Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 87: Có mới nới cũ




Lắc lắc ly rượu, Triệu Quốc Đống nhạy bén cảm giác được vẻ mặt của Cù Vận Bạch có phần không bình thường, mà ngay cả chủ nhân cũng ý thức được hôm nay mời khách dường như không phải thời cơ tốt lắm. Triệu Quốc Đống cũng đã muốn đỡ Cù Vận Bạch vài chén rượu nhưng mỗi khi chủ nhân giơ chén rượu lên thì Cù Vận Bạch lại uống một hơi cạn sạch mà không hề do dự. Triệu Quốc Đống biết tửu lượng của Cù Vận Bạch không tồi, phụ nữ trời sinh đã có ba phần tửu lượng nhưng sau hai chai Mao Đài lại tới rượu nho, uống rượu lẫn lộn kiểu này thì dễ khiến người ta say nhất, nhất là khi trong lòng có chuyện không vui thì lại càng dễ xảy ra.

- Tiểu Triệu, bí thư Cù của các cậu có phải là có tâm sự gì đó hay không?
Sự nhạy bén của người Chiết Giang tại phương diện nào cũng không kém, Hoa Hành Vân bưng chén rượu lên cụng với Triệu Quốc Đống một cái, nhấp miệng nói:
- Tôi thấy hôm nay cô ấy không bình thường.

- Ừ, có thể là do thời gian này rất mệt nhọc. Hoa ca, anh cũng thấy thời gian này có không ít xí nghiệp lục tục tiến vào, xí nghiệp bên Quảng Đông và Phúc Kiến tới không ít, ngày nào cũng đều phải đi tiếp đãi mà bí thư Cù là một phụ nữ nên tinh lực cũng có hạn, quá mệt mỏi.
Triệu Quốc Đống giải thích.

- Không, không giống như là mệt mỏi, hình như là tâm trạng bí thư Cù không tốt, cậu xem cô ấy uống rượu mà không hề từ chối, trước kia cô ấy cũng không có như vậy.
Hoa Hành Vân lắc đầu:
- Nghe nói bí thư Cù vẫn là người độc thân, liệu có phải là do suy sụp cảm tình hay không?

- Hoa ca, sao anh trở nên thông hiểu phụ nữ như thế?
Triệu Quốc Đống cười châm chọc một câu:
- Bí thư Cù đã thề độc thân cả đời, từ đầu năm đến giờ cũng có không ít phụ nữ độc thân mạnh mẽ đâu.

- Cũng phải, cũng phải.
Hoa Hành Vân cười ha ha:
- Chẳng qua cậu phải khuyên nhủ cô ấy, uống lẫn lộn rượu kiểu này rất dễ say, phụ nữ uống rượu rất dễ tổn thương thân thể.

Triệu Quốc Đống quan hệ khá tốt với đám thương nhân Ôn Châu, nhất là hai người Chu Quốc Bình và Hoa Hành Vân và Triệu Quốc Đống lại có cảm giác thân cận tự nhiên. Hơn nữa số lượng người Chiết Giang ở đây cũng không nhiều cho nên dần dà chỉ cần các ông chủ xí nghiệp Chiết Giang ở Giang Khẩu gặp nhau thì sẽ mời Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống thì cũng vui vẻ kết giao với đám người Chiết Giang tinh minh. Tính cách của Triệu Quốc Đống cũng có phần hợp với tính cách người Chiết Giang nên chỉ sau vài tháng quan hệ giữa đôi bên đều trở nên mật thiết.

Triệu Quốc Đống đương nhiên nhìn ra tâm trạng của Cù Vận Bạch không tốt, chỉ có điều trong trường hợp này mà cứng rắn ngăn cản Cù Vận Bạch thì không ổn, có cấp dưới nào lại ngăn lãnh đạo uống rượu. Mình uống giúp vài chén thì Cù Vận Bạch lại không tiếp nhận, xem ra hôm nay người phụ nữ này quyết tìm tới rượu để giải sầu rồi.

