Đỗ Nhuận Thắng hai hôm nay thấy rất khó chịu. Y thấy tóc mình sắp bạc hết. Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh chuyển thư phản ánh về việc Khu Khai Phát Quận Long Đàm nhận các công ty gây ô nhiễm môi trường vào. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trương Nghiễm Lan cũng sa sầm mặt đưa ý kiến.
Đỗ Nhuận Thắng đương nhiên biết tình hình mấy công ty này. Trên thực tế Sở Bảo vệ môi trường tỉnh sớm nhận được phản ánh, cũng đã điều tra nhưng rất nhanh im ắng. Chủ tịch tỉnh Tần rất chú ý mấy công ty này, điều này đủ để sở Bảo vệ môi trường phải suy nghĩ. Cho nên việc điều tra cũng chuyển xuống cho cục Bảo vệ môi trường Thành phố An Đô. Chờ cục Bảo vệ môi trường An Đô báo cáo lên là được.
Ai ngờ được bây giờ văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh lại chuyển bức thư như vậy. Trong đó Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan tự mình ghi ý kiến yêu cầu sở Bảo vệ môi trường phải vào cuộc điều tra.
Đỗ Nhuận Thắng thở dài một tiếng nhìn chữ như rồng bay phượng múa trên bức thư:
- Mời phó giám đốc sở Bảo vệ môi trường - Đỗ Nhuận Thắng phái người điều tra rõ ràng, báo cáo tình hình lên với tôi. Trương Nghiễm Lan.
Điều tra thì đơn giản nhưng vấn đề là câu nói phía sau. Báo cáo với tôi.
Điều này có nghĩa Trương Nghiễm Lan chú ý tới, muốn qua loa cũng không được. Đỗ Nhuận Thắng thầm than trong lòng. Hạ Bình đi Châu Âu khảo sát nên vứt việc này cho mình. Thần tiên đánh nhau con người gặp nạn. Ai cũng biết Phó chủ tịch Trương và Phó chủ tịch Tần mâu thuẫn với nhau.
Đen quá, chỉ chủ trì công việc có một tháng mà, đừng xảy ra chuyện gì đó. Đỗ Nhuận Thắng mặc dù rất lo lắng nhưng biết không thể coi đây là việc nhỏ.
- Tiểu Cổ, cậu dẫn người đi điều tra, chuyện này Chủ tịch Trương đã đưa ý kiến thì nhất định phải có kết quả.
- Giám đốc Đỗ, cục Bảo vệ môi trường An Đô không phải đã có kết luận sao? Có cần không?
Tiểu Cổ có chút khó hiểu nói.
Đỗ Nhuận Thắng trầm ngâm một chút, hai bên đều không thể đắc tội. Y biết Chủ tịch Tần phụ trách công tác rút lui các Khu Khai Phát. Quận Long Đàm thoáng cái kéo được nhiều công ty như vậy sợ có liên quan. Nhưng Chủ tịch Trương đã tự phê ý kiến vào đó cơ mà. Làm thế nào mới tốt nhất?
Đỗ Nhuận Thắng suy nghĩ một chút và biết chỉ có thể kéo dài.
Bây giờ việc rút lui Khu Khai Phát đã đến giai đoạn quan trọng nhất, nói cách khác rút hay không được quyết định trong một hai tuần. Chủ tịch Tần nếu tìm nhiều công sức đưa các công ty vào Khu Khai Phát Quận Long Đàm như vậy thì nhất định có lý. Đợi việc rút lui, xóa bỏ các Khu Khai Phát có quyết định, đến lúc đó mấy công ty kia có vào Khu Khai Phát Quận Long Đàm hay không cũng không quan trọng.
