Triệu Quốc Đống ngồi trong văn phòng của Lưu Triệu Quốc. Tạ Kỳ Tường cuối cùng đã đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc làm Phó chủ nhiệm, qua đó lưu lại hai vị trí. Một Thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy do Lưu Nhược Ngu đạt được, một là Cục trưởng Cục Công an do Lưu Triệu Quốc đạt được.
Lưu Triệu Quốc vẫn rất trầm ổn, ngồi đọc văn bản, một bên xem lịch. Có lẽ là xem hôm nay có lịch gì không?
- Hôm qua cảm ơn Lưu ca. Em vốn không muốn làm phiền nhưng không tìm được cách nào khác.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.
- Không có gì, lúc cần nhờ người thì phải nhờ. Chủ trương của anh là không nhờ người. Nhưng nếu có thể để chú mở miệng nhờ, như vậy đã coi là bạn bè. Nhờ bạn làm thì cũng không vấn đề gì.
Quan điểm của Lưu Triệu Quốc khá đặc biệt, Triệu Quốc Đống thầm than thấy có lý.
- Tên kia có thể gây phiền phức cho Lưu ca không?
Triệu Quốc Đống hôm nay tới là để điều tra một chút. Nước An Đô quá sâu, lực lượng của hắn còn quá nhỏ, thoáng cái khiến hắn chết đuối. Cũng may còn có Thái Chánh Dương và Lưu Triệu Quốc.
- Không có gì, chính xác mà nói đây là cơ hội đối với anh.
Lưu Triệu Quốc cười cười một tiếng, sáng nay Trần Dân đã đến xin lỗi y về việc tối qua.
Triều Ứng Trung xử lý quá giỏi, bề ngoài thì trông kiên quyết làm theo ý Lưu Triệu Quốc, nhưng lại lưu đường lui. Ví dụ như xử phạt chỉ là phạt tiền và cảnh cáo, cũng không tạm giam.
Đương nhiên Lưu Triệu Quốc cũng không có ý tạm giữ. Trần Dân tốt xấu cũng là Phó cục trưởng, sau lưng còn Lãnh Thiết Phong. Đối phương không muốn mất lòng Lưu Triệu Quốc, Lưu Triệu Quốc cũng tương tự như vậy.
Triệu Quốc Đống mặc dù không rõ chi tiết nhưng thấy Lưu Triệu Quốc không muốn nói nhiều liền thầm nghĩ chủ yếu là do tranh đấu trong nội bộ Cục công an thành phố. Hắn đã ra khỏi cơ quan công an thì không nên quan tâm nữa. Huống hồ cấp độ này thì hắn còn xa mới có tư cách chạm vào.
- Lưu ca, anh tiếp nhận chức Cục trưởng thì thấy sao?
Triệu Quốc Đống đổi đề tài.
- Ừ, cũng không quá thần bí như tưởng tượng.
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Không ngoài chính là theo đúng phương hướng, dùng tốt cán bộ mà thôi.
- Nói thì đơn giản nhưng sợ thực hiện không đơn giản.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói:
- Mấy điều này thì đơn giản, nghiệp vụ cảnh sát cũng chỉ có mấy khối lớn như phá án, đề phòng tội phạm. Bây giờ lý luận phục vụ còn kém, nguyên tắc cũng là như vậy. Công tác chuyên môn cũng bắt đầu thay đổi hình dạng, cái gì mà Cảnh sát khoa học kỹ thuật, cảnh sát có tố chất tốt đều là hư vô. Thực ra lật đi lật lại chỉ có vài thứ mà thôi.
- Nhưng việc dùng tốt cán bộ lại không hề thay đổi, nhưng lại là thứ khó có thể vận dụng và nắm bắt nhất. Cán bộ lãnh đạo làm tốt thì rất có thể sẽ thành công tiến bước.
Triệu Quốc Đống nói.