Hai vị lãnh đạo huyện mới được bổ nhiệm tựa hồ cũng không quá ưa thích Cù Vận Bạch, điểm này đã sớm bộc lộ ra, Phùng Đông Hoa thì không cần phải nói, thân phận phó chủ tịch thường trực huyện nhưng lại không được Mao Đạo Lâm tín nhiệm, mà ngược lại không được coi trọng bằng Lương Kiến Hoằng. Hiện giờ vất vả lắm mới leo lên chức được thì chẳng lẽ người của Mao Đạo Lâm còn được lọt vào mắt của Phùng Đông Hoa sao?

Về phần Tiết Minh Dương thì do vừa mới từ quận Long Đàm lại đây, hai người Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân lại hoan nghênh nhiệt liệt nên Tiết Minh Dương cầu còn không được. Hắn chưa quen với cuộc sống ở đây nên tự nhiên cần nhờ cậy đám người Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân, hai bên hợp tác với nhau thì thằng ngốc cũng có thể tưởng tượng ra được vận mệnh ban quản lý khu Khai phát.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ nhấp rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cù Vận Bạch đang hớp hớp rượu, khuôn mặt kiều diễm dưới ánh đèn lấp lánh trở nên có chút mơ hồ. Triệu Quốc Đống không nhìn ra được Cù Vận Bạch có say hay không nhưng đôi mắt mê ly kia khi thì mơ màng khi thì trong veo khiến hắn không thể kết luận.

Tiệc rượu nhanh chóng tan đi, đám thương nhân Chiết Giang cũng biết chuyện nên bình thường không mời khách ở Giang Khẩu mà phần lớn là bố trí ở thành phố An Đô, như vậy thì có thể tránh được nhiều phiền toái. Khéo léo từ chối lời mời đi hát karaoke với đám thương nhân Chiết Giang, Triệu Quốc Đống khởi động xe chở Cù Vận Bạch đi.

Cù Vận Bạch cũng không ngồi xuống phía sau như thường lệ mà ngồi vào bên tay lái phụ, Triệu Quốc Đống biết Cù Vận Bạch chắc có lời muốn nói với mình.

Không biết từ khi nào mà giữa ngón tay của Cù Vận Bạch đã xuất hiện một điếu Mã Nhĩ Yên (một loại thuốc lá dành cho phụ nữ), Triệu Quốc Đống kinh ngạc nhướng mày lên. Tuy rằng hiện nay có không ít phụ nữ tự xưng là độc lập thích ngậm điếu thuốc để thể hiện mình không giống người bình thường nhưng Cù Vận Bạch hẳn không giống loại người này mới đúng.

Thấy Cù Vận Bạch vụng về quẹt diêm châm thuốc, sau đó khẽ hút một hơi, Triệu Quốc Đống không kìm được phải thở dài một hơi. Thuốc lá và rượu là những thứ tổn hại đến dung nhan của người phụ nữ nhất, một Cù Vận Bạch luôn luôn chú trọng giữ gìn nhan sắc thì sao lại không rõ điều này chứ, nhưng dường như lúc này Cù Vận Bạch đã ném hết thảy những điều này sang một bên.

- Cù tỷ, có chuyện gì không hài lòng thì cứ nói ra đi, trong lòng buồn phiền thì ngoại trừ khó chịu thì chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Nhân sinh trên đời này tám chín phần đều là không như ý, tôi nghĩ chị hẳn là chịu đựng được mới phải chứ.
Triệu Quốc Đống cười nhạt nói, ánh sáng từ ngọn đèn cắt xẹt màn đêm đen thui, hơi lạnh âm u từ phía trước thổi tới.

