Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 48: Gặp




Sau một phen nói chuyện, Quản Trường Phong ngồi thay chỗ cho Lưu Triệu Quốc. Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Quản Trường Phong bây giờ đi rất gần Triệu Quốc Đống, đây cũng là điều bình thường. Quản Trường Phong cũng hy vọng được Lưu Triệu Quốc ủng hộ để đẩy Trần Dân ra mà làm chức Phó cục trưởng thường trực.

Lãnh Thiết Phong vì thế rất khó chịu với Cục công an thành phố. Mà quan hệ giữa Trần Dân và Lưu Triệu Quốc cũng trở nên ác liệt. Chẳng qua ở Cục công an thành phố, Quản Trường Phong và Lưu Triệu Quốc hợp sức khiến Trần Dân không làm gì được. Mà mấy Phó cục trưởng khác cũng thông minh đứng về bên mạnh.

- Lưu ca, xem ra Phó cục trưởng Quản rất ủng hộ công việc của anh.
Vào một căn phòng khác, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Anh đúng là may mắn, Phó cục trưởng Quản có thể thay anh.

- Cút, chuyện Cục Công an đâu đến lượt chú quan tâm.
Lưu Triệu Quốc châm thuốc rồi nói.
- Nói đi, chú gặp chuyện khó gì.

Triệu Quốc Đống liền nói ra một lần, thậm chí cả khúc mắc với Phó Thiên. Lưu Triệu Quốc khác Thái Chánh Dương, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới. Triệu Quốc Đống hiểu rõ Lưu Triệu Quốc nên khi nói chuyện cũng không e ngại gì.

- Chú quyết tâm muốn xuống cơ sở? Chú phải nhớ phái xuống sẽ không thể tới nơi tốt, mà cũng không phải chức quyền tốt, chú ở đó chưa chắc có thể phát huy năng lực của mình. Quan trọng nhất là phải xem thái độ chủ yếu của lãnh đạo địa phương đối với người kiêm nhiệm. Chú còn trẻ như vậy, gặp Bí thư, Chủ tịch huyện già một chút thì không chừng chú không làm được thành tích đâu.

Lưu Triệu Quốc nói rất thực tế, câu nào cũng có lý lẽ. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy có chút lo lắng.

- Em nghĩ rồi, em mới 25 tuổi, dù xuống cơ sở rèn luyện hai ba năm cũng có lợi. Dù sao các nơi gian khổ mới rèn luyện được mình, em đã chuẩn bị tư tưởng. Chỉ riêng việc làm như thế nào quan hệ với lãnh đạo địa phương thì em không dám chắc. Lúc trước ở Ban quản lý Khu Khai Phát làm tốt là do không ai muốn tranh quyền đoạt lợi. Bởi vì Ban quản lý mà xóa sổ, mọi người còn có gì mà đấu Ban quản lý vừa được giữ thì em tới xã Lĩnh Đông, một tháng sau lên Sở Giao thông, biến hoá quá nhanh nên em còn chưa quen.

- Chỉ cần chú không sợ khổ là ổn rồi. Về phần làm như thế nào để quan hệ với lãnh đạo địa phương thì anh không thể dạy chú, cái này phải do tự mình tìm hiểu, ai cũng có sai lầm, chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc là có cơ hội sửa chữa, không cần quá lo lắng.
Lưu Triệu Quốc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chú muốn đi vậy phải thông được bên Ban Tổ chức cán bộ, chú có ý gì?

- Em không có ý tưởng gì nên mới tới tìm anh mà.
Triệu Quốc Đống véo véo mũi mà nói:
- Em trước đã tìm Liễu ca, bây giờ còn tìm Liễu ca thì sợ Liễu ca bận nên không để ý được việc nhỏ của em.

- Là việc nhỏ đối với y, nhưng là việc lớn với chú. Nếu đã quyết định thì không phải e ngại, phải có khí thế.
Lưu Triệu Quốc nhíu mày. Y thấy việc này sao Triệu Quốc Đống lại có thái độ kỳ quái như vậy?

