Thái Chánh Dương nhận được điện của Tần Hạo Nhiên thì khá khó hiểu. Từ giọng của Tần Hạo Nhiên không nghe ra vui mừng hay tức giận, chỉ là thông báo Thái Chánh Dương lập tức đến văn phòng Chủ tịch tỉnh Tô báo cáo công việc. Điều này làm Thái Chánh Dương có chút lo lắng.
Thái Chánh Dương còn định hỏi báo cáo về vấn đề gì thì Tần Hạo Nhiên đã dập máy. Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút thì đoán chắc là vấn đề đường cao tốc. Y bây giờ coi như cũng có chút tự tin, cũng không cần phải chuẩn bị gì.
Thái Chánh Dương vừa từ thang máy ra thì thấy thư ký Tiểu Viên của Tần Hạo Nhiên đã chờ ở đó. Thái Chánh Dương vừa đi lên liền nói:
- Tiểu Viên, báo cáo về vấn đề gì? Đường cao tốc sao?
- Đúng là đường cao tốc, nhưng hình như chủ tịch Trương và Chủ nhiệm Mạnh – Ủy ban kế hoạch phát triển đều có ở đây, còn có cả Sở Ngoại vụ và Sở Công thương.
Sở Ngoại vụ và Sở Công thương? Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc, sao lại có quan hệ với hai vị kia, chẳng lẽ thật sự chấp nhận đề nghị liên doanh của mình? Tim Thái Chánh Dương đập rất mạnh, nếu là như vậy sẽ giảm bớt áp lực cho tỉnh. Dù là Cao tốc An Quế không làm ngay cũng không kéo dài lâu được. Mình cũng có cái nói với lão Liễu.
- Chánh Dương, đến rồi à, đang chờ anh.
Vừa vào phòng tiếp khách, Thái Chánh Dương thấy vấn đề không đơn giản. Ba vị lãnh đạo tỉnh – Tô Giác Hoa, Trương Nghiễm Lan, Tần Hạo Nhiên, thêm cả Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Tương Tiên Tri, ngoài ra còn có cả Ủy ban kế hoạch phát triển, Sở Ngoại vụ và Sở Công thương.
- Chánh Dương, làm như thế nào vậy hả? Phòng cao tốc bên sở các anh do ai phụ trách?
Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan người không cao nhưng rất có tinh thần.
- Phòng cao tốc do Trưởng phòng Quy hoạch tổng hợp Tần Tự Bân phụ trách đảm nhiệm. Nhưng công tác hàng ngày do hai Phó Trưởng phòng phụ trách.
Thái Chánh Dương không biết ở đây có cạm bẫy gì, xem ra có liên quan tới Phòng cao tốc? Chẳng lẽ là hai tổ công tác? Nhưng hôm qua lão Tần và Triệu Quốc Đống gọi về đều nói không có vấn đề gì. Ngoài Từ Minh – Ủy ban kế hoạch phát triển vào bệnh viện để Triệu Quốc Đống tạm thời phụ trách thì rất bình thường mà.
- Anh xem một chút. Công ty xây dựng phát triển Trường Giang trực thuộc tập đoàn Hòa Hoàng Hongkong, công ty Đầu tư Hoa Cơ trực thuộc tập đoàn phát triển Tân Thế Kỷ đều phái đoàn khảo sát tới tỉnh ta. Ừ, ở đây còn có một bức thư do tập đoàn Chiêu thương Hongkong gửi tới, cũng sẽ tới khảo sát thủ tục đầu tư xây dựng đường cao tốc của chúng ta.
Trương Nghiễm Lan ra hiệu cho Thái Chánh Dương đưa mấy tờ fax cho Thái Chánh Dương.
- Chuyện lớn như vậy sao lãnh đạo tỉnh lại không được biết? Đối phương nói là có người ở văn phòng xây dựng đường cao tốc tỉnh An Nguyên gửi thư mời khảo sát đến bọn họ. Chủ tịch Tần cũng chỉ loáng thoáng nghe nói Phòng cao tốc các anh có suy nghĩ này, nhưng tình hình cụ thể là không rõ. Cho nên chúng tôi mời giám đốc Chánh Dương đến cho chúng tôi nghe.
Trương Nghiễm Lan mặc dù nói có vẻ bực tức nhưng lại không phản cảm. Chỉ là thấy không vui vì lãnh đạo tỉnh không rõ chuyện mà thôi.
Thái Chánh Dương có chút giật mình. Lại tên Triệu Quốc Đống này gây chuyện. Chẳng qua chuyện này là tốt hay xấu sợ là không rõ. Xem ra tâm trạng mấy lãnh đạo tỉnh cũng được, chẳng lẽ mấy công ty này có ý với hai công ty kia?
