Tin của Liễu Đạo Nguyên rất chính xác. Ba hôm sau Lâm Băng nói cho Triệu Quốc Đống biết Ban Tổ chức cán bộ dựa theo yêu cầu của Tỉnh ủy xây dựng cán bộ phái đến chín thành phố, Thị xã, hơn nữa thống nhất phái xuống huyện, thời gian ba năm, không có tình hình đặc biệt không được điều về đơn vị. Nếu có tình hình đặc biệt thì phải thông qua hội nghị Ban Tổ chức cán bộ thông qua mới được duyệt.
Hơn nữa căn cứ theo theo mà Lâm Băng có được thì cán bộ của Văn phòng tỉnh ủy, Ủy ban kỷ luật, ban Tổ chức cán bộ, Mặt trận tổ quốc, ban Tuyên giáo và Đảng ủy Chính pháp đã được xây dựng tới Đường Giang, Lô Hóa, Vinh Sơn. Mà các cơ quan bên chính quyền sẽ tới sáu thành phố, Trường Xuyên còn lại.
Nếu nói Tỉnh ủy phái tới ba thành phố Đường Giang, Lô Hóa, Vinh Sơn; như vậy cán bộ Ủy ban nhân dân tỉnh được Ban Tổ chức cán bộ xác định là ba nơi Nam Hoa, Vĩnh Lương, Hoài Khánh. Mà Thông Thành, Ninh Lăng và Thiên Châu là nơi nghèo khó nhất không ai muốn. Đối với cán bộ quen với với cuộc sống văn phòng mà tới ba nơi này ba năm, hơn nữa còn là huyện thì có khác gì lấy mạng bọn họ.
Nhưng ba nơi này phải có người tới, vậy ai sẽ tới?
Lúc này sức hấp dẫn của việc xuống cơ sở rèn luyện đã không còn. Người thì nói bị cao huyết áp, bệnh tim, tiểu đường, viêm túi mật … đủ các loại bệnh xuất hiện trên người trong danh sách.
- Tiểu Triệu, Ban Tổ chức cán bộ đã đến sở ta khảo sát, tổng hợp các phương diện thì chúng tôi thấy cậu là thích hợp nhất. Hai đồng chí kia mặc dù xuất sắc nhưng một người bị bệnh, một người gia đình lại đột nhiên xuất hiện vấn đề. Cho nên chúng tôi đã trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bọn họ cũng sơ bộ đồng ý do cậu xuống cơ sở rèn luyện.
Trầm Tự Nhiên nói.
- Giám đốc Trầm, nghe nói lần này cán bộ sở ta được chỉ định phái tới mấy Thị xã Thông, Ninh, Thiên phải không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
Mặt Trầm Tự Nhiên cứng lại, y cũng nhận được tin này. Mấy sở kinh tế sẽ tới ba địa điểm đó, Sở Giao thông sẽ không thoát. Nghe nói người bên Sở tài chính thậm chí còn công khai tuyên bố dù không cần chức Trưởng phòng cũng không xuống ba nơi đó. Chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống này cũng nhận được tin sao? Trầm Tự Nhiên vội vàng nghiêm túc nói:
- Đi đâu là phải căn cứ theo bố trí của tổ chức, phải đợi Ban Tổ chức cán bộ thông báo mới biết.
- Vậy ư? Tôi nghe nói rất nhiều sở đang loạn lên, không ít người đều có bệnh và gia đình có chuyện, không chọn ra cán bộ thích hợp. Tôi không có bệnh, không có gia đình nhưng có hạn chế năm nhận chức không đủ mà. Tôi lo bên Ban Tổ chức cán bộ không đồng ý.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.
Trầm Tự Nhiên thầm mắng thằng này bây giờ mới biết vậy sao, sao lúc trước không nghĩ mình không đủ năm nhận chức. Bây giờ nghe nói muốn tới ba nơi nghèo khó lại lấy cớ.
- Tiểu Triệu, điều này sở ta đã trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ. Đây chỉ là nguyên tắc mà thôi, nhưng đối với cán bộ xuất sắc thì không bắt buộc. Công tác của cậu ở Phòng cao tốc được lãnh đạo tỉnh tán thành, điều này ai cũng thấy, Ban Tổ chức cán bộ cũng thấy. Cho nên cậu không cần lo lắng, đây là cơ hội tốt nhất định là dành cho cậu.
- Nhưng nguyên tắc là trên một năm, tôi chưa đủ thì có phải vi phạm nguyên tắc không?
Triệu Quốc Đống rất muốn trêu Trầm Tự Nhiên một lúc nữa, chẳng qua hắn nghĩ nhỡ đâu sau này còn cần nhờ sở thì sao? Hơn nữa Trầm Tự Nhiên cũng không nhằm vào mình.
- Ôi, nếu giám đốc Trầm đã muốn giúp tôi, tôi đương nhiên không thể học người các đơn vị khác. Chẳng qua nếu đưa tôi tới khu khó khăn thì khi cần sở giúp đỡ, giám đốc Trầm phải nói giúp tôi đó.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng ra vẻ rất bất đắc dĩ.
