Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 45: Nhớ cái tát tai này




Hai đối hai, điều này làm các Ủy viên khác thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.

Mọi người không nhịn được nhìn Chánh văn phòng Phó Thiên đang ngồi đó ghi chép.

Trầm Tự Nhiên đúng là rất buồn bực. Nếu Thái Chánh Dương chủ tì hội nghị thì không thể xuất hiện việc này. Đừng nói là Trương Trung Thuận, ngay cả Trưởng phòng Thanh tra Nhạc Vân Tùng đều phải im lặng. Vậy mà mình chủ trì hội nghị lại gặp tình hình khó giải quyết như vậy. Bây giờ quan trọng nhất là do Phó Thiên.

Phó Thiên xoay xoay bút trong tay, ngoài mặt y như có vẻ đợi người khác đưa ý kiến. Thực ra y đang đấu tranh rất mạnh ở trong lòng.

Trầm Tự Nhiên có ý gì thì y hiểu. Hai người kia đều có lai lịch. Một người có phó Trưởng ban tổ chức cán bộ An Đô – Lưu Bình, người này Phó Thiên cũng quen, cũng đã nói chuyện với y, muốn y giúp. Người còn lại là cháu của Cục trưởng cục Giao thông An Đô – Đường Đình Hiên.

Trên thực tế mấy hôm trước Thái Chánh Dương gọi về thì Phó Thiên đã báo cáo qua. Chỉ là y báo cáo rất đơn giản, hơn nữa người lựa chọn chỉ có vài người, không hề nói việc Lưu Bình và Đường Đình Hiên nhờ vả. Ai ngờ bây giờ lại có Triệu Quốc Đống nhảy ra.

Phó Thiên có thể khẳng định Trương Trung Thuận đột nhiên ngẩn ra không phải ý của Thái Chánh Dương. Hoặc là nói Thái Chánh Dương chưa biết Triệu Quốc Đống có ý này. Phó Thiên không hề nghĩ tới Triệu Quốc Đống, nhưng bây giờ Trương Trung Thuận đề xuất chỉ có một nguyên nhân đó là Triệu Quốc Đống không liên lạc được với Thái Chánh Dương nên tìm Trương Trung Thuận.

Triệu Quốc Đống có quan hệ khá tốt với Trương Trung Thuận, nhưng Từ Hoành kia ủng hộ lại khá khó hiểu.

Theo quan sát của Phó Thiên thì giữa Từ Hoành và Triệu Quốc Đống là rất bình thường, thậm chí còn có chút mâu thuẫn. Trước đây Nhạc Vân Tùng cũng đã phê bình việc Phòng cao tốc tự tiện mời các nhà đầu tư tới tỉnh An Nguyên khảo sát, yêu cầu truy cứu trách nhiệm. Mà Từ Hoành lúc ấy cũng ủng hộ Nhạc Vân Tùng. Nếu không phải do Thái Chánh Dương thì Triệu Quốc Đống đã bị ăn đòn.

Phó Thiên ngẩng đầu và bỏ bút xuống.

Nói thật Phó Thiên rất muốn tát Triệu Quốc Đống một cái.

Tên hai mặt này đã đồng ý với mình mà lại giở trò. Hứa Trung Phương cuối cùng được Thái Chánh Dương điều đến làm giám đốc Công ty khai thác đường cao tốc. Triệu Quốc Đống có tác dụng gì thì Phó Thiên không rõ, nhưng có thể khẳng định Triệu Quốc Đống không giúp mình. Nếu Triệu Quốc Đống giúp thì còn có cơ hội.

Phó Thiên vẫn chôn sâu cơn tức giận này vào trong lòng, không chỉ là đối với Triệu Quốc Đống mà cả Thái Chánh Dương.

Bây giờ là cơ hội tốt nhất trả thù Triệu Quốc Đống. Lão Diêu – Tổng công trình sư, bí thư đảng ủy cơ quan kiêm Chủ tịch công đoàn bình thường không bao giờ giơ tay. Thái Chánh Dương phản đối thì y phản đối, ủng hộ sẽ ủng hộ, kiên quyết đi theo bên nhất trí cao là nguyên tắc của y. Mà Thái Chánh Dương không ở đây, mình tỏ thái độ coi như đại biểu cho Thái Chánh Dương.

Chỉ cần mình tỏ thái độ thì Triệu Quốc Đống chỉ có thể tiếp tục ở Ban quy hoạch tổng hợp.

Khi Thái Chánh Dương về thì mọi việc đã xong, hơn nữa chuyện này không thể nói gì mà. Triệu Quốc Đống không phù hợp điều kiện, Thái Chánh Dương cũng không báo trước thì có thể trách ai?

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, thái độ của mình thì khi Thái Chánh Dương về sẽ hiểu, dù là giải thích rõ ràng nhưng sẽ là bóng ma trong lòng Thái Chánh Dương.

Một điều quan trọng hơn đó là Phó Thiên hy vọng Triệu Quốc Đống rời khỏi Sở Giao thông. Có như vậy thì y mới không uy hiếp được mình.

Tát Triệu Quốc Đống một cái khiến đối phương xám xịt mà về, Phó Thiên rất mong thấy được của Triệu Quốc Đống khi nghe tin này. Nhưng tốt nhất là đẩy thằng này vĩnh viễn ra khỏi Sở Giao thông, hai suy nghĩ này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phó Thiên.