Lưu Triệu Quốc cũng quen việc Triệu Quốc Đống nói xa vời, chẳng qua y không thể không thừa nhận Triệu Quốc Đống nói nhiều điều mới mẻ, chưa chắc có thể áp dụng nhưng cũng có thể suy nghĩ một chút.
- Quốc Đống, chú rời khỏi hệ thống công an thì anh đúng là đáng tiếc. Văn phòng Cục công an thành phố chính là thiếu thanh niên có tư tưởng mới như chú. Nếu công tác cứ tiến từng bước thì anh thấy công tác của Cục công an thành phố An Đô vĩnh viễn chỉ xếp loại hai mà thôi.
Lưu Triệu Quốc nói.
- Ha ha, Lưu ca, anh lúc này mới nhận chức mà không tin tưởng như vậy sao? Chẳng qua việc cải cách hệ thống công an thì em thấy là tất nhiên. Mặc dù có nhiều thứ là hư vô, nhưng nó cũng sẽ thay đổi theo chính sách quốc gia. Ví dụ như nói tăng thêm quan niệm phục vụ nhân dân, điều này có nghĩa công an không chỉ xuất hiện với bộ mặt là cơ quan bạo lực của chính quyền, còn có thể tạo hình ảnh mới.
Triệu Quốc Đống nói.
- Tại sao lại thấy như vậy?
Lưu Triệu Quốc có chút tò mò.
- Trung Quốc cũng không phải xã hội hoàn toàn pháp trị, ít nhất trong một thời gian dài nữa là không thực tế. Tư tưởng phong kiến mấy ngàn năm còn lưu lại quá sâu, mà cảnh sát nếu muốn đi trước thời đại thì phải trả giá rất đắt, hơn nữa chưa chắc kinh nghiệm thành công của nước ngoài có thể áp dụng hoàn toàn ở Trung Quốc. Em cho rằng nên thăm dò ở trong nước, tìm kinh nghiệm thích hợp với hệ thống công an, mà không phải dựa vào phương tây.
Lưu Triệu Quốc gật đầu. Y đã thăm dò và nghiên cứu kinh nghiệm của nước ngoài, nhưng cũng chưa biết cách nào mới có thể thay đổi hệ thống công an, khiến nó phát triển mạnh.
Lưu Triệu Quốc mới nhận chức nên rất bận. Triệu Quốc Đống ngồi có nửa tiếng mà thư ký đã vào hai lần. Triệu Quốc Đống cũng biết điều rời đi.
Công tác Khu Khai Phát đã đi vào quỹ đạo, Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương đều cố gắng làm việc. Triệu Quốc Đống là lãnh đạo phụ trách cũng nhàn hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống lái xe chạy không mục đích trong nội thành. Từ tết đến giờ giữa hắn và Khổng Nguyệt đang có chiến tranh lạnh, thái độ của cô cũng khó biết. Có lúc thì tốt, có lúc lại lạnh nhạt. Nhưng cô không còn có quan hệ kia với hắn, giống như hắn bị Hiv vậy.
Triệu Quốc Đống biết Khổng Nguyệt là một cô gái khá bảo thủ và cố chấp, muốn hóa giải ngăn cách trong lòng cô là không dễ. Thời gian có lẽ là một phương thức, nhưng có lẽ nhiều lúc càng không xong, điều này làm cho hắn có chút khó xử.
Đường Cẩn sau khi xuất hiện liền không có tin tức gì, Triệu Quốc Đống cũng không đi hỏi thăm. Chẳng qua khi đám bạn học gặp nhau cũng lộ ra một chút.
Có một người trông khá quen mắt ở đằng trước. Triệu Quốc Đống liền vội vàng rẽ xe sang phải:
- Hô Duyên.
Tên cảnh sát kia quay đầu lại giống như muốn xem ai gọi mình. Một lúc lâu mới thấy Triệu Quốc Đống ngồi trong xe Santana:
- Quốc Đống.