Mấy công ty này phải bị đẩy khỏi An Đô, đến lúc đó đưa ra một kết luận mơ hồ nhưng khách quan là được. Sau khi có quyết định, Đỗ Nhuận Thắng liền nói:
- Tiểu Cổ, tôi thấy mấy công ty này có thể đầu tư vào Khu Khai Phát Quận Long Đàm hay không chủ yếu do năng lực bảo vệ môi trường. Cục Bảo vệ môi trường Thành phố An Đô không phải nói bọn họ muốn mua thiết bị ở nước ngoài sao? Tôi thấy tỉnh An Nguyên chúng ta khó có thể phán đoán các thiết bị chưa tới có tác dụng không, cho nên cậu bảo mấy người Tiểu Hồ đi tiếp xúc với các công ty, điều tra thực tế, phải cẩn thận.
- Ở đây cậu dẫn người lên Bắc Kinh tìm hiểu tốt mấy thiết bị đó, nhất là xem việc vận hành và hiệu quả của các thiết bị đó. Ngoài ra cũng tìm hiểu giá cả các thiết bị, cùng với việc sản xuất mấy thiết bị này. Nhất định phải tra xét cẩn thận, phải có sức thuyết phục. Việc này phải báo cáo với lãnh đạo tỉnh, biết không?
Tiểu Cổ gãi gãi đầu nói:
- Giám đốc Đỗ, có cần phải lên Bắc Kinh không? Chúng ta có thể…
Đỗ Nhuận Thắng sa sầm mặt nói:
- Tiểu Cổ, thái độ công việc của cậu rất không được. Việc lớn như vậy ngồi ở văn phòng mà xem tài liệu là được sao? Tôi bảo cậu lên Bắc Kinh chính là muốn cậu tìm hiểu thêm, hỏi các chuyên gia ở Tổng cục Bảo vệ môi trường, để bọn họ đưa ra ý kiến. Không gấp, cho cậu hai tuần, nhất định hoàn thành như vậy, biết không?
Tiểu Cổ gãi đầu đi ra ngoài, y không hiểu ý của giám đốc. Chẳng qua lãnh đạo bảo đi làm thì đi làm.
Trong hội nghị bế mạc của tổ công tác về việc rút lui các Khu Khai Phát đã nổ ra cuộc tranh luận lớn. Bốn nhà máy gia công của Quận Long Đàm có giữ lại hay không. Cùng với việc ba Khu Khai Phát Giang Khẩu, Quận Long Đàm, Lộc Sơn, cái nào nên giữ lại.
Trước khi sở Bảo vệ môi trường lên Bắc Kinh xác minh có kết quả, kết luận của Cục Bảo vệ môi trường An Đô có hiệu lực không cũng được tranh chấp. Nếu như không tính thêm bốn nhà máy gia công này, như vậy Khu Khai Phát Giang Khẩu nhất định phải được giữ lại. Nhưng nếu như bốn công ty này được giữ lại thì Khu Khai Phát Quận Long Đàm sẽ hơn Khu Khai Phát Giang Khẩu một bậc.
Kết quả lại làm mọi người không the đoán nổi. Ngay khi mọi người nghĩ sẽ có một Khu Khai Phát bị rút thì tỉnh lại có thông báo. Do tình hình thực tế của Thành phố An Đô, Ủy ban nhân dân tỉnh đã đồng ý thêm một Khu Khai Phát của An Đô vào trong danh sách. Năm Khu Khai Phát của thành phố, Bích Trì, Hoa Dương, Vọng Đường, Lộc Sơn, Quận Long Đàm, Giang Khẩu được giữ lại, năm Khu Khai Phát còn lại bị xóa sổ.
Triệu Quốc Đống ngồi trong văn phòng Thái Chánh Dương rồi giơ ngón cái lên nói:
- Cao, quá cao, lãnh đạo tỉnh mâu thuẫn, Thành phố An Đô chúng ta được lợi, tự nhiên có thêm một Khu Khai Phát. Ha ha, Thái ca quá tuyệt.
- Đừng có đội mũ cho Thái ca này. Anh không có bản lĩnh đó, vẫn là Bí thư Ninh lợi hại, một lời giữ được mặt mũi của Phó chủ tịch Trương Nghiễm Lan, lại làm cho Phó chủ tịch Tần có bậc thang đi xuống.