- Nhân sinh tám chín phần đều không như ý, Quốc Đống, thật không ngờ cậu lại thấu triệt được như thế, tôi đúng là không bằng cậu.
Cù Vận Bạch cười khổ tự giễu, ngả người tựa đầu vào ghế, mắt khép hờ:
- Thế sự vô thường, không ai có thể đoán trước được tất cả, vì khu Khai phát này mà chúng ta đã dốc biết bao tâm huyết, nhưng bây giờ...

Tâm trạng Triệu Quốc Đống chợt trầm xuống, lời của Cù Vận Bạch ẩn tàng hàm nghĩa sinh động:
- Có phải là muốn chuyển vị trí của tôi hay không?

- Ừ, Vương Đức Hòa cùng với Quách Chiêm Xuân lấy lý do thiếu kinh nghiệm xã, thị trấn nông thôn nên đề nghị cậu tới xã, thị trấn rèn luyện, chắc là huyện ủy sẽ nhanh chóng tiến hành nghiên cứu vấn đề nhân sự, đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ được phơi bày.
Cù Vận Bạch khẽ liếc mắt nhìn Triệu Quốc Đống một cái, thấy vẻ mặt của hắn không có biến hóa gì lớn nên nàng hơi kinh ngạc, nhưng rồi lập tức lại bị nỗi sầu khổ trong lòng bao trùm.

- Xã, thị trấn nông thôn? Ừ, coi như là bắn tên có đích, tuy tôi ở xã, thị trấn nông thôn hai năm nhưng chủ yếu là làm công tác công an chứ chưa được rèn luyện công tác trong chính quyền.
Triệu Quốc Đống nhún nhún vai:
- Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân đúng là coi trọng tôi đó, mồi lửa đầu tiên là đốt trên đầu tôi, Cù tỷ, chị không sao chứ?

- Cậu cảm thấy thế nào?
Cù Vận Bạch thấy Triệu Quốc Đống dường như là thật sự không để ý, cảm xúc sầu khổ trong lòng vơi đi không ít, đối phương bị điều xuống nông thôn mà còn có thể nhìn nhận thông thoáng như thế còn mình thì sao lại không bỏ được?

- Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn động tới Cù tỷ?
Triệu Quốc Đống bừng bừng tức giận, đám người Vương Đức Hòa này thật quá đáng, mình và Vương Nhân Quý hai lần hợp tác chống đối nên giờ Vương Đức Hòa có cơ hội không bỏ qua mình cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng Cù Vận Bạch thì cũng không có gì gây phương hại tới bọn họ, khu Khai phát này vất vả lắm mới có ngày hôm nay mà đám người này lại quyết chèn ép tới cùng.

- Ngày mốt tôi sẽ đến phòng du lịch mới thành lập để báo danh, hội nghị thường ủy họp chiều hôm nay, người bị động đến không nhiều lắm, tôi đến phòng du lịch này để kéo phòng mới lên, Cao Chấn Vinh đảm nhiệm bí thư ban quản lý khu Khai phát, chủ nhiệm ban quản lý thì tạm thời chưa được bổ nhiệm, chắc là phải đợi lấy ý kiến của cậu rồi mới điều chỉnh.
Cù Vận Bạch nhả một ngụm khói, ngón tay khéo léo búng tàn thuốc, động tác nhìn trông không những không vụng về mà ngược lại còn có vẻ tao nhã.

- Cao Chấn Vinh?
Triệu Quốc Đống khẽ rùng mình, bí thư Đảng ủy Thành Quan, được xưng là kẻ cơ hội trên chính đàn huyện Giang Khẩu, bất kể là ai tới nắm quyền Giang Khẩu thì hắn cũng đều như là tâm phúc trong mắt người lãnh đạo đó. Có thể làm tới trình độ này thì không thể không nói đó cũng là một loại năng lực.

- Ừ.
Cù Vận Bạch lạnh lùng đáp.