- Phó chủ tịch Trương, chuyện này tôi biết. Lúc đầu mấy đồng chí Phòng cao tốc cho rằng với tình hình tài chính của tỉnh thì phải mở rộng thu hút đầu tư. Nhất là cao tốc Kinh Thông dùng cách BOT đã thành công là ủng hộ lớn nhất đối với chúng ta. Nhưng bởi vì tỉnh ta là đất liền, chúng tôi không nắm chắc sẽ có nhà đầu tư từ bên ngoài tiến vào. Cho nên sau khi hiểu được chính sách của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Giao thông, chúng tôi chỉ gửi thư mời khảo sát, chào mừng bọn họ tới khảo sát hoàn cảnh giao thông An Nguyên chúng ta.
- Chẳng qua chúng tôi cũng không hy vọng lập tức thành công, cũng không hy vọng bọn họ có động tác vào hai đường cao tốc kia. Chỉ là yêu cầu bọn họ lúc thích hợp tới tỉnh ta khảo sát. Không ngờ bọn họ trả lời nhanh như vậy.
Thái Chánh Dương cũng có chút kinh ngạc về cách làm của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lúc ấy chỉ thoáng đề cập ra, Thái Chánh Dương mới chỉ đồng ý thử một chút mà thôi, không ngờ lại có nhiều tập đoàn chú ý như vậy. Thái Chánh Dương cũng không biết Triệu Quốc Đống làm như thế nào để được các tập đoàn kia chú ý?
- Nếu bọn họ có hứng thú với Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế thì có gì là không được?
Tô Giác Hoa cười nói:
- Đây là việc tốt. BOT cũng tốt, liên doanh cũng tốt, An Nguyên chúng ta đều có thể chào mừng đầu tư từ ngoài vào. Về phần phương thức nào cũng có thể đàm phán mà. Chánh Dương, Sở Giao thông các anh có thể có suy nghĩ như vậy là rất tốt, chẳng qua các anh phải báo trước với tỉnh mới đúng.
- Chủ tịch phê bình rất đúng, Phòng cao tốc đúng là hơi quá. Chẳng qua lúc đầu tôi đúng là không ngờ các tập đoàn lại chú ý đến như vậy, chúng tôi chỉ là mời bọn họ tới khảo sát hoàn cảnh đầu tư mà thôi.
Thái Chánh Dương lập tức nhận sai. Y không rõ Triệu Quốc Đống làm cách nào để liên hệ với đối phương, nhưng nhất định không đơn giản chỉ là mời.
- Nếu là nhà đầu tư quốc tế muốn tiến vào hạng mục đường cao tốc thì sợ rằng phải được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt, ngoài ra Bộ Ngoại giao và Bộ Giao thông cũng có yêu cầu.
Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên – Mạnh Đình Giang nói.
- Điều này không có vấn đề gì, có tiền lệ thì dễ làm hơn nhiều, còn có thể giảm tài chính cho An Nguyên chúng ta. Khó khăn thì tôi nghĩ có thể vượt qua. Bây giờ chúng ta phải xác nhận chính là ý đồ của mấy tập đoàn này. Bọn họ nếu thật sự vì Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế mà đến, vậy các chuẩn bị trước đó của chúng ta có đầy đủ không, có cần bổ sung không? Nếu nói thật sự có nhà đầu tư chấp nhận liên doanh, vậy chúng ta phải đảm bảo nó thành công.
Trương Nghiễm Lan nghiêm túc nói.
- Nghiễm Lan nói đúng. Chánh Dương, nếu Phòng cao tốc các anh liên lạc việc này, anh lập tức bố trí người tìm hiểu tình hình. Tôi nghĩ đối phương cũng không thể chỉ vì thu được một bức thư mời mà tới. Hoàn cảnh đầu tư An Nguyên chúng ta cũng không tốt đến như vậy đâu. Các đồng chí Phòng cao tốc chúng ta có thể thu hút các nhà đầu tư đến An Nguyên khảo sát đã là thành công. Dù bọn họ có tham gia Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế hay không thì coi như cũng tạo được trụ cột về kinh tế.
- Tập đoàn Hòa Hoàng là tập đoàn hàng đầu Hongkong. Công ty xây dựng Trường Giang là Công ty xây dựng số một Hongkong, cũng có đầu tư tương đối ở các nơi trên thế giới, mấy tập đoàn kia cũng có quy mô không nhỏ. Cho nên tôi nghĩ đây là cơ hội hiếm có. Dù là Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế có thể hợp tác thành công hay không thì chúng ta đều phải tiếp đón chu đáo. Đây cũng là cơ hội để chúng ta giới thiệu An Nguyên với nhà đầu tư Hongkong.
Tô Giác Hoa nói.
- Chánh Dương, chủ tịch Giác Hoa đã nói rồi. Ý kiến của tỉnh là chào mừng nhà đầu tư đến đầu tư vào xây dựng hạng mục ở An Nguyên chúng ta, nhất là Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế. Anh về lập tức bố trí các đồng chí Phòng cao tốc tiến hành, lập tức toàn tâm tiếp đón các nhà đầu tư Hongkong.
Tần Hạo Nhiên nói.
- Tôi lập tức thông báo bọn họ từ Tân Châu về gấp.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
- Có phải là do Tiểu Triệu kia phụ trách chuyện này?
