỉ có bọn họ là biết.
Thông qua giới thiệu của Bùi Hoài Viễn thì cuối cùng Triệu Quốc Đống cũng "bắt sóng" được với bên Học viện nông nghiệp - Đại học An Nguyên.
Kỳ thật trở về An Đô lần này thì Triệu Quốc Đống còn có một ý tưởng quan trọng chính là muốn nhằm vào hiện trạng nông nghiệp Hoa Lâm trước mắt để làm một quy hoạch. Hoa Lâm là huyện nông nghiệp điển hình, nói là huyện nông nghiệp nhưng thực ra nông nghiệp trong huống chi lại rất bạc nhược, ngoài ít ruộng nước và cây lương thực là sản nghiệp chính thì phần lớn đồi núi đều để hoang không dùng tới, nông dân thiếu hẳn một con đường tăng thu nhập hữu hiệu.
Triệu Quốc Đống cũng biết mình không phải chuyên gia trong phương diện này, nếu muốn quy hoạch phát triển nông nghiệp thì cần phải có chuyên gia bày mưu tính kế rồi sau cùng là chính quyền thúc đẩy. Nhất là loại địa phương có tỉ lệ diện tích đồi núi bỏ hoang chiếm tương đối lớn như Hoa Lâm thì làm cách nào để thông qua phát triển cây kinh tế hoặc là phát triển công nghiệp trồng trọt theo hình thức đặc sắc nhất để đi tắt, kéo nông hộ địa phương tăng thu nhập, làm giàu thì cũng là chuyện Triệu Quốc Đống quan tâm nhất.
Việc này cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Thái Chính Dương, Thái Chính Dương rất tán đồng với lối tư duy không câu nệ của Triệu Quốc Đống nhưng cũng nhắc nhở hắn cần phải chú ý phương thức phương pháp, tránh cho tạo ra những chuyện mẫn cảm trong huyện.
Kết quả phát triển cây kinh tế của không ít địa phương trong giấc mơ khiến Triệu Quốc Đống tỉnh ngủ, làm thế nào để lợi dụng quy hoạch hợp lý, nhưng cần phải cân nhắc, công tác tiền kì phải khởi động trước, cũng may mình được phân công quản lý công tác khoa học kỹ thuật, đây vốn là chuyện bên nông nghiệp nên nếu nhìn từ góc độ khoa học kỹ thuật thì mình cũng miễn cưỡng có thể nhúng tay hỏi đến một chút.
Học viện nông nghiệp An Nguyên đã sớm sát nhập vào đại học An Nguyên, học viện nông nghiệp An Nguyên vốn khá nổi tiếng trong nước, mặc dù sau khi sát nhập vào đại học An Nguyên thì mất đi sự độc lập nhưng thực lực tổng hợp thì lại được tăng cường lớn, còn danh tiếng thì không những không bị yếu bớt mà ngược lại một số hạng mục nghiên cứu được đại học An Nguyên giúp đỡ tài chính nên liên tiếp đạt được thành quả.
Lãnh đạo học viện nông nghiệp đại học An Nguyên cũng cảm thấy khá hứng thú đối với việc Ninh Lăng thành lập một cơ sở thực tiễn, nhất là khi biết ở phương diện này thì Hoa Lâm còn sẵn lòng cung cấp một ít đất đai không ràng buộc, cũng phụ trách bảo đảm và hứa hẹn điều kiện cuộc sống cơ bản sau này thì những người lãnh đạo học viện nông nghiệp lại càng hứng thú hơn. Bọn họ cũng hiểu rõ thực trạng kinh tế bên Ninh Lăng nên cũng không hi vọng xa vời rằng Ninh Lăng có thể giúp đỡ gì đó về mặt tài chính.
Còn Triệu Quốc Đống thì đưa ra thỉnh cầu học viện nông nghiệp có thể phái lực lượng nghiên cứu nhất định nhằm vào hoàn cảnh địa lý và địa chất phổ biến ở Ninh Lăng để làm nghiên cứu và phân tích điều tra mang tính cơ sở. Lãnh đạo học viện nông nghiệp cũng tỏ vẻ sẽ thận trọng suy xét. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hợp tác, nhất là khi nhìn thấy Triệu Quốc Đống còn trẻ tuổi như vậy, nghe nói còn đang nỗ lực học tại chức đại học An Nguyên nên mặc dù là phó chủ tịch huyện nhưng vẫn khiến lãnh đạo học viện nông nghiệp không chắc chắn lắm.
Mấy bữa cơm cộng thêm một ít lễ vật rốt cuộc cũng có chút tác dụng nhưng Triệu Quốc Đống biết vậy còn chưa đủ, muốn để đám quan liêu ở học viện nông nghiệp chân chính hạ quyết tâm thì cần bên chính quyền gây ảnh hưởng lên thượng cấp học viện.