- Lưu ca, Liễu ca rời khỏi Ban Tổ chức cán bộ lâu như vậy, em lo Liễu ca giúp cũng khó.

- Hừ, chú lo cái này à? Chú lo việc mình xuống dưới cơ sở làm như thế nào thì tốt hơn. Lão Liễu làm ở Ban Tổ chức cán bộ gần 10 năm, từ Phó Trưởng phòng dần lên làm Phó trưởng ban thường trực, chú nghĩ 10 năm đó là ngồi không ư?
Lưu Triệu Quốc hừ một tiếng:
- Có quyết định thì gọi điện cho y, chuyện này cứ để y làm, cái khác chú không cần quan tâm. Nếu chú không tiện thì anh gọi. Là bạn bè, anh em thì lúc quan trọng phải giúp.

- Vậy không cần, để em gọi cho Liễu ca.
Hào khí của Lưu Triệu Quốc làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Hắn cẩm thấy biểu hiện của Lưu Triệu Quốc hôm nay khác thời gian trước, có vẻ rất vui mừng, nói chuyện cũng oai phong hơn.

- Lưu ca, anh có phải việc gì vui không vậy?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

Lưu Triệu Quốc khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống, một lúc lâu sau mới nói:
- Chú cứ lo việc của mình đi, đừng có nghĩ nhiều.

Thấy Lưu Triệu Quốc không muốn nói, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi mà rút điện thoại di động ra gọi cho Liễu Đạo Nguyên.

Đúng như Lưu Triệu Quốc đoán, Liễu Đạo Nguyên không hề từ chối, chỉ là hỏi rõ yêu cầu của Ban Tổ chức cán bộ, cùng tình hình của đối thủ của Triệu Quốc Đống ở Sở Giao thông, sau đó không hỏi nhiều.

Liễu Đạo Nguyên không hứa gì nhưng Triệu Quốc Đống biết tính cách của Liễu Đạo Nguyên, có thể là có thể, nếu không thể thì Liễu Đạo Nguyên sẽ nói ngay.

Triệu Quốc Đống yên tâm hơn.

Quản Trường Phong vốn là Bí thư đảng ủy kiêm phân Cục trưởng Liên Hồ, nghe nói rất có uy tín ở Liên Hồ. Chẳng qua lúc Tạ Kỳ Tường thì có vẻ không được lãnh đạo hài lòng, thường xa lánh. Đến khi Lưu Triệu Quốc làm Phó chủ tịch thường trực thì xu thế này mới dần thay đổi.

Mấy người Lưu Triệu Quốc đây là tiếp đón đoàn của Cục Công an Ninh Lăng tới tham quan học tập. Lưu Triệu Quốc lúc còn là Phó cục trưởng đã tới Ninh Lăng, cũng được Ninh Lăng nhiệt tình tiếp đón. Vì thế lần này đoàn của Ninh Lăng tới, Lưu Triệu Quốc cũng tự mình đón tiếp.

- Quốc Đống, chú không phải có bạn đang làm bên xây dựng sao? Đội cảnh sát giao thông và Quản lý phương tiện của cục đang muốn chuyển khỏi trụ sở cục, chuyển tới Khu Khai Phát thành đông. Chính quyền thành phố đã thông qua việc xây dựng, có lẽ lập tức tiến vào giai đoạn đấu thầu. Không biết bạ của chú có hứng thú không?
Lưu Triệu Quốc cười nói.

- Lưu ca, chuyện tốt này sao có thể tới bạn em? An Đô có nhiều Công ty xây dựng thế cơ mà, ai cũng có thể xây dựng thì sao phải hỏi em?
Triệu Quốc Đống nghe là biết có vấn đề trong đó. Chuyện này chỉ sợ Công ty Kiến Trúc không thể bắt được.

- Chú đó, anh cho bạn chú làm ăn, chú còn không cầm ngay sao. Chú nghĩ rằng không tìm được Công ty xây dựng nào ở Thành phố An Đô xây dựng trụ sở cho Đội cảnh sát giao thông sao?
Lưu Triệu Quốc cười nói.