Tần Hạo Nhiên cũng mơ hồ biết Phó Trưởng phòng cao tốc kia do Thái Chánh Dương kéo từ một huyện An Đô lên. Nghe nói năng lực rất tốt.
- Đúng, chính là cậu ta. Lúc đầu đưa ra ý kiến cùng quy hoạch Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế là của cậu ta. Cậu ta còn cùng một đồng chí bên ngân hàng viết bài tham khảo kinh nghiệm quốc tế, mở rộng con đường đầu tư tài chính, tăng cường việc thu hút đầu tư vào xây dựng đường cao tốc tỉnh ta. Mời tập đoàn các nước Hongkong, Mỹ, Châu Âu, Malaysia đến An Nguyên chúng ta khảo sát cũng là do cậu ta đưa ra.
Thái Chánh Dương không bỏ qua cơ hội đẩy Triệu Quốc Đống lên.
- Ồ.
Tô Giác Hoa nói:
- Chánh Dương, anh đưa bài viết đó đến cho tôi xem. Giao thông An Nguyên chúng ta vốn lạc hậu, nếu muốn phát triển mạnh thì cần phải có nhiều nguồn thu tài chính. Chỉ dựa vào chính lực lượng của tỉnh thì khó có thể vượt qua được các tỉnh anh em.
- Chủ tịch Tô, ở đây còn có hai tờ fax từ tập đoàn đầu tư JK Mỹ cùng với tập đoàn Toàn Phúc – Anh. Bọn họ cũng phúc đáp lời mời của Phòng cao tốc Sở Giao thông, nói sẽ phái đoàn khảo sát tới An Nguyên. Đây là Đại sứ quán bọn họ ở Trung Quốc gửi đến cho chúng ta.
Giám đốc sở Ngoại vụ nói.
- Ừ, Chánh Dương, xem ra các đồng chí Phòng cao tốc làm việc rất tốt. Phòng cao tốc mới thành lập không lâu mà đã đưa được nhiều nhà đầu tư nước ngoài tới như vậy, đúng là nằm ngoài suy đoán của chúng ta.
Tô Giác Hoa cười nói:
- Chúng ta phải vỗ tay chào mừng, chỉ cần có thể xúc tiến kinh tế An Nguyên phát triển thì lợi dụng được bao nhiêu thì chúng ta phải lợi dụng hết.
Khi Triệu Quốc Đống nhận được điện của thư ký Thái Chánh Dương bảo hắn lập tức về An Đô, hắn đang nói chuyện với Liễu Đạo Nguyên. Mặc dù biết rõ Cao tốc An Quế lập tức xây dựng là khá khó khăn, nhưng Liễu Đạo Nguyên vẫn không bỏ qua tia hy vọng cuối cùng.
- Liễu ca, xem ra chuyện có biến hoá rồi.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Hắn quyết định lộ tin ra để cỗ vũ Liễu Đạo Nguyên một chút.
- hả?
Liễu Đạo Nguyên thấy Triệu Quốc Đống nghe điện là mơ hồ biết một chút, vừa nghe thấy vậy thì run lên nói:
- Nói mau, có biến hoá gì?
- Ừ, một loạt thư mời các nhà đầu tư tới khảo sát đường cao tốc tỉnh ta đã được phúc đáp. Mấy tập đoàn đầu tư nước ngoài đều có hứng thú.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng biết Liễu Đạo Nguyên có áp lực lớn. Đến Tân Châu một năm, mặc dù công việc có chút khởi sắc nhưng chưa đạt mục tiêu mà Liễu Đạo Nguyên đề ra. Mà Cao tốc An Quế do y tự mình phụ trách, nếu thất bại sẽ ảnh hưởng lớn đối với tiền đồ phát triển.
- Thật sao?
Liễu Đạo Nguyên rất hưng phấn. Lúc trước Triệu Quốc Đống đã nói thử vài việc với Liễu Đạo Nguyên, ví dụ như liên lạc với vài tập đoàn đầu tư nổi tiếng quốc tế, cùng một số công ty trong nước trong ngành xây dựng.
- Chắc là vậy, vừa nãy thư ký của Thái ca gọi điện nói Thái ca đến chỗ Chủ tịch Tô. Xem ra trên tỉnh ủng hộ việc nhà đầu tư bên ngoài tiến vào xây dựng đường cao tốc. Đây là cơ hội hiếm có.
Triệu Quốc Đống rất kích động mà nói. Nếu như có thể thu hút đầu tư bên ngoài vào đường cao tốc, như vậy An Nguyên sẽ giảm được tài chính để thực hiện các công trình khác.
Liễu Đạo Nguyên đứng lên đi lại trong văn phòng, cuối cùng dừng lại mà nói:
- Đây là cơ hội, Tân Châu không thể mất. Mất cơ hội này thì bộ máy Đảng ủy, chính quyền Tân Châu là tội nhân đối với dân chúng Tân Châu. Dù Tân Châu nỗ lực đến như thế nào thì anh cũng phải để Cao tốc An Quế được tiến hành ngay lập tức.