Triệu Quốc Đống nhàn hạ ngồi bên, nhưng mấy vị bên cạnh hắn mặt xám ngắt lại đầy lo lắng.
Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Phan Viên Triêu đang nói chuyện. Nếu là trước đây thì các cán bộ bên dưới đều chăm chú lắng nghe, nhưng mọi người hôm nay đều không có tâm trạng nghe. Đương nhiên mấy vị ngồi đầu lại khác.
Thực ra nhìn kỹ có thể phát hiện mọi người có ánh mắt khang khác. Mấy vị trên đầu đều ra vẻ hơn người, mấy vị đăng sau thì tên nào cũng cố mà lấy tinh thần.
- Các đồng chí, Tỉnh ủy quyết định chọn một nhóm cán bộ trẻ tuổi xuất sắc đến phong phú cơ sở, mục đích rất đơn giản là tăng cường lực lượng cán bộ cơ sở, thay đổi tác phong làm việc, rèn luyện tố chất cán bộ. Làm cho cán bộ có thể từ cơ sở tiến lên.
Tục ngữ nói là lừa là ngựa thì đi đường là biết. Ở trong văn phòng quá lâu sẽ dần xa rời thực tế, anh phải tiến vào cơ sở, cảm nhận điều dân chúng cần, chúng ta mới có thể giúp quần chúng thoát nghèo.
- An Đô, Miên Châu không có cơ sở sao? Mẹ nó chứ, nói gì vậy.
- Bỏ đi, ai bảo chúng ta phù hợp điều kiện nhất. Đi An Đô, Miên Châu thì không ai cũng thích hợp hơn chúng ta mà. Đến Ninh Lăng mới hợp với chúng ta.
- Mẹ nó chứ, tôi đã nói tôi cao huyết áp mà bên trên không thèm để ý, trực tiếp quyết định tôi, đi cũng được, không đi cũng phải đi, quan to đè chết người mà.
- Tôi thì khác, vợ tôi thấy tôi cách An Đô 300km liền đòi ly hôn, còn tới sở làm ầm lên, nhưng lãnh đạo khuyên thì khuyên nhưng vẫn bắt tôi đi. Mẹ nó chứ, còn nhân nghĩa không?
- Được rồi, làm ba năm, hơn ngàn ngày, không biết bao giờ đến cuối.
Hai vị ngồi sau lưng Triệu Quốc Đống đang nhỏ giọng nói chuyện. Triệu Quốc Đống nghe xong có chút buồn cười. Mẹ nó chứ, cao huyết áp, uống rượu ở khách sạn năm sao thì có tên nào nói mình cao huyết áp? Đòi ly hôn? Bởi vì đến huyện mà ly hôn, vợ như vậy giữ làm gì? Không bằng đạp đi cho sớm, giữ lại sẽ mọc sừng.
Hội nghị hôm nay chẳng những xác định cán bộ được đưa xuống cơ sở rèn luyện, lãnh đạo sở cũng tham gia để tỏ vẻ coi trọng cán bộ đi xuống rèn luyện. Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Tử Minh cũng tham gia hội nghị và phát biểu. Ban Tổ chức cán bộ tuyên bố nơi các cán bộ sẽ tới. Quách Triêu Hoa, Hồ Tất Tài – Đường Giang. Cừu Minh, Cát Hương Sơn – Lô Hóa. Tạ Nhiên Khả, Triệu Hùng – Vinh Sơn…. Triệu Quốc Đống, Khúc Vân Phong, Viên Kiến Bân – Ninh Lăng…..
- Hy vọng các đồng chí chuẩn bị đầy đủ, bàn giao công việc, tuần sau đúng 8h tập trung dưới trụ sở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Ban Tổ chức cán bộ sẽ phái xe đưa mọi người xuống.
Ninh Lăng? Triệu Quốc Đống thầm đọc tên này. Trên thực tế hắn sớm biết mình sẽ đi Ninh Lăng. Hắn vốn muốn đi Thông Thành, dù sao ở đó có Hùng Chính Lâm.
Chẳng qua Liễu Đạo Nguyên cho hắn tin tức là Hùng Chính Lâm đi rèn luyện đã đủ hai năm, tỉnh hài lòng với biểu hiện của y nên có lẽ sẽ được lên chức.
Có ba lựa chọn cho Hùng Chính Lâm. Một là làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô, hai là đến làm Phó chủ nhiệm chuyên trách – Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, còn một vấn đề là tới làm Phó bí thư Thị ủy, Thị trưởng Ninh Lăng. Rốt cuộc Hùng Chính Lâm sex tới đâu thì ngay cả Liễu Đạo Nguyên cũng không rõ. Nhưng có thể khẳng định một hai tuần nữa Hùng Chính Lâm sẽ rời khỏi Thông Thành.
Như vậy Triệu Quốc Đống còn gì để nói, chỉ có thể nói mình đen đủi, muốn mượn lực cũng không được. Hắn chỉ có thể chọn Ninh Lăng xem Hùng Chính Lâm có thể tới đó không. Khúc Vân Phong, Viên Kiến Bân? Triệu Quốc Đống nhìn quanh để xem đó là ai.