- Ha ha, điều này là đương nhiên, cậu là người từ Sở Giao thông đi ra, hơn nữa cậu vẫn thuộc sở, có gì khó khăn cứ nói, sở nhất định sẽ ủng hộ. Ba năm rất nhanh, cậu còn trẻ, tương lai lớn, không chừng vài năm tới cậu thành Chủ tịch huyện hoặc Bí thư huyện ủy thì sao?
Trầm Tự Nhiên cười ha hả mà nói, chỉ cần lừa được tên Triệu Quốc Đống này đi là được. Không cần biết sau này làm loạn như thế nào cũng không liên quan tới mình.
Thấy Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Trầm Tự Nhiên, Lâm Băng vội vàng vẫy vẫy.
- Trầm Tự Nhiên nói gì?
Lâm Băng đóng cửa văn phòng lại rồi nói.
- Y nói sở đã bàn với Ban Tổ chức cán bộ, xác định tôi là người được chọn, còn nói việc tới ba nơi kia là vô căn cứ. Tôi đúng là muốn cười phá lên. Lão ta biết tôi không tin nên không nói nhiều. Chỉ nói đây là quyết định của tổ chức, hy vọng tôi rèn luyện tốt.
- Ôi, cậu sợ rằng không thoát khỏi ba nơi đó. Sở tài chính, Sở Xây dựng, Ủy ban kế hoạch phát triển, Sở Khoa học công nghệ, sở Thủy lợi, Sở nông nghiệp nghe nói được xác định tới ba nơi khó khăn nhất, Sở Giao thông chúng ta đâu có ngoại lệ.
Lâm Băng thở dài một tiếng. Chị ta cũng có ấn tượng tốt hơn với Triệu Quốc Đống sau lần chạy đi quyên góp tiền ở các cục Giao thông. Trước tết Triệu Quốc Đống còn tặng chị khăn lụa Nhật Bản, điều này làm Lâm Băng rất vui vẻ. Sau mấy lần tiếp xúc khiến chồng chị cũng quen với Triệu Quốc Đống, có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống.
- Chị Lâm, tôi cũng không ngại mà. Tôi còn trẻ, có sức khỏe thì sợ gì? Dù là Ninh Lăng hay là Thiên Châu đều trong phạm vi tỉnh An Nguyên, chỉ cách vài trăm km mà thôi. Ba năm nhanh mà, lúc quay về thì mong chị đừng quên tôi là người ở Ban quy hoạch tổng hợp là được.
Triệu Quốc Đống sớm biết kết quả là như thế nào, khoảng cách đối với hắn là không vấn đề gì. Tờ Đồn công an Giang Miếu đến Khu Khai Phát, đến Phòng cao tốc Sở Giao thông, ai cũng nói hắn may mắn, nhưng may mắn sao mai đi theo hắn, đây coi như đợt rèn luyện đi.
- Chồng tôi có lẽ cũng phải đi, ở trong văn phòng gần 10 năm nên cũng không biết ra ngoài có thể quen hay không?
Lâm Băng thở dài một tiếng mà nói.
- Ồ, Mỹ ca cũng đi ra sao chị?
Chồng Lâm Băng là Vương Phủ Mỹ, Trưởng phòng số hai – Văn phòng tỉnh ủy. Hai vợ chồng này không biết vì nguyên nhân gì mà lại không có con, cuộc sống khá thoáng.
- Ừ, có lời đồn này, nhưng bây giờ chưa được quyết định. Nhưng tuyệt đối đừng bị điều tới nơi như cậu thì khổ rồi.
Lâm Băng khẽ nhíu mày nói.
- Được rồi, chị không phải là đả kích tôi đó chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đó không phải địa ngục mà, chỉ là giao thông không tiện. Nếu Mỹ ca đi ra thì tôi đúng là muốn được phân đến cùng chỗ với Mỹ ca.
- Cậu nghĩ hay nhỉ, có phải muốn cùng làm việc xấu với chồng tôi không?
Lâm Băng nói.
- Ha ha, đâu có đâu có. Đến lúc đó chị không có việc gì đến thăm người thân là được mà, tiện thể thăm cả tôi.
Lâm Băng bĩu môi nói:
- Con người trên đời cần gì, chẳng lẽ không làm quan là không sống được sao?
- Ôi, dù sao cũng đi thì phải làm việc gì đó cho dân chúng. Chị cũng thấy đó, nguyên nhân nghèo khó của bên đó là do hệ thống giao thông không thuận tiện, nếu muốn phát triển kinh tế thì giao thông phải được giải quyết. Tôi đã nói với Trưởng ban Tần, nếu tôi đi thì khi quy hoạch thì phải giúp đỡ một chút. Bên Sở tài chính có tài chính, bên Ủy ban kế hoạch phát triển có hạng mục, bên Thủy lợi cũng có đầu tư chuyên ngành. Tôi tới đó thì sở phải có chút chính sách và hạng mục mới được.
- Tôi và lão Tần thì không vấn đề gì, nhưng cậu cũng biết quy hoạch không chỉ ở ban ta, còn có liên quan bên Xây dựng cơ bản và tài chính, chủ yếu là lãnh đạo sở. Cậu mà xuống thì phải nói với Giám đốc Thái. Các hạng mục thí điểm nhiều, ở đâu chẳng được? Lãnh đạo cũng không để ý mấy việc này, nếu có thể lấy được vài cái thì cậu sẽ được lãnh đạo địa phương đánh giá cao hơn chút.