Cảnh sát liền vội vàng nhảy xuống, không khách khí ngồi lên ghế phụ. Sau khi vào, y liền kêu lên:
- Thằng ranh này được đó? Chạy Santana sao? Mẹ nó chứ, Đồn công an Khu Khai Phát có tiền vậy sao?
- Đây là của Ban quản lý Khu Khai Phát, tôi không còn công tác ở Đồn công an nữa.
Triệu Quốc Đống nói.
- Điều ra Đồn công an rồi ư?
Hô Duyên Cường có chút kinh ngạc nói:
- Quốc Đống, đang làm tốt sao lại ra khỏi ngành? Thời này ngành công an rất được mà, người bình thường muốn chui vào đều khó, vậy mà còn rời đi.
- Công tác cần mà, tôi bây giờ phụ trách công tác thu hút đầu tư.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Như vậy cũng tốt, ít nhất trưa nay mời cơm tôi có thể lấy danh nghĩa tiếp khách, không cần tự bỏ tiền.
- Thằng ranh này coi như cũng là quan rồi đó? Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát sao?
Hô Duyên Cường đấm Triệu Quốc Đống một cái rồi cười hì hì nói:
- Vậy trưa hôm nay bọn này phải gõ ông một trận mới được. Tôi gọi thêm mấy tên nữa.
- Không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống rút điện thoại di động ra rồi nói:
- Gọi cho bọn họ đi.
- Mẹ nó chứ, làm lãnh đạo đúng là tốt, dùng tiền nhà nước mua điện thoại di động, còn được thanh toán tiền gọi. Quốc Đống, sợ ông là người đầu tiên dùng điện thoại di động trong đám bạn rồi đó. Đồn công an Hồ Tây chúng tôi mới có một máy điện thoại di động đó.
Hô Duyên Cường rất hâm mộ mà nhìn điện thoại di động:
- Lúc nào tôi mới có thứ này nhỉ?
Hô Duyên Cường là bạn học ở trường cảnh sát của Triệu Quốc Đống, tự xưng là con cháu của Hô Duyên Chước, hai tay rất mạnh, ở trong trường thường so sức lực với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua y thua nhiều hơn.
- Hô Duyên, thứ này mới xuất hiện thì còn mới mẻ, tầm hai năm nữa thông dụng thì không đáng bao tiền.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Nói thì dễ nhưng cũng phải vài ngàn mà, còn tiền cước phí, tư nhân ai có thể dùng được.
Hô Duyên Cường gọi điện ra ngoài.
- Ông ở Đồn công an Hồ Tây mệt lắm à?
Đồn công an Hồ Tây là một trong ba đồn lớn nhất của phân cục Liên Hồ. Hồ Đông, Hồ Tây, Song Tháp là ba Đồn công an có nhiều việc nhất của phân cục, số lượng công việc bằng hơn nửa của cả phân cục. Tám Đồn công an còn lại chỉ chiếm non nửa.
- Sao không mệt chứ?
Hô Duyên Cường gọi một hơi năm sáu cuộc rồi nói:
- Tối qua tôi trực ban, 8h30 sáng mới giao ban. Một đám uống rượu đánh nhau phải xử lý đến tận 6h sáng, mắt díp lại. Sau khi giao ban tôi liền về phòng ngủ, bây giờ định về nhà ăn cơm thì gặp ông.
Triệu Quốc Đống biết đó là điều tất nhiên, công việc của các Đồn công an trong thành phố là rất bận. Bây giờ hắn đã thoát khỏi hệ thống công an nhưng vẫn có tình cảm sâu. Thấy bạn học mệt như vậy, hắn đúng là phải suy nghĩ.
Có người gọi tới, Hô Duyên Cường không khách khí nói Triệu Quốc Đống mời bạn học ở An Đô dùng bữa. Sau khi thông báo một loạt thằng, Hô Duyên Cường mới có chút cẩn thận nói với Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, có báo Đường Cẩn không?
- Muốn ăn đòn à?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Hô Duyên Cường.