Dương Tử Minh nói được cán bộ bên dưới chú ý hơn Phan Viên Triêu. Không phải trình độ nói của Dương Tử Minh giỏi hơn Phan Viên Triêu, mà là tuyên bố kết quả, một đám người đã xác nhận sự thất vọng tột độ.
- Mọi người đều là cán bộ xuất sắc mà các sở lựa chọn ra, xuống cơ sở cũng thể hiện quyết tâm chú ý tới cơ sở của Tỉnh ủy, đòng thời cũng tỏ rõ sự coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi của Tỉnh ủy. Cơ quan cần rất nhiều đồng chí có kinh nghiệm cơ sở, không có kinh nghiệm rèn luyện ở cơ sở sẽ không được đề bạt làm cán bộ cấp cục, sở. Xuống cơ sở rèn luyện là chế độ chung của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh An Nguyên chúng ta.
- Đương nhiên cuộc sống ở cơ sở sẽ khó khăn hơn cơ quan nhiều, nhưng là cán bộ Đảng viên trẻ tuổi, đây là kinh nghiệm cần thiết để trưởng thành. Không công tác ở cơ sở, anh không thể làm lãnh đạo. Ba năm sau Tỉnh ủy hy vọng thấy một loạt cán bộ xuất sắc từ cơ sở đi lên. Ban Tổ chức cán bộ hàng năm sẽ xuống khảo sát, cũng ghi chép rõ ràng.
Triệu Quốc Đống lúc này đang nghĩ tới về nơi mình sắp đi.
Ninh Lăng không phải tất cả đều là đồi núi, các cụ ngày xưa chọn đều có một vài nguyên tắc, cần có nước, phải có đất, có hai điều kiện này thì mới có thể sống được. Ninh Lăng mặc dù chủ yếu do đồi núi tạo thành, nhưng có không ít thung lũng phì nhiêu, mà đây là các khu để sản xuất nông nghiệp, đồng thời các xã, thị trấn cũng được xây dựng ở thung lũng hoặc dưới chân núi.
Thị xã Ninh Lăng có bảy huyện, một quận, dân cư là 5,2 triệu, ở toàn tỉnh coi như trung bình. Trong bảy huyện một quận thì có hai huyện thuộc huyện nghèo cấp quốc gia, hai huyện thuộc diện nghèo cấp tỉnh.
Vị trí địa lý Ninh Lăng khá quan trọng, vừa lúc ở yết hầu ở phía Đông An Nguyên, bắc giáp Thông Thành, đông dựa Hồ Nam, tây sát Vĩnh Lương, nam giáp Tân Châu, đường giao thông bế tắc. Chỉ có Ô Giang chảy qua Thị xã Ninh Lăng, huyện Đồng và huyện Hoa Lâm, sau đó chảy về phía Đông Bắc tới Trường Giang.
Hắn phải ở đây ba năm, mặc dù còn không biết mình sẽ tới huyện nào nhưng tính toán ba cán bộ kiêm nhiệm từ tỉnh phái xuống, mà Ninh Lăng vừa vặn có mấy huyện nghèo cấp quốc gia, điều này nói rõ Tỉnh ủy coi trọng như thế nào.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, trên tỉnh đúng là coi trọng cán bộ, xem ra nhất định đến huyện nghèo rồi. Có phải nghĩ mấy cán bộ kiêm nhiệm này có thể khiến địa phương đó thoát nghèo không? Hay là cố ý để cán bộ tới cảm nhận khó khăn của cán bộ cơ sở?
Phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay làm Triệu Quốc Đống tỉnh lại. Dương Tử Minh vẫy vẫy tay để kết thúc cuộc nói chuyện. Xem ra vị Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Tử Minh này đã an ủi được cán bộ.
Hội nghị kết thúc, Triệu Quốc Đống từ chối ý tốt của Trầm Tự Nhiên và Hầu Tuyết Phong, hắn định đi bộ một mình. Hắn đã “hoàn thành ý đồ” làm chức phó huyện, nhưng chẳng qua phải trả bằng cái giá tới Ninh Lăng ba năm.
Ở ba năm không sao, Triệu Quốc Đống không thèm để ý việc này. Nhưng ba năm đó sẽ như thế nào thì Triệu Quốc Đống cần suy nghĩ.
Đúng như Liễu Đạo Nguyên nói, càng là nơi nghèo thì quan hệ nhân sự càng phức tạp, quy tắc ngầm càng thêm rõ ràng. Mà lãnh đạo chủ yếu cũng độc đoán.
Nếu như nói có lãnh đạo thật lòng làm việc thì tốt, nhưng nếu mấy lãnh đạo có ý đồ riêng thì đó là đau xót cho quần chúng nhân dân.
Liễu Đạo Nguyên tự nhận mình đã mạnh tay ở Tân Châu, y loại hai Phó bí thư Huyện ủy phụ trách Đảng, quần chúng và một Bí thư huyện ủy. Ngay cả y cũng không muốn dùng cách này nhưng Liễu Đạo Nguyên không thể không làm.
Triệu Quốc Đống không biết hoàn cảnh mình đối mặt là như thế nào. Như lãnh đạo trực tiếp, gián tiếp đồng nghiệp trong ba năm, bọn họ sẽ xuất hiện trong mắt hắn bằng cách nào?