- Anh biết tính cách em đó, chuyện tốt không nên rơi vào người bạn thân. Bạn em cũng không muốn nhận mấy thứ này.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, chú đúng là bỏ được sao?
Lưu Triệu Quốc biết Triệu Quốc Đống rất khôn khéo, mấy chuyện này không giấu được hắn.

- Được rồi Lưu ca, anh nói trụ sở làm việc của Đội cảnh sát giao thông và Quản lý phương tiện có gì là khó chứ. Có phải là muốn xây dựng xong rồi hai ba năm mới nhận được tiền phải không? Có phải là chính quyền thành phố lại không cấp kinh phí cho Cục Công an?

- Ha ha, chú nhạy bén quá đó, vừa đoán là chính xác ngay. Cũng không đến mức xây dựng xong hai ba năm mới trả tiền đâu. Chẳng qua bây giờ do lượng việc bên giao thông càng lúc càng nhiều, Đội cảnh sát giao thông và Quản lý phương tiện cùng ở trong trụ sở Cục Công an cũng không hay, cho nên thành phố và cục muốn xây dựng một nơi khác cho bọn họ.

- Muốn ra ngoài cũng không thể tùy tiện tìm mấy căn phòng rách nát. Công tác nghiệp vụ hai đội này khá lớn, phải nghĩ biện pháp xây dựng trụ sở, nhưng bây giờ tài chính của thành phố đang eo hẹp, dự định cục tự nghĩ biện pháp xây dựng, ý chính là để Công ty xây dựng trước, trả tiền sau.

- Nhưng trụ sở của Đội cảnh sát giao thông xây mười tầng, Đội quản lý phương tiện xây bốn tầng. Hai tầng còn có cả bãi đỗ xe, thiết bị, tính toán phải tầm 20 triệu cũng chưa chắc đủ. Chính quyền thành phố không bỏ tiền, cục cũng không có tiền, tìm mấy công ty nghe nói xây trước trả tiền sau đều lắc đầu.

- Lưu ca, sợ là không phải do vấn đề này, mà là các Công ty xây dựng sợ Cục công an thành phố có năng lực trả tiền hay không? Số tiền khá lớn nhưng chỉ cần Công ty xây dựng có thực lực, rồi nghĩ biện pháp vay một phần bên ngân hàng thì vẫn được. Nhưng số tiền 20, 30 triệu không nhỏ, tài chính một năm của Cục công an thành phố được bao nhiêu, nếu tài chính thành phố hai ba năm tới không chuyển biến tốt, Cục công an thành phố định bao nhiêu năm mới thanh toán hết? Kéo năm năm thì Công ty xây dựng chết rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng lẽ Cục công an thành phố không nghĩ dùng tiền gì để trả sao?

- Sao không nghĩ chứ? Tài chính thành phố hơi eo hẹp, hai ba năm tới cũng như vậy. Hơn nữa trụ sở Cục công an thành phố cũng sẽ xây dựng trong một hai năm tới, lại thiếu nhiều. Thành phố đang đau đầu, anh cũng đau đầu. Ngoài tiết kiệm kinh phí thì chỉ hy vọng tài chính tốt lên. Ngoài ra phải xem cảnh sát giao thông kiếm được bao nhiêu từ việc dạy lái xe.
Lưu Triệu Quốc nhíu mày nói.

Nghe Lưu Triệu Quốc nói như vậy, mắt Triệu Quốc Đống sáng lên. Năm 95, 96 đúng là thời đại số người học lấy bằng lái tăng lên. Xe ô tô riêng của An Đô không ngừng tăng, một chiếc bằng mất 2, 3 ngàn tệ. Cảnh sát giao thông sẽ thu một khoản không nhỏ.

- Lưu ca, em có thể trao đổi với bạn một chút. Y cũng có hứng thú với công việc của cơ quan nhà nước, có lẽ y giúp được anh một chút.