Triệu Quốc Đống cũng ý thức được Cù Vận Bạch gần như là căm ghét loại người như Cao Chấn Vinh, tuy rằng trong lời lẽ không hề lộ ra điểm nào nhưng nhờ trực giác hắn biết Cù Vận Bạch dường như là thù địch trời sinh với người này.

Cho dù bởi vì hợp tác nên hai người sinh ra mâu thuẫn nhưng chuyện đã qua lâu rồi thì đáng lẽ công tác cũng phải được cởi mở rồi chứ, huống chi Cù Vận Bạch không phải là dạng phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ là bởi vì lần điều chỉnh này?
Cù Vận Bạch chưa từng nghĩ Cao Chấn Vinh lại sẽ thay thế mình.

Triệu Quốc Đống đột nhiên mỉm cười:
- Đúng là dạng ăn cháo đá bát, khu Khai phát đã được giữ lại như ý nguyện, việc phân phối thiết bị sản xuất cũng đã tạo thành dây chuyền, một số sản nghiệp khác cũng đang lục tục tiến vào khu Khai phát, có thể nói tình hình đang rất tốt. Cũng hay, để cho bọn họ tới cảm nhận công tác khu Khai phát một chút, để xem có dễ như trong tưởng tượng hay không, để xem thương nhân có chủ động nhào tới cửa hay không.

- Dù sao Bặc Viễn cũng còn được giữ lại, nếu không thì khu Khai phát này thật sự sẽ bị bọn chúng giày vò tới sụp đổ mất. Cậu chưa từng tiếp xúc qua với cái tên Cao Chấn Vinh này, vừa chuyên chế lại hay dùng thủ đoạn, chỉnh người một cách ung dung thản nhiên, nếu nói năng lực thì cũng có nhưng tâm tư từ lâu đã không còn đặt vào công tác nữa rồi.

Cù Vận Bạch nói có phần nghẹn ngào:
- Không phải tôi ham mê vị trí này mà tôi thật sự luyến tiếc nơi này, chúng ta tốn bao tâm huyết mới tạo được một hoàn cảnh như vậy, nếu mà suy bại trong tay bọn họ thì cả đời này tôi không an lòng được.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói gì, lời của Cù Vận Bạch rất có tình cảm, có lẽ một phần cũng nhờ men rượu kích thích chứ nếu bình thường thì nàng không thể nào nói được lời như vậy.

Khu Khai phát không phải của riêng ai, về phần huyện ủy giao cho người nào quản lý thì cũng không cần Cù Vận Bạch hay mình phải quan tâm, người khác có thể làm tốt khu Khai phát hay không thì cũng không phải là chuyện mà mình hay Cù Vận Bạch có thể hỏi đến.

Anh cảm thấy mình đã cống hiến làm ra thành công của khu Khai phát mà đòi cưng chiều, kiêu ngạo? Điều chỉnh anh nên anh bực tức? Vậy thì xin lỗi, sau này anh sẽ còn ngã đau hơn.

- Có phải tôi thất thố quá hay không?
Cù Vận Bạch hạ cửa kính xe ném đầu mẩu thuốc lá ra ngoài, tàn thuốc màu đỏ sậm tạo thành một đường cong xinh đẹp trên không trung rồi biến mất trong màn đêm. Sau đó nàng quay đầu lại chăm chú nhìn Triệu Quốc Đống, hương rượu nhàn nhạt pha trộn với mùi hương nước hoa trên người phụ nữ thành thục, một sự kích thích khó tả tự nhiên tràn ngập khắp cơ thể Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly của Cù Vận Bạch, tác dụng của rượu bắt đầu phát tác, Cù Vận Bạch dường như rất có sức kháng cự với rượu trắng nhưng rượu đỏ thì lại tựa như chất xúc tác bộc lộ toàn bộ tác dụng của rượu trắng ra, ngẫu nhiên nàng thè lưỡi liếm liếm bờ môi anh đào khô, trong lòng Triệu Quốc Đống lúc này lại bình tĩnh khó nói thành lời.