Thái Chánh Dương lúc này mới thấy sự cao minh của Ninh Pháp. Trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi, hơn nữa trai cò đều cảm ơn ngư ông.
- Vậy mấy công ty gây ô nhiễm môi trường kia thì sao anh?
- Cái này không có gì quan trọng cả, dù thiết bị bảo vệ môi trường của các công ty có tác dụng thì cũng không thể ở lại Khu Khai Phát Quận Long Đàm, bây giờ chẳng qua để tạm đó, chờ mọi thứ yên thì đến lúc bọn chúng biến mất. Ở việc này Bí thư Ninh sẽ không lấy sức khỏe của Mấy triệu dân Thành phố An Đô mà giao dịch.
- Vậy Phó chủ tịch Tần?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói.
- Hừ, chú nghĩ lãnh đạo ngu sao? Dù giúp chú cũng phải phân rõ phải trái. Bốn công ty này chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi, nghĩ rằng có thể ở lại Quận Long Đàm sao? Nếu như không có việc này thì cái chức Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát của chú đã đến cuối. Chú quá may mắn.
Thái Chánh Dương cười cười nhìn Triệu Quốc Đống, thấy Triệu Quốc Đống còn có vẻ không hiểu nên nói thêm:
- Chú nhìn thái độ mấy công ty này là biết.
Triệu Quốc Đống lúc này mới có phản ứng, bốn công ty này không hề phản ứng gì với chính quyền, đây là vở kịch, có lẽ lãnh đạo đã sớm bố trí bọn họ đi chỗ khác.
Chẳng qua Thái Chánh Dương còn không biết việc này có liên quan tới mình, Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng.
- Anh thấy việc này do Huyện Giang Khẩu gây ra, hơn phân nửa là như vậy.
Thái Chánh Dương nói như vậy làm Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng.
- Cũng may thịt đều ở trong nồi, không ai truy xét. Nếu thật sự liên quan tới lợi ích lớn thì không chừng sẽ điều tra xem tại sao phóng viên Báo Hoàn cảnh Trung Quốc lại có tài liệu chi tiết như vậy.
Triệu Quốc Đống thầm hít sâu một hơi, có thể làm đến vị trí này thì ai cũng nhìn chuẩn tình hình. Thái Chánh Dương có thể làm Bí thư huyện ủy, còn có thể lên làm Phó thị trưởng thì nếu chỉ là người bình thường, tâm tư không nhạy bén sao được?
- Được rồi, chú đừng ngồi đó mà suy nghĩ nhiều. Khu Khai Phát Giang Khẩu đã được giữ lại, Ban quản lý cũng có công. Anh nghĩ huyện sẽ luận công khen thưởng. Nếu Lương Kiến Hoằng rút khỏi Khu Khai Phát, đây là cơ hội tốt của chú.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hơn nữa theo xu thế này thì Khu Khai Phát được giữ hơn phân nửa sẽ lên thành cấp phó huyện, chú phải suy xét đó.
Triệu Quốc Đống không khỏi động tâm, cấp phó huyện?
Lương Kiến Hoằng nếu không làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, Cù Vận Bạch thay vị trí là tất nhiên, như vậy ai làm Chủ nhiệm. Mình sao? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút thì thấy kinh nghiệm của hắn còn ít, có thể làm Phó bí thư kiêm Phó chủ nhiệm là may lắm rồi. Nếu trong thời gian ngắn muốn lên là không thể.
- Quốc Đống, đây chỉ là xu thế nhưng không phải bây giờ. Cho nên tốt nhất là Cù Vận Bạch kiêm chức Chủ nhiệm tầm nửa năm là được.
Thái Chánh Dương thản nhiên nói.
Cù Vận Bạch kiêm chức Chủ nhiệm nửa năm? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút liền hiểu ngay. Hắn thiếu gì? Thời gian và kinh nghiệm, cao.