- Tôi đồng ý với ý kiến phó giám đốc Trương. Triệu Quốc Đống biểu hiện tốt ở Phòng cao tốc, mặc dù công tác có chút không đủ và sai lầm nhưng tôi thấy chúng ta nên phải khích lệ cán bộ trẻ tuổi hết lòng vì công việc. Chúng ta làm như vậy cũng có thể phát ra tín hiệu cho cán bộ trẻ tuổi của sở, để bọn họ yên tâm làm việc, tổ chức vẫn quan tâm tới bọn họ.
Phó Thiên nghĩ mãi rồi mới có thể nói.

Trầm Tự Nhiên tái mặt. Mẹ nó chứ, Phó Thiên này thoáng cái nói như vậy sao, nghĩ rằng mình là người chủ trì hội nghị sao?

Trầm Tự Nhiên thực ra cũng không quá kiên trì phải đẩy Triệu Quốc Đống ra ngoài. Đối với y chỉ cần làm xong việc hai người kia nhờ là được. Nếu những người này đã chạy từ trước thì tới bên Ban Tổ chức cán bộ cũng sẽ có bố trí. Ai được chọn thì bên Ban Tổ chức cán bộ quyết định, chỉ là lần này Trầm Tự Nhiên quá mất mặt.

Lão Diêu nói vài câu để mọi người có bậc thang mà xuống. Y nói cứ báo cáo lên, còn Ban Tổ chức cán bộ quyết định như thế nào không phải do sở.

Triệu Quốc Đống vẫn có chút lo lắng. Y không ngờ Trầm Tự Nhiên lại làm nhanh như vậy. Đây cũng còn may Tiền Phượng Sơn báo tin cho, nếu không hắn chậm thêm ngày, sau đó Đảng ủy Sở Giao thông báo cáo lên Ban Tổ chức cán bộ coi như không còn hy vọng.

Nhưng Thái Chánh Dương không ở đây, Hội nghị đảng ủy như thế nào thì khó nói. Triệu Quốc Đống không gọi cho Phó Thiên vì sợ phản tác dụng. Hắn liền gọi cho Từ Hoành.

Triệu Quốc Đống lúc mới tới Sở Giao thông thì rất có tiếng tăm. Từ Hoành đúng là có cái nhìn với Triệu Quốc Đống. Nhưng sau đó được Tiêu Hoa Sơn dẫn mối, quan hệ của Triệu Quốc Đống và Từ Hoành đã được cải thiện. Từ Hoành vốn là Cục trưởng cục Giao thông Nam Hoa nên có qua lại với Ngân hàng Công thương, quan hệ cá nhân với Tiêu Hoa Sơn cũng được.

Hội nghị Đảng ủy vừa kết thúc, Triệu Quốc Đống nhận được điện chúc mừng của Từ Hoành. Triệu Quốc Đống cũng phải cảm ơn nhiều.

Triệu Quốc Đống cũng hỏi về ý kiến của mấy thành viên Đảng ủy khác. Triệu Quốc Đống biết Nhạc Vân Tùng sẽ phản đối mình. Trầm Tự Nhiên có thái độ phản đối là bình thường. Nhưng thật ra hắn không ngờ Phó Thiên lại là chiếc phiếu quan trọng như vậy đối với hắn. Hắn không rõ Phó Thiên xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại ủng hộ hắn. Mặc dù đề cử vào danh sách lên Ban Tổ chức cán bộ chỉ là một bước nhỏ, nhưng nó đối với Triệu Quốc Đống là bước quan trọng nhất. Có như vậy thì hắn mới lên được kế hoạch.

Bây giờ bước này đã đi được, vậy phải tiến thêm nữa.

Triệu Quốc Đống cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Bây giờ Thái Chánh Dương đang ở Đức, nhiều chuyện Thái Chánh Dương có thể dễ dàng giải quyết thì bây giờ lại rất khó khăn.

Hai vị còn lại của Sở Giao thông coi như là người phù hợp, chỉ là dựa theo tin tức bên Ban Tổ chức cán bộ truyền tới thì một cơ quan thuộc tỉnh chỉ có thể chọn một, nhưng nhất định phải báo cáo lên cho Ban Tổ chức cán bộ hai đến ba người. Nói cách khác trong ba người của Sở Giao thông có hai bị loại.

Quyền quyết định chính là do Ban Tổ chức cán bộ. Từ khảo sát, lựa chọn, xác định danh sách, có nhiều quá trình cần thực hiện. NHưng nếu theo lời người bên Ban Tổ chức cán bộ thì tất cả sẽ kết thúc trong nửa tháng. Như vậy nó sẽ kết thúc trước khi Thái Chánh Dương về nước.

Mặc dù hai người kia sớm thông qua quan hệ mà liên lạc với Trầm Tự Nhiên và Hầu Tuyết Phong, có lẽ Nhạc Vân Tùng cũng được liên lạc.

Nếu Ban Tổ chức cán bộ đến khảo sát ở Ban quy hoạch tổng hợp khảo sát thì sẽ đánh giá cao Triệu Quốc Đống. Nhưng bọn họ còn khảo sát nhiều phòng ban khác, cả ý kiến của tv Đảng ủy. Bây giờ Thái Chánh Dương lại không có ở đây làm Triệu Quốc Đống rất lo lắng.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết Ban Tổ chức cán bộ khảo sát chỉ là hình thức, còn nó có tác dụng tới quyết định cuối cùng của Ban Tổ chức cán bộ hay không thì khó nói. Nhưng có một số việc anh nói nó là giả, nó lại là thật. Anh nói nó là thật nhưng lại rất ngạc nhiên nó là giả.